Song kỳ lạ là Lỗ Nhất Khí không hề ngăn cản Thuỷ Băng Hoa, bởi cậu không hề có cảm giác nguy hiểm.
- Á!
Thuỷ Băng Hoa kêu lên một tiếng ngắn đầy kinh hãi, cánh tay đang với tới hộp ngọc khựng ngay lại.
Tiếng kêu thất thanh của cô ta khiến đám đàn ông đã đến rất gần lập tức khựng lại, song Lỗ Nhất Khí đang tụt lại sau cùng lập tức sải bước lao về
phía trước, cánh tay duỗi thẳng, súng lục nâng cao, chĩa thẳng vào một
cái bóng in trên góc tường, song ánh mắt đầy lo lắng lại dõi về phía
Thuỷ Băng Hoa, theo sát từng động tĩnh.
Thuỷ Băng Hoa giật mình
khiếp đảm vì có một bóng đen thình lình đứng bật dậy ngay trước mặt.
Bóng đen vốn dĩ nép mình phía bên kia bệ pha lê, khi thấy Thuỷ Băng Hoa
với tay định lấy chiếc hộp mới đứng bật dậy.
Trong lúc Thuỷ Băng
Hoa chưa hết kinh hãi, bóng đen đã hành động cực kỳ mau lẹ. Bàn tay của
hắn cũng vươn về phía hộp ngọc, tuy ra tay sau mà tới trước, đã chạm tay vào hộp ngọc trước Thuỷ Băng Hoa.
- Dừng lại! – Tiếng quát của
Lỗ Nhất Khí vọng lên trong gian thạch thất nghe sang sảng đến chấn động
màng nhĩ của tất cả những người có mặt. Không chỉ có thế, tiếng quát của cậu còn mang theo một khí phách phi thường, như cơn gió mạnh quét qua
khiến bầu không khí xung quanh cuộn xoáy.
Bóng đen bỗng chốc khựng lại bất động như hoá đá. Song những người đồng hành với cậu cũng không ai dám nhúc nhích một ly.
Chỉ còn Lỗ Nhất Khí vẫn tiếp tục di chuyển. Cậu bước chậm rãi về phía
trước, không phát ra một tiếng động, vừa đi vừa gằn giọng bật ra một
tiếng:
- Ai?
- Tùng Đắc Kim! – Cái bóng nơi góc tường đã
hô lên ám hiệu chính xác, giọng nói cũng giống, hơn nữa trong tay gã còn cầm cây rìu do chính Nhậm Hoả Cuồng rèn cho, chỉ có điều khuôn mặt bị
che kín dưới một mảnh vải đen, trang phục trên người cũng đen kịt từ đầu tới chân. Cái bóng phía sau bệ pha lê cũng ăn vận y hệt, mặt cũng che
kín vải đen.
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên, đạn găm xuống nền đất cách mũi chân Tùng Đắc Kim chỉ nửa tấc.
- Đứng im! Dù ngươi có là ai cũng không được cử động!
- Bảo chúng bỏ khăn che mặt xuống đã! – Trước khí thế đầy uy hiếp của Lỗ Nhất Khí, e rằng chỉ có Thuỷ Băng Hoa dám lên tiếng.
Hai bóng đen không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Lỗ Nhất Khí chĩa nòng súng về phía bóng đen vừa xưng là Tùng Đắc Kim, quát lớn:
- Ngươi nói dối! – Sau đó dịch nòng súng chĩa thẳng vào bóng đen vừa đinh cướp hộp ngọc – Ngươi mới là Tùng Đắc Kim!
Cả hai bóng đen đều giật nảy lên một cái.
Lỗ Nhất Khí quay mặt về phía bóng đen ở sau bệ pha lê, dõng dạc nói:
- Ngay từ đầu ta đã cảm thấy khả nghi nhất là anh em họ Tùng các ngươi,
bởi lẽ những người khác đều ít nhiều có liên quan tới Lỗ gia, chỉ có hai ngươi lai lịch không rõ ràng. Song ở Kim gia trại ta lại thấy Tùng Đắc
Lễ bỏ mạng để cứu ta, nên từ đó mới cảm thấy tin tưởng anh em các ngươi. Quả thực, ta đã từng nghĩ, các người không biết mục đích của chuyến đi
này, cũng không hề có xung đột về lợi ích, hơn nữa lại chẳng hiểu gì về
khảm diện, chứng tỏ các ngươi không có liên quan gì tới Chu gia.
Nhưng sau đó, ta phát hiện ra các đai sắt trên hàng rào Kim gia trại do sát
thủ Chu gia cắt đứt, hơn nữa họ muốn ép bọn ta chạy về hướng này, nên đã bắt đầu nghi ngờ không biết ngươi muốn dẫn bọn ta tới nơi đâu, với mục
đích gì. Đặc biệt là khi ngươi nói nơi đó châu báu vô số, nếu chỉ vì
muốn được giàu sang, tại sao anh em các ngươi không tự đi? Tại sao suốt
bao năm nay phải sống khổ sở với nghề đốn gỗ? Quả thực có quá nhiều mâu
thuẫn và bất hợp lý! Hơn nữa khi mới gặp mặt tại sao không chịu nói
ngay, mà phải đợi tới Kim gia trại rồi mới nói? Bởi vì trước đó các
ngươi vẫn chưa có kế hoạch này. Vào đêm nghỉ lại trong rừng, các ngươi
đã bỏ ra ngoài báo cáo với người họ Chu về việc bọn ta định đến Kim gia
trại, các ngươi mới biết được kế hoạch tiếp theo.
Song vào lúc
các ngươi quay về, lại vừa kịp cùng anh Phó gây tiếng động đuổi dã thú
đi, khiến ta cứ ngỡ các ngươi đã di cùng anh Phó, nên cũng không nghĩ
đến việc các ngươi đã đi đâu. Sau đó, các ngươi lại tỏ vẻ không muốn
băng rừng ban đêm, nói rằng có biết có một hang động để nghỉ chân. Rõ
ràng là tiền hậu bất nhất, tại sao ngay từ đầu không dẫn bọn ta tới đó
nghỉ đêm? Chính vì các ngươi sợ bọn ta khởi hành quá sớm khiến đồng bọn
của các ngươi chưa kịp chuẩn bị ở Kim gia trại.
Lỗ Nhất Khí đằng hắng khẽ một tiếng rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, hành vi của các ngươi cũng bắt đầu lộ ra sơ hở. Suốt dọc dường đi lúc nào cũng bị đối thủ đuổi sát sau lưng, điều này đã khiến ta ngờ
rằng trong bọn có người cố tình để lại dấu vết. Vừa hay lúc đó anh Phó
nói với ta rằng, trong thị trấn nhỏ, anh ta đã tìm ra đường nhờ vào mùi
gỗ. Điều này đã giúp ta phát giác ra rằng, từ đầu tới cuối ngươi luôn đi sau cùng đoạn hậu, và chỉ dùng một loài cây duy nhất là thông lá kim để xoá dấu chân trên tuyết. Lá của loài cây này có thứ mùi đặc trưng, mang thương thơm chát đắng. Khi quét trên nền tuyết, lá thông sẽ rơi rụng ít nhiều, tuy con người không thể ngửi ra, song muông thú vẫn nhận biết
được.
Kỳ thực là sau lưng chúng ta luôn có dấu chân thú đi theo,
lúc nghỉ đêm còn có thú lớn xông vào. Mới đầu anh Phó hú lên và tạo ra
những tiếng động kỳ quái, song vẫn không thể đuổi được nó đi. Chỉ tới
khi các ngươi lên tiếng, dã thú mới sợ hãi bỏ chạy, bởi lẽ các ngươi
biết cách điều khiển các giống động vật trong nhà. Nhưng sau đó anh Tam
đã phát hiện ra lão Nhậm rắc tàn tro trên tuyết, chú Hạ phát hiện thấy
dưới đế giày của chị Thuỷ có giấu vật cứng, hai phương pháp đánh dấu dễ
nhận hơn đó đã khiến ta nhất thời bỏ qua ngươi.
Nhậm Hoả Cuồng và Thuỷ Băng Hoa nghe vậy, thoáng chút sượng sùng. Nhậm Hoả Cuồng không
ngờ kỹ xảo lưu tro trong tuyết mà ông ta cứ ngỡ là tinh vi kín kẽ đã bị
bại lộ từ sớm, còn Thuỷ Băng Hoa bối rối vì nghe Lỗ Nhất Khí đổi giọng
gọi mình là “chị Thuỷ”.
- Song sơ hở lớn nhất của ngươi là khi ở
trên bôn hồng đạo. Khi đó chú Nhậm nhắc đến cách cục “rào trúc cắm
nghiêng”, cách cục này chỉ có người từng đọc qua tổng chương của “Ban
kinh” của Lỗ gia, hoặc người phía Chu gia chuyên nghiên cứu kỹ nghệ Lỗ
gia để đối phó với chúng ta mới hiểu, song tất cả những người có mặt dều chỉ chăm chú quan sát mà không ai lên tiếng thắc mắc, cho thấy mọi
người đều hiểu khái niệm này. Bởi vậy, đến lúc này, mọi hoài nghi trong
ta chỉ tập trung vào hai người không phải là truyền nhân của Lỗ gia, thứ nhất chị Thuỷ, thứ hai chính là ngươi. Đặc biệt là ngươi, vì ngay từ
khi gặp mặt, anh Phó đã nói rằng các ngươi chỉ theo anh ta kiếm sống chứ không học đến kỹ nghệ, vì chính ngươi lúc nào cũng tỏ ra mình là một gã ngốc chẳng hiểu gì về khảm diện.
- Vậy còn bà chủ Thuỷ… – Quỷ Nhãn Tam đến giờ mới xen vào được nửa câu.
- Giờ đây chị Thuỷ đã chứng minh được lai lịch kỹ nghệ của mình, bởi vậy
người khả nghi duy nhất chính là hắn, Tùng Đắc Kim! – Nói đến đây, Lỗ
Nhất Khí liếc qua Thuỷ Băng Hoa một thoáng.
Quỷ Nhãn Tam tiếp lời:
- Khi bị bao vây hai mặt trên dốc rừng sam đỏ, hắn giao chiến với đao thủ
trên đỉnh núi, chưa được nửa chiêu đã bị chém đứt cán rìu mà bỏ chạy.
Đến khi bà chủ Thuỷ bắn đám đao thủ, thằng cha chết giẫm này lại tay
không xông lên, chặn ngang đường đạn của bà chủ Thuỷ. Chắc chắn là muốn
bảo vệ đồng bọn.
Thuỷ Băng Hoa cũng chen vào:
- Đúng đấy!
Trước dó hắn toàn một mình đi kiếm hạt khô, chắc chắn là nhân cơ hội
truyền tin cho đồng bọn, nên đối thủ mới tới đây trước chúng ta.
Lão mù cũng lên tiếng:
- Thằng ranh này lúc nào cũng ra vẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, võ
thuật kém cỏi chỉ có sức trâu, nhưng lúc ở dốc ba đoạn, khi ta nghe thấy hắn nói là lên dốc, muốn túm lấy hắn hỏi cho ra nhẽ, song lại chụp
trượt đến hai lần, tới lần thứ ba mới trúng. Lúc đó ta cũng nghi ngờ,
không hiểu thằng ranh này che giấu thân phận để làm gì.
- Còn tên kia là ai? – Thuỷ Băng Hoa hỏi.
- Kẻ giả chết! – Lỗ Nhất Khí đáp.
- Ý cậu là… hắn chính là Tùng Đắc Lễ? – Quỷ Nhãn Tam hết sức kinh ngạc.
- Chẳng phải hai người đã tận mắt chứng kiến hắn chết ư? – Nhậm Hoả Cuồng cũng ngạc nhiên không kém.
- Đúng vậy. Chúng tôi đều đã nhìn thấy phi mâu đâm xuyên qua người hắn,
song không ai nhìn thầy hắn đã tắt thở hay chưa, chỉ nghe Tùng Đắc Kim
gào khóc nói anh hắn chết rồi. Khi Quỷ Nhãn Tam định đến xem Tùng Đắc Lễ thế nào, lập tức bị Tùng Đắc Kim lôi tuột đi.
Mọi người đều gật đầu đồng tình, hai bóng đen thận trọng đưa mắt nhìn nhau.
- Song đến khi nhìn thấy cao thủ bắn nỏ bị phi mâu găm chết trên thân
cây, tôi mới cảm thấy có gì đó bất thường. Nếu không có cây to chắn phía sau, phi mâu hoàn toàn có thể xuyên qua người cao thủ. Lại nhớ đến
người đàn bà bị anh Phó lôi theo làm lá chắn, khi đó phi mâu đã đâm
thủng mấy lần tường gỗ, xuyên suốt qua đầu chị ta, lại tiếp tục đâm
thủng vách gỗ bay đi. Nhưng tại sao phi mâu lại không xuyên qua cơ thể
Tùng Đắc Lễ? Bởi vì phi mâu đã được hai cao thủ phối hợp khống chế lực
đạo một cách vô cùng khéo léo, lại cố ý quẹt qua hàng rào, mục đích
chính là giảm bớt xung lực, nếu không một cao thủ tầm cỡ đó làm sao có
thể ra tay thiếu chuẩn xác như vậy? Cán mâu cắm vào cơ thể, có thể bịt
chặt vết thương không để mất quá nhiều máu, sau đó sẽ tiến hành điều trị bằng phương thuốc hiệu nghiệm, thì khác gì vết thương do tên bắn ngoài
da. Nhưng vẫn còn một điều quan trọng nữa, chính là tim của Tùng Đắc Lễ
lệch vị trí, nằm bên ngực phải, nên phi mâu có đâm thủng ngực trái cũng
không ảnh hưởng gì đến tim.
Nói tới đây, Lỗ Nhất Khí lại đột nhiên nhớ tới Dưỡng Quỷ Tỳ, trái tim bất giác nảy lên khe khẽ.
Nhậm Hoả Cuồng cũng đã lên tiếng, vẻ đầy căm hận:
- Khi bà bạn già của tôi chui ra khỏi hang đá đi tiểu, đã gặp kẻ đang
theo dõi chúng ta, song chỉ thấy loáng thoáng sau lưng. Sau đó, khi nhìn thấy tấm lưng của Tùng Đắc Kim đang đi trước dẫn đường, thì ngạc nhiên
kêu lên một tiếng. Lúc đó tôi không để ý lắm, nhưng giờ nhớ lại mới
thấy, hẳn là bà ấy đã phát hiện ra tấm lưng của Tùng Đắc Kim giống hệt
với cái bóng bà ấy nhìn thấy đêm trước, nên cái bóng đó chắc chắn là của Tùng Đắc Lễ. Bà ấy vốn không phải là người trong giang hồ, không lường
hết được chuyên giang hồ quỷ kế đa đoan nên không nói ra. Bởi vậy nên
mới bị giết hại để diệt khẩu. Nhưng nghĩ lại, động tác trước khi chết
của bà ấy rất quái lạ, chỉ thẳng về phía chúng ta, kỳ thực là muốn chỉ
Tùng Đắc Kim.
- Khi bị lạc trong khe núi, tôi nhìn thấy Tùng Đắc
Kim bèn đuổi theo, không ngờ lại sẩy chân rơi xuống hố lọt vào đường
hầm. Chứng tỏ hắn đã phát hiện ra miệng hố, song không dám xuống, bèn
dùng tôi làm vật dò đường! – Phó Lợi Khai lúc này mới nghĩ ra.
- Nhưng tại sao cậu biết ai là Tùng Đắc Lễ, ai là Tùng Đắc Kim? – Thuỷ Băng Hoa hỏi Lỗ Nhất Khí.
Lỗ Nhất Khí không trả lời thẳng câu hỏi của Thuỷ Băng Hoa, mà quay sang hỏi Quỷ Nhãn Tam:
- Anh Tam, anh còn nhớ không, tôi từng nói với anh rằng dáng đi của hai anh em họ rất đối xứng đều tăm tắp?
- Nhớ!
- Đúng vậy, rất đều đặn đối xứng. Đều đặn thì còn được, lại còn đối xứng! Vì sao lại là đối xứng? Là vì một trong hai kẻ thuận tay trái. Một trái một phải mới là đối xứng.
- Tim lệch thì tay cũng lệch, nên Tùng Đắc Lễ là người thuận tay trái. Kẻ giết chết bà bạn của lão Nhậm cũng
cầm dao tay trái! – Lão mù bắt đầu liên kết sự việc!
- Kẻ chúng
ta gặp trên đường tam phong tam hồi không phải là Tùng Đắc Kim, hắn nhìn thấy chúng ta chỉ vẫy tay mà không tiến lại. Mọi người còn nhớ không?
Hắn đã rất tự nhiên giơ tay trái lên vẫy! – Lời lẽ của Quỷ Nhãn Tam
không còn nhát gừng nữa.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía bàn tay toái dang cầm rìu của kẻ đang đứng ở góc tường, sau đó lại quay sang nhìn bàn tay phải đang vội vã rụt về của kẻ núp bên bệ pha lê.
- Trên cán rìu tôi đã rèn các đường xoáy ngược, nếu cầm trái tay sẽ rất
khó chịu, trừ phi đó là kẻ thuận tay trái bẩm sinh, Nhậm Hoả Cuồng
nghiến răng mà nói, mắt nhìn trừng trừng vào kẻ đứng ở góc tường, vừa
nói vừa dấn một bước nhỏ về phía đó.
Bàn tay cầm rìu của gã bỗng siết mạnh một cái, quả hực hắn không hề cảm thấy cán đao có gì khó chịu.
- Nói tới rìu, đó là món vũ khí thần kỳ do lão Nhậm dày công chế tác.
Chịu giao món vũ khí bảo mệnh của bản thân cho người khác, chắc chắn mối quan hệ phải thân thiết khác thường, chí ít cũng phải là họ hàng ruột
thịt. Bởi vậy kẻ kia chắc chắn là Tùng Đắc Lễ! Đã tới nước này, các
ngươi cũng chẳng cần che mặt làm gì nữa cho mất công. Ta biết sờ dĩ các
ngươi bịt mặt lại, là vì muốn sau khi bọn ta lấy được bảo bối vẫn có cơ
hội tiếp tục trà trộn đi theo, chờ dịp cướp lại. Giờ đây các ngươi cảm
thấy có còn cơ hội nữa hay không? – Giọng Lỗ Nhất Khí vẫn sang sảng.
- Hai thân hình đen kịt cùng run lên khe khẽ. Đây là cơ hội cực tốt để hành động, có người đã chớp được tiểu tiết này.
- Đúng vào thời khắc đó, Quỷ Nhãn Tam đã từ từ bật Vũ Kim Cương lên, đổ
người về phía trước, hai chân hơi chùng xuống, sẵn sàng lao vụt lên.
- Nhậm Hoả Cuồng cũng ngấm ngầm nắm chắc dùi sắt trong tay, mũi dùi hơi
chếch lên, phần đuôi tì sát dưới nách. Sau cuộc chạy tháo thân trong
đường hầm vừa nãy, vũ khí trên người ông ta chỉ còn lại cây dùi sắt và
một thanh đao giắt sau thắt lưng, chính là thanh đao sắc bén do đao thủ
Công tập vi để lại.
- Động tác của Phó Lợi Khai là kín đáo nhất,
chỉ lặng lẽ vận lực vào bàn tay cầm cưa, chống mạnh lưỡi cưa lên mặt
đất. Dưới sức ấn của Phó Lợi Khai, sống cưa vẹo hẳn đi, khiến dây thừng ở một đầu chùng lỏng, còn lưỡi cưa ở đầu còn lại cong lên như cánh cung.
Còn lão mù đột nhiên cất giọng khàn đặc hét lớn:
- Tùng Đắc Kim!
Mọi người đều giật bắn mình, bóng đen đứng bên bệ pha lê vô thức “A” lên một tiếng.
- Tiếng kêu quả là hữu ích, đã chứng minh kẻ đó đích thực là Tùng Đắc
Kim, đồng thời cũng giúp lão mù xác định được vị trí gã đang đứng.
Gò má lão mù giật mạnh một cái, cơ thể cũng lắc khẽ một nhịp, lập tức cả
người bay vụt lên, lao về phía Quỷ Nhãn Tam. Lão định giậm chân lên mặt
Vũ Kim Cương, mượn lực để nhảy qua bệ pha lê, tấn công Tùng Đắc Kim từ
trên xuống.
Gần như cùng lúc đó, Nhậm Hoả Cuồng cũng tung mình nhảy vụt đi, bàn chân còn chưa chạm đất, dùi sắt đã đâm thẳng tới…
Hai người bọn họ hành động đầu tiên, song Nhậm Hoả Cuồng mới lao đi được
hai bước đã giẫm xéo chân kìm người dừng ngay lại. Lão mù đã giẫm được
lên mặt Vũ Kim Cương, song Vũ Kim Cương lập tức cụp xuống theo đà giẫm
của lão, không tạo được chút sức bật.
Tại sao lại như vậy? Chỉ có lão mù không biết, bởi lẽ lão không nhìn thấy.
Những người khác đều biết rõ, bởi lẽ trong khoảnh khắc đấy, họ chợt giống hệt như lão mù, đều không nhìn thấy gì nữa.