Tuy Hạ Táo Hoa thân thủ cực nhanh, phạm vi triển khai chiêu thức cũng
rất rộng, song dựa vào một mình cô, hoàn toàn không đủ sức ngăn chặn
đoàn ngựa thiết giáp. Hơn nữa đám kỵ sĩ giàu kinh nghiệm đều đã mau
chóng tránh xa ngọn mâu, vòng qua phạm vi công sát của cô mà xông thẳng
tới đám người phía sau. Cũng có tên sau khi vòng qua cô liền quay ngựa
lại, nhằm ngăn cách cô với những người khác.- Vây chặn để giết, dàn
ngang mở rộng, đối diện đánh thẳng. Không được để chúng phân cách vây
chặn! – Lão mù là Tây Bắc tặc vương, chỉ nghe tiếng vó ngựa, lão đã nhận ra kế hoạch công sát của đối thủ.
Song đám người phía Lỗ gia đều đi bộ, đa phần dùng binh khí ngắn, như Hứa Tiểu Chỉ đến binh khí cũng
không có. Mà “dàn ngang đánh thẳng” như lão mù vừa nói là chiến thuật
đối trận của đội kỵ mã, nếu ứng phó theo cách của lão, đối thủ chẳng cần phải dùng đến tên nỏ, chỉ cần thúc ngựa thiết giáp lao thẳng tới, bọn
họ đã không có khả năng chống đỡ.
Biện pháp khả thi trong lúc
này, hoặc là có đội kỵ mã với số lượng tương đương xông lên cản trở trực diện đoàn ngựa thiết giáp, hoặc là có người đủ sức ngăn chặn được toàn
bộ bầy ngựa thiết giáp đang lao lên trong chốc lát. Song cả hai giả
thiết này đều là hoang tưởng, hoạ có thần tiên mới giúp được họ lúc này.
Lỗ Nhất Khí không hề hoảng loạn. Cậu lớn tiếng hỏi Dương Tiểu Đao một câu gì đó, Dương Tiểu Đao lập tức hô lớn đáp lời.
Cũng chính vào lúc này, từ trên đỉnh đồi cỏ bên trái bỗng có hai bóng người
vùn vụt lao xuống. Một người là Dưỡng Quỷ Tỳ, cô đang lao thẳng về phía
Lỗ Nhất Khí. Bóng người còn lại chạy thẳng về mé bên kia của hồ Tiên Tề, dáng vẻ tuy nặng nề phục phịch, song tốc độ không hề chậm chạp. Rất rõ
ràng, ông ta đang lao về phía đội kỵ mã “giết lần hai” vừa xông ra từ
nơi ẩn nấp. Đám người ngựa vô cùng đông đảo, còn đông hơn cả số lượng
của toàn bộ khảm diện Bôn xạ sơn hình áp. Song kỵ sĩ không mang giáp
trụ, mà mặc áo Tạng chéo vai, lộ hẳn một bên vai tay để sử dụng mã đao
được dễ dàng. Ngựa cũng không mang giáp sắt, nên tốc độ càng nhanh, hoạt động càng linh hoạt. Cả đoàn người ngựa ồ ạt tràn tới, thế tựa thuỷ
triều, mà người kia lại một thân một mình lao lên xung trận, lẽ nào
không sợ bị ngựa giày đao chém nát bấy như bùn?
Cơn lũ người ngựa đã sắp nuốt chửng kẻ liều mạng kia đến nơi, ánh hàn quang loa loá từ
lưỡi mã đao cũng chiếu ngang dọc lên khuôn mặt một màu xám xịt. Chính
vào thời khắc đó, từ khối bùi nhùi trong lòng bàn tay ông ta bỗng vọt
lên một ngọn lửa, liền lúc châm cháy vài chục ống pháo. Chỉ thấy những
tiếng xì xì lao thẳng vào giữa bầy ngựa, sau đó là những tiếng nổ dữ
dội, chớp lửa bung xoè.
Lỗ Nhất Khí cũng biết mình nên làm gì.
Cậu lập tức tụ khí ngưng thần, trong cảm giác của cậu, cả rừng vó ngựa
đang phi nước đại đều đã chậm lại, đều đã kéo sát lại gần. Cậu dự đoán
vị trí và động tác của bước sải vó kế tiếp, kết hợp với tốc độ của đạn,
xác định điểm gặp nhau giữa vó ngựa và đường đạn.
Súng đã nổ, cự
ly đường đạn xa hơn tên nỏ rất nhiều, bởi vậy đám kỵ sĩ còn chưa tới
phạm vi có thể bắn tên, đã lần lượt ngã nhào khỏi lưng ngựa. Hai mươi
viên đạn trong ổ đã xả sạch, hai mươi con ngựa theo nhau khuỵu gối, toàn bộ số đạn đều găm chuẩn xác vào đầu gối ngựa. Đầu gối tổn thương, toàn
bộ cẳng chân sẽ mất đi tri giác và chức năng. Đây chính là câu trả lời
mà Dương Tiểu Đao vừa hô lên với Lỗ Nhất Khí.
Những con ngựa vừa
khuỵu ngã là ngựa thiết giáp, đám kỵ sĩ ngã ngựa cũng đầy mình giáp trụ
cồng kềnh. Người ngựa lăn lộn quẫy đạp thành một đám nháo nhào trên mặt
đất, đã làm cản trở bước tiến của đàn ngựa đang xông tới từ phía sau.
Một số con chạy quá nhanh đã không kịp dừng lại, vướng chân ngã lộn nhào vào trong mớ người ngựa hỗn độn phía trước.
Đám kỵ sĩ thiết giáp đã khủng khoảng đến cực độ, bởi những kẻ thành thạo bắn nỏ sẽ càng hiểu rõ mức độ ghê gớm của lực sát thương tầm xa đến từ Lỗ Nhất Khí. Đứng
trước một cao thủ như vậy, bọn chúng đã mất hết niềm tin và ý chí chiến
đấu.
Đám lão mù, Quỷ Nhãn Tam ào ào xông tới, bất kể là kẻ dưới
đất hay trên lưng ngựa, đã xuất chiêu là đoạt mạng. Nếu không muốn để
bản thân thịt nát xương tan, dứt khoát không thể để địch thủ có cơ may
hồi phục.
Hạ Táo Hoa đã quay trở lại, với chiêu thức cực kỳ tàn độc, chỉ cần một chiêu đã kết liễu sinh mệnh của đối phương.
Dưỡng Quỷ Tỳ đánh vào từ bên cạnh, dải lụa dài lồng lộng bay tới, tựa như một bàn tay vô hình nhấc bổng đám kỵ sĩ lên quăng vụt đi. Có điều chiêu
pháp của cô lại nhân từ nhất, kẻ trúng chiêu chỉ bị thương chứ không
thiệt mạng.
Cứ như vậy, tình thế cục bộ về cơ bản đã thay đổi.
Đám kỵ sĩ thiết giáp vốn có ý định “vây chặn giết” đám Lỗ Nhất Khí đã
phải hứng chịu đòn hợp kích từ ba mặt. Trong đội ngũ tấn công bịt bùng
thiết giáp, cuối cùng chỉ có vài kẻ may mắn chạy thoát.
- Mau
lên! Chạy vào khe cỏ phía tây bắc! - Dưỡng Quỷ Tỳ đã nhìn thấy Lỗ Nhất
Khí, song câu nói đầu tiên với cậu lại tràn đầy kinh hãi. Bởi Chu Chân
Mệnh đã dẫn theo đám thuộc hạ cao thủ ào ào xông đến.
“Giết lần
hai” đã thảm bại một cách hết sức bất ngờ. Người ngựa cuồn cuộn như thuỷ triều, chỉ chốc lát đã như nước đổ vào cát nóng, chỉ còn lại những thân xác cháy đen lăn lộn, những tiếng gào khóc rú trời xanh.
Cao thủ đốt pháo một mình địch cả trăm người, khiến “Giết lần hai” hoàn toàn tan vỡ.
Ngay từ trước khi lao xuống khỏi lưng chừng đồi, cao thủ pháo hoa đã biết
mình không thể đối phó với cả đoàn ngựa thiết giáp. Tuy trong những quả
pháo “Ngân hà rợp đất” của ông có chứa đựng “Lửa quỷ dính”, song thứ này không có tác dụng với giáp sắt. Bởi vậy ông ta mới tách khỏi Dưỡng Quỷ
Tỳ, một mình xông lên đối mặt với cả đoàn kỵ mã hùng hậu không mang
thiết giáp.
Lửa quỷ dính ban đầu có tên là “sâu lửa bám xương”,
xuất hiện đầu tiên vào cuối đời Tống, do một người vùng Tứ Xuyên tên là
Quý Đắc Nhĩ chế tạo. Có thuyết cho rằng Quý Đắc Nhĩ là đồ đệ bị đuổi đi
của Đường môn Tứ Xuyên, song sau khi rời khỏi Đường môn, lại liên tiếp
sáng chế ra thuật lạ, danh tiếng lẫy lừng, thậm chí lấn át cả Đường môn. Nhưng sau này lại đột nhiên ẩn tích, cứ như đã bốc hơi khỏi giang hồ.
Quý Đắc Nhĩ để lại một cuốn sách có tên “Đắc Nhĩ kỳ nhất”, ghi chép một
phần những bí quyết về kỳ thuật của ông, “sâu lửa bám xương” cũng nằm
trong số đó. Trong Chu môn có cất giấu rất nhiều sách vở bí mật vơ vét
từ hai xưởng Đông, Tây triều Minh, trong đó có bản “Đắc Nhĩ kỳ nhất” tàn khuyết. Dưỡng Quỷ Nương đã chép lại công thức bào chế thuốc nổ từ trong bản tàn khuyết đó.
Điểm lợi hại của Lửa quỷ dính là trong lửa có chất ăn mòn, trong thuốc nổ mang độc tố, dính vào người không thể rơi
ra, song khuyết điểm là không dính được vào kim loại, sứ đá.
Song lũ sát thủ của “Giết lần hai” đều mặc áo Tạng chéo vai, để lộ cả cánh
tay và bả vai không gì che chắn, những con ngựa mà chúng cưỡi cũng không có bất cứ thứ gì bảo vệ, do vậy cao thủ pháo hoa hoàn toàn tin tưởng có thể đối phó được với lũ sát thủ này.
“Ngân hà rợp đất” giống hệt như một dải ngân hà rực rỡ với vô số đốm lửa li ti như đom đóm, đã phủ
rợp cả một mé hồ Tiên Tề. Đám sát thủ của “Giết lần hai” đã từng xông
pha nơi lửa cháy rực trời, nên chẳng thèm để mắt tới những tàn lửa yếu
ớt kia. Đến khi những đốm sáng tựa lân tinh dính lên da thịt và quần áo, bọn chúng lập tức mất đi lý trí. Vì những tàn lửa bỗng nhiên vụt cháy,
biến thành những ngọn lửa xanh len lét. Lửa lan cực nhanh, đám ngựa dính phải tàn lửa lập tức hí lên thảm thiết, vùng chạy cuống cuồng. Đám kỵ
sĩ chẳng còn hơi sức đâu để ý tới lũ ngựa, bởi lẽ chúng cũng đang lăn
lộn với cơn bỏng rát dữ dội.
Bầy ngựa trúng thương nhảy chồm chồm,
tung vó đá loạn xạ, không những va phải đám sát thủ và những con ngựa
khác, mà còn khiến Lửa quỷ dính bắt cả sang chúng.
Nhiều sát thủ
ngã nhào xuống đất, không ngừng lăn lộn, gào thét xé tai. Sau khi bị Lửa quỷ dính vào người, chúng điên cuồng lấy tay phủi xuống, hoặc vung vẩy
loạn xạ, càng khiến lửa nhanh chóng lan sang các bộ phận khác. Một vài
sát thủ dính quá nhiều Lửa quỷ, bị thiêu đốt đến tri giác tê liệt, thậm
chí còn không kịp cả kêu gào.
Cũng có một vài sát thủ kinh nghiệm phong phú, vừa cảm thấy đau rát khác thường, đã lập tức vung đao gọt
phăng phần da thịt dính “Lửa quỷ”, cởi bỏ quần áo vứt đi. Nếu bề mặt
dính “Lửa quỷ” quá rộng, chúng còn dứt khoát chặt đứt cả cổ tay, thậm
chí cả cánh tay, thà chịu tàn tật còn hơn phải chết.
Khi Lỗ Nhất
Khí băng qua vùng đất khét lẹt mùi thịt cháy, số người và ngựa còn đủ
sức quẫy đạp chẳng còn lại bao nhiêu. Tuy vẫn có một số đang co giật,
đang cào bới, song vẫn tiếp tục bị ngọn lửa dần dần thiêu đốt thành tro.
Lỗ Nhất Khí chỉ muốn nôn oẹ. Song chưa kịp mở miệng, một bóng đen thù lù
đã chắn ngang trước mặt, một cặp mắt đầy vẻ hiếu kỳ và soi mói quét từ
đầu tới chân cậu.
- Đây là cha nuôi của tôi, Viêm Hoá Lôi người
Lưu Đường. - Dưỡng Quỷ Tỳ giới thiệu một cách gọn lỏn và lạnh nhạt, bởi
lẽ cô không hiểu về lễ nghi thông thường.
- Cửu thiên hoả ưng Viêm Hoá Lôi? – Lão mù lên tiếng hỏi, giọng đầy kinh ngạc.
- Chính tại hạ! Ngưỡng mộ danh tiếng Tây Bắc tặc vương bấy lâu, hôm nay
gặp mặt, quả là may mắn ba đời! – Viêm Hoá Lôi dốc ra một tràng văn hoa, tựa như một ông đồ lắm chữ.
- Các người còn dông dài gì nữa, có chạy mau lên không! - Biện Mạc Cập thúc giục.
- Con bé Quỷ kia, dẫn các vị đây chạy vào trong khe núi phía trước! – Viêm Hoá Lôi không hề vội vã, giọng nói rất mực điềm tĩnh.
Khi Lỗ Nhất Khí chạy qua bên cạnh Viêm Hoá Lôi, cậu đã nhìn rõ hán tử này
khoảng năm chục tuổi, da mặt đỏ au rỗ chằng chịt tựa vỏ cam sành, bộ râu vàng cháy lơ thơ xoăn tít, mình mặc trang phục dân tộc Tương, đeo đủ
thứ linh tinh lủng lẳng. Trong bàn tay trái của ông ta lúc nào cũng thấy khói nhạt toả ra, có lẽ là đang cầm bùi nhùi giữ lửa.
Chu Chân
Mệnh và đám cao thủ đã đuổi tới. Viêm Hoá Lôi đang nhẩm tính bộ pháp, cự ly và tốc độ của bọn chúng. Khi bọn chúng còn cách khoảng một trăm hai
mươi bước, ông ta lập tức lật bàn tay trái, từ trong vốc khói loé lên
một đốm đỏ hồng, một vệt pháo sáng lao vọt khỏi bàn tay. Tiếp đó là đám
“Chim sẻ chiếm đất” kéo theo ba vệt “Thác đổ đất bằng” rực rỡ như dải
ngân hà từ trời đổ xuống.
Ba dòng thác lửa ào ào phun xuống, từ
đỉnh đồi cỏ lan thẳng tới bên hồ, cảnh tượng vô cùng tráng lệ. Vị trí và khoảng cách giữa ba dòng thác lửa vô cùng hợp lý. Một đường trăm bước,
một đường chín mươi lăm bước, một đường chín mươi hai bước. Điều này đòi hỏi lượng thuốc của “Chim sẻ chiếm đất” phải vô cùng chuẩn xác, thủ
pháp phóng đốt khéo léo tuyệt luân mới có thể thực hiện được.
Song trong pháo hoa lần này lại không có “Lửa quỷ dính”. Bởi lẽ loại thuốc
này pha chế phức tạp, nguyên liệu khan hiếm, chỉ thi thoảng mới có để sử dụng. Viêm Hoá Lôi vừa phóng đi dòng thác lửa, lập tức quay người tháo
chạy. Ông ta sợ cao thủ Chu gia phát hiện ra trong khảm lửa lần này
không có “Lửa quỷ dính”, sẽ nhanh chóng băng qua ba dòng thác lửa, xông
đến vây giết.
Nhìn vào kỹ xảo và thủ pháp của Viêm Hoá Lôi và
những tia pháo hoa bắn ra, Chu Chân Mệnh đã đoán được đây chính là cao
thủ tuyệt đỉnh của Hoả Tước quán tại Lưu Dương, Hồ Nam. Khi Viêm Hoá Lôi phóng xong thuốc nổ lập tức quay người bỏ chạy, cũng đã khiến hắn phát
hiện ra một sơ hở. Người chế tạo pháo hoa cả ngày tiếp xúc với thuốc nổ, đa phần tâm lý vững vàng, động tác hành vi vô cùng trầm ổn. Vậy mà tay
cao thủ pháo hoa tuyệt đỉnh kia tại sao lại tỏ ra hoảng hốt mà gấp gáp
tháo chạy?
Vừa nghĩ tới đây, Chu Chân Mệnh tiện tay tóm cổ một
tên thuộc hạ đứng gần đó, nhẹ nhàng vung tay, quăng luôn tên này vào
trong thác lửa.
- Á...! - Trước hết là một tiếng kêu thảm thiết, song không phải là đau đớn, mà là khiếp sợ.
- A! A! Không sao! Tôi không sao! Trong lửa không có độc! Trong lửa không có độc! - Tiếp đến là tiếng reo hò như phát cuồng của tên cao thủ, nghe còn điếc tai hơn cả tiếng kêu rú vừa rồi.
Thấy hắn chạm phải lửa mà không sao, tên cao lớn lập tức thúc ngựa xông lên, vung kiếm xuyên
qua dòng thác lửa đang ào ào trút xuống, lao về phía trước. Đám cao thủ
còn lại cũng bám sát phía sau, tên nào cũng khí thế hừng hực. Một số ít
kỵ sĩ áo giáp và kỵ sĩ của “giết lần hai” còn sót lại cũng giụa ngựa lao theo.
Song Thức Bảo linh đồng vẫn đứng im, bởi Chu Chân Mệnh
chưa hề di chuyển. Gã là kẻ thông minh, thừa hiểu rằng lúc nên hành động mà lại bất động, nghĩa là sẽ có thay đổi.
Chu Chân Mệnh không có ý định tiếp tục đuổi theo. Nói thực, lúc này, cho dù có đuổi kịp đám Lỗ Nhất Khí, chẳng qua cũng lại là một trường sát phạt rất bất lợi cho
mình. Lỗ gia hiện có thêm hai trợ thủ, vả lại Dưỡng Quỷ Nương tuy miệng
nói không nhúng tay vào, song loại đàn bà nói giọng ma không làm việc
người này chưa biết chừng vẫn đang quanh quẩn theo dõi đâu đây, có thể
lựa theo cục thế mà ra chiêu bất cứ lúc nào.
Không việc gì phải
vội vã, sự việc sẽ giải quyết từ từ. Con đường trốn chạy của người Lỗ
gia rất phù hợp với ý nguyện của Chu Chân Mệnh, hơn nữa, Chu gia còn cắm được một chiếc đinh ngầm cực tốt chưa hề lộ tẩy, cục thế trước mặt vẫn
chưa phải là quá tệ với hắn. Nghĩ tới đây, Chu Chân Mệnh bèn lên tiếng:
- Truyền chỉ thị, lệnh cho Dương Thanh Phan (tên cao lớn) dẫn người đuổi
sát bọn chúng không được buông tha, không được để chúng có cơ hội lấy
sức. Lệnh cho Cao Bôn Lôi thông báo tới hai lão già ở khe Âm Thế, người
đã qua cầu Nại Hà, bắt sống được là tốt nhất, không bắt sống được phải
giữ nguyên xác. Gửi thư bay tới Phật sống Kim Đỉnh, bảo ông ta chuẩn bị
cho tốt. Nếu đám Lỗ gia vượt qua được đường Âm Thế, cuối cùng chắc chắn
sẽ đi tới chỗ ông ta. Ngươi làm xong mọi việc lập tức quay lại, dẫn thầy cúng đến đây, buông mồi dẫn nhổ đinh ngầm.