Đã lâu lắm rồi, không ngờ lại có được một trận chiến như hôm nay! – Thiên táng sư lại cất giọng oang oang.- Kỳ thực cuộc đại chiến này là không cần thiết! Ông là bậc tiền bối
trong tiền bối, cao nhân trong cao nhân, còn bọn ta chỉ là những kẻ lừa
kiếm miếng ăn ở xó giang hồ. Thôi ông nương tay cho bọn ta qua đi! – Tuy lời nói của Dương Tiểu Đao có vẻ khiếp nhược e dè, song tuyệt đối không phải là cầu xin.
- Đừng cố ra vẻ yếu hèn! Nếu nói rằng gặp cậu
thanh niên kia là bất ngờ, thì gặp ba người các ngươi là ngoài sức tưởng tượng. Ta không nhìn lầm, thanh đao mặt quỷ kia gọi là đao Bách tuế
trảm thủ, hay còn gọi là đao Bách toái. Mỗi khi chặt đủ chín mươi chín
cái đầu, cần cho vào lò đúc lại. Nếu không, khi chặt tới cái đầu thứ một trăm, đao sẽ nổ tung, muôn mảnh sắc lẹm bắn đi vùn vụt, trong vòng hai
mươi bước, không ai có thể may mắn thoát nạn.
- Ghê gớm vậy ư?
Thế thì con dao mổ chó giết dê của tôi làm sao sánh kịp! – Dương Tiểu
Đao vẫn giở giọng hạ mình, thế đao trong tay lại kín đáo chuyển thành
thế đâm ngang, là thế đao dùng để đâm giết trâu dại đang chạy điên
cuồng, cũng là thế đao “một đi không trở lại”. Gã dự tính trong chiến
cục này bản thân chỉ có một cơ hội ra chiêu, nếu dùng để phòng thủ, chỉ
có đường chết, chi bằng xuất chiêu liều mạng.
- Đao của ngươi tuy nhỏ, hình đao lại rộng hẹp dày mỏng khác nhau. Mỗi bộ phận đều có cách
dùng khéo léo đặc biệt, chiêu thức quỷ quyệt đa biến. Đây là đao Bào
Đinh độc truyền của dòng họ Dương ở Quan Trung. Đao pháp tối cao của đao Bào Đinh là đao pháp Tích hào, có thể lóc thịt róc xương không đứt
huyết mạch. Nếu ngươi đã luyện thành đao pháp Tích hào, vậy thì dùng sự
khéo léo giảo quyệt của người, kết hợp với sức mạnh vũ bão của đao Bách
toái, vẫn có thể giao tranh một trận với cây đao của ta! – Thiên táng sư am hiểu tường tận về thanh đao của lão Lợi và Dương Tiểu Đao, trong khi họ hầu như mù tịt về thanh châm đao Âm ma của lão, vì những kẻ đã từng
có cơ hội giao đấu với châm đao Âm ma đều chẳng còn mạng mà kể lại.
Có thể giao tranh một trận, cũng có một ý nghĩa khác là chắc chắn không thể chiến thắng. Lão Lợi và Dương Tiểu Đao đều hiểu rõ.
Thiên táng sư từ đầu tới cuối không hề nhúc nhích. Không nhìn thấy ánh mắt
của lão, cũng không nhìn rõ sắc mặt, không biết lão đang nghĩ gì.
Xung quanh tĩnh mịch như tờ, ngay cả những cơn gió âm hàn khi nãy thi thoảng còn xuất hiện, giờ cũng im hơi. Không khí chết chóc mỗi lúc càng thêm
nặng nề, mấy con người đang ngưng thần bất động đều nghe rõ cả tiếng tim đập thình thịch, tiếng máu chảy rần rật trong cơ thể.
Niên Thiết Cao tuy đứng sau lưng Dương Tiểu Đao, song áp lực mà hắn cảm nhận được
không hề thua kém hai người phía trước. Hai người phía trước đứng kề vai nhau, đao sắc lăm lăm đẩy ra phía trước, đao khí bừng bừng dữ dội, có
thể giảm bớt đáng kể áp lực chết chóc đang ập đến. Còn hắn đứng một mình phía sau, tơ tằm lửa lại chưa kéo ra, không hề có đao khí để nương tựa. Hắn bèn âm thầm rút sợi tơ tằm lửa từ trong chiếc nhẫn hình rồng ra.
Tuy động tác rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng, song sợi tơ tằm vẫn rít lên
một tiếng lanh lảnh. Bởi vì khi sợi tơ tằm lửa được rút ra, đã tạo thành ma sát. Là ma sát với thứ gì? Luồng khí! Lúc này, tử khí, đao khí, và
luồng khí vận hành trong cơ thể đã ngưng kết thành một khối nặng nề dày
đặc khác nào vật chất thể rắn.
Sợi tơ tằm lửa vừa được rút ra,
Niên Thiết Cao lập tức cảm giác thấy khối áp lực nặng nề như đá tảng
chèn trước ngực bỗng được cứa ra một lỗ, và lỗ này đang từ từ nứt toác,
từ từ mở rộng.
Thiên táng sư hai chân vẫn bất động, song cánh tay cầm đao đã nâng lên, xoay đao ngang trước ngực.
Là muốn tấn công? Muốn rút lui? Muốn dụ dỗ? Muốn áp sát? Muốn mê hoặc?
Không biết! Không ai có thể biết được. Bởi vậy, lão Lợi và Dương Tiểu
Đao vẫn thủ thế bất động.
Xung quanh tĩnh lặng tuyệt đối, tới mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi. Chỉ có suy nghĩ và ý niệm đang cuồn cuộn
sôi trào, đang lặng lẽ thăm dò, va chạm trong cảnh giới vô hình, vô
thanh.
Một hồi lâu sau, cuối cùng đã có người lên tiếng:
- Các ngươi đi đi! - Người nói là Thiên táng sư. Lão từ từ thu lại thanh
đao đang đặt ngang trước ngực, song khi thu được khoảng hai phần ba thì
nghiêng đao đâm chếch xuống dưới, đặt trước bụng dưới năm tấc. Đây hoàn
toàn là đao thức phòng thủ.
Đám lão Lợi vẫn không cử động. Tuy họ nhìn thấy Thiên táng sư đã chuyển thế đao từ tấn công sang phòng thủ,
song đây là thanh châm đao Âm ma khét tiếng trong truyền thuyết, dù là
về độ sắc bén hung tàn, hay âm trá quỷ quyệt, đều thuộc hàng tối thượng.
- Tuy rằng cuộc sát chiến hôm nay với ta là vô cùng hiếm có, cả đời này e rằng cũng chỉ có lần này, song ta chưa thể hoàn toàn chắc thắng. Đao
Bách toái uy lực ghê gớm nhất là thế chém xuống, song chiêu “khoét” của
châm đao ta phá được. Chiêu số tuyệt đỉnh nhất của đao Bào Đinh là lóc
gân cứa mạch, song chiêu “bổ” của châm đao ta cũng có thể phá. Nhưng nếu hai đao cùng tấn công, ta chỉ có thể dùng chiêu “xoay” để ứng phó. Song lúc này, các ngươi không chỉ có hai đao, mà còn có thêm một sợi tơ tằm
lửa trong chiếc nhẫn hình rồng. Trò này năm xưa tay Lâm Hàn Phong biệt
hiệu “Một tơ treo núi” ở Thiên Đài, Hà Bắc cũng có một sợi, ta đã dùng
chiêu “bằm” mà phá được. Có điều nhìn vào cách dùng của tơ tằm lửa, ta
thấy rằng các chiêu thức quấn, vòng, trói, siết của nó lại chính là khắc tinh của chiêu “xoay”. Bởi vậy ba người các ngươi hợp sức xông lên,
chiêu số sẽ bất lợi cho ta. Ta đã gần trăm tuổi đầu, danh tiếng bị huỷ
hoại sẽ không còn cơ hội lấy lại. Thôi đành bỏ vậy, các ngươi đi đi! –
Thiên táng sư khẽ thở dài.
- Còn một điều nữa, ông không biết
liệu đao của ta đã tới thời điểm “bách toái” hay chưa. Nếu như đã tới,
ta chỉ cần quay lại chặt lấy thủ cấp của hai người kia. Khi máu phun đao nổ, ông đang ở trong vòng chiến cũng khó tránh kiếp nạn! – Lão Lợi lúc
này chẳng còn đếm xỉa gì đến sống chết, nên lời nói càng trở nên điềm
tĩnh lạnh lùng.
Thiên táng sư không nói gì, quả thực lão đã nghĩ
tới chiêu này. Vừa rồi không nói ra, là vì không nghĩ rằng lão Lợi có
thể tàn nhẫn đến vậy, sẵn sàng vung đao chặt cổ đồng bọn cho đao nổ tan
tành, dùng ba mạng đổi lấy một mạng.
Dương Tiểu Đao và Niên Thiết Cao cũng đã nghe ra “hai người kia” là chỉ bọn họ, bất giác thấy rùng
mình ớn lạnh trước kế hoạch tàn độc của lão Lợi.
- Các ngươi không phải là mục tiêu cuối cùng, cũng không đáng để ta liều mạng! - Giọng Thiên táng sư có vài phần khinh miệt.
Lúc này, Dương Tiểu Đao mới hiểu tại sao Lỗ Nhất Khí lại dứt khoát bỏ họ mà đi. Làm như vậy là để đối thủ mất đi mục tiêu cuối cùng, khiến cho việc tận diệt những kẻ cản trở lão tiếp cận với mục tiêu đã trở nên không
cần thiết. Bởi vậy, Lỗ Nhất Khí bỏ đi, mối nguy hiểm đối với ba người họ cũng giảm bớt.
- Cũng chưa hẳn! – Khi nói câu này, bộ da mặt của Thiên táng sư rung lên khe khẽ, không biết có phải lão đang cười?
Câu nói đã khiến bọn lão Lợi đều giật nảy mình. Đúng vậy, tuy ba người họ
có thể ngăn cản được sát thủ âm ma trước mặt, song lực lượng bảo vệ Lỗ
Nhất Khí sẽ giảm mất một nửa. Buộc bọn họ phải lưu lại nơi đây, chưa
biết chừng lại chính là âm mưu của đối thủ.
- Nếu các ngươi không muốn đi, thì ta đi vậy! – Thanh đao trong tay Thiên táng sư đột nhiên
bừng lên một vệt hào quang rực rỡ. Là đao khí, càng là nội khí, đan khí, chỉ khi đạt đến cảnh giới dùng khí sử đao mới có thể biến khí thành hào quang hữu hình.
Châm đao Âm ma đã vung lên, khí toả tựa cầu
vồng, thế hào hùng như núi. Lỗ Nhất Khí đã đi được một đoạn xa mà vẫn
cảm nhận được thế đao xông lên rừng rực, kèm thêm một luồng sát khí úp
chụp xuống đầu. Trận quyết đấu ở ngã ba đã bắt đầu rồi ư?
Châm
đao Âm ma mới giơ qua đỉnh đầu đã hạ xuống, vạch thành một luồng sáng
rực rỡ đến chói mắt, khiến đám lão Lợi không thể nhìn thẳng.
Đao
quang vừa loé lên, Thiên táng sư đã thoái lui, thân hình lướt đi vùn vụt y như lúc lão đến. Đám lão Lợi lúc này mới dám thở phào, đường đao vừa
rồi không phải là sát chiêu, mà là mượn thế lùi về, là để đề phòng bọn
họ nhân thế tập kích.
Đao quang vừa loé lên, Lỗ Nhất Khí đã cảm
thấy sát khí từ lưng trời ập xuống phủ đầu, thế như trời sập. Đường đao
vừa chém ngang không trung chính là nhắm vào cậu, thanh ma đao có thể
chém giết với cự ly xa đến thế ư?
Đao quang vừa loé lên, trong số những đỉnh núi trên núi Quy Giới, có một đỉnh núi âm thầm hạ xuống, lao thẳng xuống đầu mấy người bọn họ. Đỉnh núi đen kịt trong quá trình rơi
xuống còn liên tục nở phình, biến thành một đám mây đen, một mảng trời
đêm tối mịt, khiến người ta không biết ẩn nấp vào đâu.
- Nghê Tam! Mau nhìn xem! Phía trên có quạt bay[10] à? – Lão mù đã nghe thấy âm thanh khác lạ.
Quỷ Nhãn Tam lia ngược con mắt cú vọ lên cao:
- Quạt lớn (chim lớn), đen rợp, nhiều không đếm xuể!
- Là kền kền thần thông ý! Chúng có thể tấn công theo ý chủ nhân! - Dưỡng Quỷ Tỳ biết loài kền kền này.
Lời còn chưa dứt, đám kền kền thần đã hạ xuống! Trong lúc rơi xuống, chúng
đều khép cánh lại, nên tốc độ rất nhanh song tiếng động cực nhỏ. Khi còn cách đỉnh đầu những người phía dưới chưa đầy ba trượng, chúng lập tức
đồng loạt dang rộng cánh, vỗ phành phạch. Vô số con kền kền đồng thời
đập cánh, tạo thành một luồng gió cực mạnh ập từ trên xuống, thổi cho
đám người dưới đất ngả nghiêng chao đảo, đứng còn không vững. Song đây
mới chỉ là bước khởi đầu, bầy kền kền không vội lao xuống tấn công ngay, mà duy trì độ cao, tiếp tục vẫy cánh. Luồng gió quạt xuống mỗi lúc càng thêm dữ dội. Đám người phía dưới đã bắt đầu ý thức được mối nguy hiểm.
Lúc này, họ giống như gặp gió lốc ở cửa hút gió trong dãy núi hình cái
túi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ bị thổi bay xuống vực sâu bên cạnh.
- Nằm rạp cả xuống! Bọn chúng xuống thấp thêm tí nữa sẽ
không thể tạo ra gió mạnh! - Lỗ Nhất Khí biết rõ, một bầy kền kền khổng
lồ nhường này đồng loạt vỗ cánh, cần phải có một khoảng không gian lưu
thông khí rất lớn phía dưới. Nếu chúng hạ xuống thấp hơn, không gian
phía dưới sẽ hẹp lại, luồng khí lưu thông không đủ, chúng sẽ tự khắc thu cánh mà đáp xuống.
Quả nhiên bầy kền kền mới chỉ hạ xuống thêm một
chút, sức gió đã yếu hẳn đi. Mà không, nói đúng hơn là không còn nữa.
Tất cả bầy chim gần như đồng loạt cụp cánh lại, gương vuốt sắt, chĩa mỏ
thép, lao thẳng xuống đỉnh đầu đám người phía dưới.
Hạ Táo Hoa
lập tức phản kích, chốt lẫy trên vũ khí vừa ấn, cả hai con kền kền lập
tức bị xuyên táo vào đầu nhọn vừa thình lình vụt dài ra. Một cú đâm nữa, lại xuyên tiếp hai con khác. Song cô lập tức cảm thấy không ổn, vì đám
kền kền trước mặt cứ như tự lao vào chỗ chết, đâm thẳng vào đầu gậy của
cô. Hạ Táo Hoa không còn rảnh tay để vẩy những con kền kền đã bị xuyên
chết đi, đến khi toàn bộ thân gậy đã đầy những xác kền kền, thì vũ khí
đã mất hẳn tính sát thương, thậm chí đến chống đỡ cũng rất chật vật.
Muốn di chuyển cây gậy xuyên đầy xác kền kền quả thực rất khó khăn.
Hứa Tiểu Chỉ dùng hai ngón tay kẹp gãy cổ một con kền kền vừa lao xuống,
chỉ công phá vỏ của hắn hội tụ đủ các yếu tố nhanh, chuẩn, mạnh. Khi hắn bấm nát đầu con kền kền thứ hai, con vật đang giãy chết bỗng quạt
nghiêng cánh, thân chim xoay ngang, bộ vuốt sắc nhọn lập tức cào phăng
lớp áo trước ngực hắn, để lại bốn rãnh máu sâu hoắm.
Biện Mạc Cập vung roi ngựa lên quật mạnh, sau hai tiếng nổ giòn giã liên tiếp, chỉ
thấy lông chim đen kịt bay tan tác. Song không thể nghe thấy tiếng vụt
thứ ba, bởi lẽ có hai con kền kền thần đã bất ngờ ngậm chặt lấy đầu roi, khiến đầu roi nặng trĩu không thể đánh lên. Biện Mạc Cập mới chỉ khựng
lại trong giây lát, lại thêm vài con kền kền nữa lao đến kẹp chặt lấy
roi. Rất mau, cả đám kền kền gần như đã bu kín mít quanh roi ngựa, khiến cán roi oằn xuống tựa cung tên. Biện Mạc Cập phản ứng cực nhanh, lập
tức vặn chóp cán roi, rút từ trong cán ra một chiếc roi cán ngắn. Chiếc
roi cán ngắn này xem ra sử dụng khó khăn hơn rất nhiều, song cũng linh
hoạt khó lường hơn. Nhưng dù là vậy, Biện Mạc Cập cũng không còn dám tuỳ tiện tấn công, chỉ đánh roi che chắn cơ thể.
Quỷ Nhãn Tam một
tay cầm xẻng lưỡi cày, một tay giương Vũ Kim Cương. Cây Vũ Kim Cương che lấy đỉnh đầu hắn và Lỗ Nhất Khí, còn xẻng lưỡi cày để đối phó với bầy
kền kền trên không trung...
Kền kền thông ý có thể cảm biết được ý đồ và tính toán của chủ nhân, chúng có thể độc chiến, có thể quần
chiến, có thể sẵn sàng thí mạng, có thể ranh ma lừa miếng, tất cả đều
theo suy nghĩ của chủ nhân. Cũng có nghĩa là đám Lỗ Nhất Khí kỳ thực
đang giao chiến với chủ nhân của chúng, trong khi chủ nhân của chúng
không thể bị tổn thương. Tuy mây thiết ưng đã rất lợi hại, nhưng đó chỉ
là khảm diện, nên có điểm khớp, điểm khuyết. Trong khi mọi sát chiêu của kền kền thông ý đều là tuỳ cơ tuỳ hứng, không thể tìm ra quy luật. Hợp
thì thành khảm, tách thì thành nút, dù thịt nát xương tan vẫn lao vào
tấn công, so với mây thiết ưng còn cao hơn một bực.
Bầy kền kền
ập đến đường đột, mọi người rối rít nghênh chiến, không còn rảnh rỗi
giây nào để nhận ra phía trên bầy kền kền có năm con chim ưng săn mỏ hoa Trường Bạch. Bọn chúng đang lao xuống như xé toạc không trung, kéo theo một tiếng rít chói tai dài dằng dặc trong khe núi tối sầm.
Trong đám người Lỗ gia, lợi hại nhất chính là Dưỡng Quỷ Tỳ. Dải lụa dài trong tay cô vung ngang thành một lưỡi dao dài, tung hoành trong một phạm vi
khá rộng. Máu kền kền tung toé như mưa, nhuốm đỏ bộ trang phục trắng
muốt của cô, hai dải lụa trắng tinh đã biến thành hai dải cầu vồng máu
đỏ.
Người vụng về nhất lại là lão mù. Bốn xung quanh vuốt chim
chụp loạn, mỏ thép như mưa, cánh vỗ phần phật, khiến thính giác của lão
trở nên hỗn loạn. Đây cũng là nguyên nhân khiến năm xưa, sau khi bị mù,
lão đã rút khỏi băng mã tặc, bởi lẽ chỉ dựa vào thính giác sẽ không thể
đối phó được với những trận hỗn chiến. Trong tình hình này, lão mù đột
nhiên trở nên cuống quýt, cơ thịt trên mặt co rút lại, tròng trắng mắt
đảo lộn điên cuồng. Lão bỏ cả che chắn tự vệ, chĩa gậy xông thẳng về
phía trước.
Lỗ Nhất Khí đứng ngay phía trước lão mù, đang lần mò sờ soạng trên người. Cậu muốn tìm ra một món vũ khí có thể phòng thân.
Lão mù đột nhiên lao vụt tới, tốc độ này Lỗ Nhất Khí không thể tránh kịp.
Hứa Tiểu Chỉ đứng bên cạnh nhìn thấy, lập tức giật mạnh Lỗ Nhất Khí về
phía mình, còn cơ thể hắn xoay ngang qua, lao lên đâm thẳng vào người
lão mù.
Lão mù ngã ngồi xuống đất, tròng trắng vẫn chớp đảo liên
hồi, đầu lắc lư ngật ngưỡng. Xem ra cú va đập khá nặng nề, khiến lão mù
đang trong cơn bồn chồn thất thần càng trở nên quay cuồng mụ mị.
Hứa Tiểu Chỉ không ngã, vẫn đứng trơ trơ tại chỗ, cứ như hoá đá.
Mấy con kền kền thình lình nhào xuống, nhất loạt giương vuốt sắt quắp lấy
Hứa Tiểu Chỉ, rồi vỗ cánh bay lên, nhấc bổng Hứa Tiểu Chỉ rời khỏi mặt
đất. Song Hứa Tiểu Chỉ chỉ giãy khẽ vài cái, không hề có sự phản kháng
nào đáng kể.
Lỗ Nhất Khí vội vã đưa tay túm chặt lấy thắt lưng và vạt áo của Hứa Tiểu Chỉ, song đám kền kền sức mạnh kinh người, Lỗ Nhất
Khí cũng bị lôi tuột lên theo.
- Mau thả xuống! - Quỷ Nhãn Tam
quát lớn rồi chạy lại, ôm ngang lưng Lỗ Nhất Khí kéo xuống. Song Lỗ Nhất Khí đã không thể lôi được Hứa Tiểu Chỉ, vì dây thắt lưng của hắn đã đứt tung. Vô số tiền xu bạc giắt bên lưng trộn lẫn với dòng máu tuôn xối xả từ vết thương trước ngựa trút rào rào xuống hai người đến tối tăm mặt
mũi.
Bầy kền kền quắp theo Hứa Tiểu Chỉ bay đi một đoạn khá xa, sau đó đồng loạt buông vuốt, quăng hắn xuống khe đá sâu hun hút.
- Thác lửa! Châm thác lửa! - Lỗ Nhất Khí gào lên thật lớn với Viêm Hoá Lôi.
“Thác lửa” mà Lỗ Nhất Khí nói tới kỳ thực chính là loại pháo hoa “Thác đổ đất bằng” mà Viêm Hoá Lôi đã dùng để ngăn cản bọn Chu Chân Mệnh ở bên hồ
Tiên Tề. Tuy cậu không biết tên gọi chính xác, song hai chữ này cũng khá gần với tên của pháo hoa.
Viêm Hoá Lôi vốn thông minh lanh lẹ,
vừa nghe thấy một chữ “thác”, đã lập tức nhớ ngay tới “Thác đổ đất
bằng”, bởi lẽ Lỗ Nhất Khí cũng mới chỉ nhìn thấy hai ba loại trong vô số chủng loại pháo hoa của ông.
Muốn phóng “Thác đổ đất bằng” cần
phải sắp xếp các ống pháo hoa nối tiếp nhau. Song nghe thấy tiếng thét
đến lạc giọng của Lỗ Nhất Khí, Viêm Hoá Lôi vốn dĩ tâm lý vững vàng như
bàn thạch cũng thấy luống cuống rối loạn, nên đã trực tiếp châm ngòi
nguyên cả bó pháo hoa.
Dòng lửa “Thác đổ đất bằng” lập tức phun
lên dữ dội, biến thành một cột lửa to lớn cao hơn hai trượng, trên đỉnh
cột hoa lửa bắn tung toé như suối phun trào. Thế nhưng cột lửa này lại
không đủ sức gây uy hiếp tới bầy kền kền, chúng tiếp tục chao liệng, lao xuống, bay qua bay lại trong cột lửa.
Cột lửa vừa vọt lên, Lỗ Nhất Khí đã kịp móc ra một vật:
- Cầm lấy, thả vào trong cột lửa!
Viêm Hoá Lôi thò cánh tay dài như vượn chụp lấy vật này, chẳng kịp nghĩ
ngợi, cũng chẳng kịp liếc nhìn, lẳng luôn vào trong miệng phun của bó
“Thác lửa phun ngược”. Cây cột lửa lập tức vỡ tan, biến thành vô số đốm
lửa vọt ra tứ phía. Tiếp đó, từ vật kia phụt lên mấy tia lửa xanh biếc,
mau chóng tụ lại một chỗ, rồi bay vụt lên trên.
Dòng “thác lửa
phun ngược” đã thay đổi hoàn toàn. Trước hết là màu sắc, các đốm lửa bắn ra và vòng ngoài của cột lửa đều mang một màu xanh lam huyền hoặc, còn
tâm cột lửa rực màu lam trắng chói chang. Cột lửa nhanh chóng nở rộng
gấp mấy lần, độ cao cũng vọt lên gấp bốn, gấp năm, dưới chân chỉ to cỡ
chum nước, song bên trên lại xoè ra thật rộng, hệt như một bó đuốc khổng lồ muốn thiêu cháy cả trời cao.
Trụ lửa màu xanh vừa xuất hiện,
tất cả mọi người đều bưng mắt chạy dạt ra, không dám nhìn thẳng vào ánh
lửa, cũng không thể chịu nổi cảm giác bỏng rát toả ra từ nó.
Đám
kền kền lại càng không thể chống chọi nổi sức nóng của ngọn lửa. Trong
chớp mắt, toàn bộ kền kền thần trên mặt đất, trong không trung đều kinh
hãi bay vọt đi tán loạn, nhanh chóng tan vỡ giống như làn băng mỏng bị
đao sắc khuấy vụn. Đám kền kền ở gần cột lửa lông cánh lập tức thành
tro, những thân thể trụi lủi khét lẹt lộp độp rơi xuống, khác gì thiêu
thân lao vào lửa. Con đường canh Âm Thế chốc lát đã chìm ngập trong thứ
mùi cháy khét ghê tởm và những tiếng gào rít thê thảm nghe muốn thủng
tai buốt óc.
Đây chính là viên thiên thạch mà Nhậm Hoả Cuồng đã
tặng cho Lỗ Nhất Khí. Nó không những có thể tự cháy, đẩy mạnh sức cháy,
mà còn có một đặc tính tuyệt diệu, đó là nếu được lửa dẫn, dù thứ lửa
dẫn ban đầu có hình dạng ra sao, nó đều cháy theo hình dạng vốn có, chỉ
có điều sẽ bùng lên dữ dội gấp nhiều lần so với nguồn lửa ban đầu.
Chủ nhân của bầy kền kền không những nhìn thấy cột lửa, mà thông qua cơ thể kền kền, lão còn cảm nhận được mức độ hung hãn bạo liệt của cột lửa.
Lão lập tức vung đao truyền ý niệm, gọi bầy kền kền tức tốc rút về.
Khi ba người lão Lợi đuổi tới, Lỗ Nhất Khí đang đứng bên mép đường đá, đờ
người nhìn như ngây dại xuống dưới vách núi. Không đau buồn rơi lệ, chỉ
thẫn thờ như mất hồn. Hạ Táo Hoa ánh mắt mịt mờ, vẻ như đang nghĩ ngợi
rất khổ sở.
Lỗ Nhất Khí đột ngột buông một câu:
- Đợi Dịch Huyệt Mạch tới rồi tính tiếp!
Nói đoạn, lập tức quay người bước về phía trước. Hạ Táo Hoa cũng đã định
thần, hàm răng trắng muốt cắn chặt lấy môi, hít mũi thật mạnh một cái,
rồi dứt khoát bước theo sau Lỗ Nhất Khí.