Ngày hôm sau Diệp Kim Quang dẫn đầu mang theo Quách Tùng Long, Trương Thành và Tiết Huy Nhan
cùng đi, Tiết Huy Nhan kì thật là không muốn đi chút nào, nhưng gặp phải mệnh lệnh của sự phụ mình mà quang trọng hơn là của sư thúc Diệp Kim
Quang cũng là sư phụ của Gia Hân lên tiếng nên hắn không thể không ghe
theo.
Sáng sớm thì hai người hôm qua tới đã có mặt tại trước cửa, giống như là thần giữ cửa canh giữ.
" A mọi người ra rồi! ."
Thấy nhóm người Diệp Kim Quang bước ra cả hai người vui mừng ra mặt lên
tiếng, chỉ là không một au để ý đến vui vẻ của hai người họ. Diệp Kim
Quang lạnh nhạt lên tiếng.
" Mau dẫn đường đi, chúng tôi không muốn mất thời gian. "
Thấy mình không được chú ý tới cả hai đều không có để bụng cười cười đi trước dẫn đường.
Nơi mọi người đến là một vùng quê nghèo gần bên núi, ở đây là một xóm làng
gọi là Làng Dương Gia. Bên trong điều là người họ Dương, tất cả những
người ở đây điều không giao tiếp với người ngoài, họ sống với nhau quanh năm suốt tháng trong một nơi. Lần này là trưởng làng ra mặt hẹn người,
nghe nói trong làng gần một năm nay luôn có trẻ con chết bất đắc kì tử,
dân làng lại là cho rằng làng bị nguyền rủa. Trong làng ai cũng sợ hãi
nhưng không muốn rời xa làng, cho người đi nghe ngóng thông tin biết
được Niết Bàn Hỏa Phượng có thể giải quyết vấn đề linh dị nên tìm đến
nhờ giúp đỡ, được nhận lời khiến cho họ cấp tốc muốn người tới hối thúc
đủ cách.
Diệp Kim Quang sau khi nghe đại khái câu chuyện thì
trong lòng lại dân lên cảm giác bất an, dù vậy nhưng ông sẽ không lùi
lại. Mọi người ngồi xe đi tới Làng Dương Gia, tới gần làng thì Diệp Kim
Quang nhíu mày nhìn lên bầu trời. Đi tới gần thì thời gian cũng đã vào
trưa, cần đi xuyên qua cánh rừng mới tới nơi, vừa vào rừng trời bắt đầu
âm u như gần tối tới nơi vậy, vất vả đi qua được để vào làng thì lại
không thấy cửa làng để vào.
" Kì quái! Vì sao không tìm thấy lối vào, rõ ràng là nhớ nằm đây mà. "
Một người trong hai người làm việc cho Gia Hân lên tiếng, đầu ngó nghiêng qua lại xem mình có nhớ nhầm không lối vào.
" Là chỗ này không sai, bản đồ lúc trước trưởng thôn đưa ra là ở đây. "
Người còn lại vội vàng lấy bản đồ ra xem, vị trí chính xác không sai vội đáp lời.
Chỉ có mấy người Diệp Kim Quang là im lặng nhìn bên ngoài, lúc sau Tiết Huy Nhan lên tiếng.
" Không thể ngờ tới, oán khí, âm khí, sát khí còn có quỷ khí và hắc khí. "
" Không sai. Bất quá không chỉ như thế mà còn rất lớn, bên trong lại càng không đơn giản. " Diệp Kim Quang gật đầu đồng ý với lời Tiết Huy Nhan
cũng nhấn mạnh điều quan trọng.
Hai người kia nghe lời nói của nhóm người Diệp Kim Quang thì hơi đờ người ra, lát sau cả hai đồng thanh hỏi.
" Làm sao vào đây các sư phụ?. "
" Chờ "
Diệp Kim Quang buôn ra một chữ rồi không tiếp nữa, mọi người trầm mặc mà ngồi trong xe.
Ước chừng gần nửa tiếng sau có người lục đục đi ra huống tới xe của mọi
người mà đi tới, có khoảng gần 10 người trong đó có trưởng thôn.
" Các anh tới rồi, vì sao không chạy xe vào trong nha, chúng tôi thấy xe
cứ đậu hoài không di chuyển nên chạy ra xem đây này. " Trưởng thôn mặt
mày rạng rỡ cười nói vui vẻ.
Nghe xong lời trưởng thôn mọi người ai cũng không biết nên nói gì, đặc biệt là hai người không hiểu gì kia
mờ mịt nhìn qua trưởng thôn sau đó lại nhìn mấy người Diệp Kim Quang rồi rất ăn ý không nói chuyện.
" Người hiểu lầm, là do chúng ta
chưa được sự cho phép của người nên không dám vào ngay thôi. " Diệp Kim
Quang nói dối không nháy mắt lên tiếng, trên mặt điều là cười nhưng lại
không thể đạt tới đáy mắt.
Trưởng thôn nghe vậy rất hưởng thụ,
ông là người ham hư vinh nên thích nghe cái loại câu kiểu xu nịnh. Lập
tức cười hớn hở mà tiếp đoàn người Diệp Kim Quang vào, cũng rước lấy
không ít ánh mắt của mọi người có mặt tại đây.
" Mau mau vào,
chính là chỗ này chạy thẳng vào trong thì là làng chúng tôi a. " Trưởng thôn lên tiếng vui vẻ mà chỉ ra một con đường cho xe chạy thẳng vào,
chỉ là chính ông cũng không biết cái ông chỉ chỉ có một mảnh sương mù
dày đặc.