Gia Hân trong trường
trôi qua rất êm thắm, nhưng nhà ba mẹ của cô lại không như vậy. Hiện giờ trước nhà Gia Hân được cô cả Trịnh Gia Ngoc rất để ý đến mà ầm ĩ ở
cửa, hàng xóm điều ra xem là chuyện gì nhìn thấy chỉ biết lắc đầu thôi
_“ Cô dám cho em trai tôi đội nón cô có là người không hả?, em trai tôi
làm cực khổ để tiền cho cô nuôi trai phải không?, cô còn không chịu thừa nhận tôi thấy rất rõ không lẽ là mắt tôi mù nhìn không phân biệt được
sao chứ, cô là cái thứ không ra gì không biết liêm sĩ, cô đã có hai con
tôi nghi là không phải của em tôi nữa đấy.” Cô cả ngẩn mặt nhìn mẹ trịnh khinh miệt mà nói, bà không tin lần này không làm cho em trai bỏ con
đàng bà này, đồ họ Trịnh là của họ Trịnh không có phần cho cô ta hưởng
lợi.
_“ Sao chị nói ngang ngược thế hả, tôi đã nói không phải
mà.” Mẹ trịnh nhăn mặt nói với cô cả Trịnh, thường ngày cũng thôi hôm
nay chị ta làm quá đáng rồi.
Thật ra hôm nay là ngày giao hàng
của Gia Hân nhưng cô phải đi học liền kêu người ta đưa tới cho mẹ cô
nhận giúp, ai biết người giao hàng là bà con bên nhà mẹ đẽ cửa mẹ Trịnh, thấy người quen đương nhiên là mừng rỡ rồi, mẹ Trịnh mới kêu người vào
nhà ngồi chơi người ta thấy cũng là đồng hương còn là thân thích nên mới vào nghĩ trò chuyện một lác. Đúng lúc cô cả Trịnh Gia Ngọc muốn qua nhà kiếm chút gì đó mang về nhìn thấy làm ầm lên, cũng không nghe người ta
nói gì cứ đinh ninh là mình đúng chửi bới lung tung cả buổi. Người đưa
hàng thì còn nhiều việc không rãnh đối phó bà điên nên nói đi trước, còn lại mẹ Trịnh thì ở cửa hứng chịu cô cả mắng chửi không ngưng miệng.
Mẹ Trịnh không biết làm sao, giải thích thì cô cả Trịnh Gia Ngọc không
nghe, còn nói bà đang che giấu tội lỗi của mình. Mắt thấy càng lúc càng
nhiều người tới xem làm mặt mẹ Trịnh đỏ bừng lên vì xấu hổ, còn cô cả
Trịnh Gia Ngọc thì vui vẻ nhìn nhiều người tới càng mắng dữ tợn và lời
lẽ còn ác hơn.
_“ Ngươi đồ mất nết không biết kiềm chế, ban ngày
ngươi lại dám đưa trai về nhà làm xấu mặt họ Trịnh nhà ta, sao em trai
ta lại không nhìn ra ngươi xấu xa như vậy chứ, đồ đàng bà không biết
liêm sĩ là gì, cô nhanh cút đi khỏi nhà của em trai tôi nhanh lên, nếu
hôm nay tôi mà không bắt gặp thì coi cô còn lọng hành tới khi nào đồ
không có gia giáo, nhà cô chỉ toàn giống cô thôi điều là đồ quyến rũ
đàng ông không cũng mòi chài tiền làm tình nhân của người ta... ... ”
_“ Đủ Rồi.”
Cô cả Trịnh nói hăng say thì bị cắt ngan, sửng sờ một chút khi nhìn thấy người đến thì xanh mặt tức giận.
Gia Hân đang học thì cảm thấy không yên lòng, cô lấy ra 3 đồng tiền cổ ra
gieo quẻ, không nhìn thì thôi nhin vào làm Gia Hân tái mặt, tức tốc chạy về nhà không quan tâm đang giờ học hay là gì hết. Gia Hân vừa đến cổng
nhà thì đã nghe tiếng cô cả Trịnh chửi bới, càng nghe càng nhíu mày
thật chặt, không chịu được cô lớn tiếng quát lên.
Tách dòng người đi vào trong bước tới bên mẹ Trịnh nhẹ nhàng vỗ lưng cho bà, thấy mẹ
thả lỏng được rồi Gia Hân mắt lạnh nhìn cô cả Trịnh lên tiếng.
_“ Bà chửi đủ chưa hả?, Chuyện nhà người khác bà quan tâm được sao hả?,
Người là tôi kêu tới liên quan gì tới bà chứ hả?, Gia đình tôi khi nào
chào đón bà, khi nào cho bà cái quyền lớn lối ở nhà tôi chứ?, Gia đình
này do tôi cung cấp trở nên như vậy muốn tính kế cũng nhìn người đi, bà
không thấy đi quá xa rồi không hả?.”
Gia Hân không hề nể mặt
người trước mặt là cô của cô, huốn chi là cô không thừa nhận có người cô như thế. Từng câu một đánh xuống đánh cho Trịnh Gia Ngọc không kiệp trở tay, bà chỉ được cái mạnh miệng chứ muốn bà đối đầu với khĩ thế của Gia Hân thì không thể nào làm được.
Cô cả Trịnh Gia Ngọc không cam lòng nhưng cũng không thể nói tiếp, bạ bị khí thế Gia Hân chặn lại
không nói được, cộng thêm bà không có bắt tận tay mẹ của Gia Hân trộm
nam nhân, bà biết không đấu lại Gia Hân chỉ phẩn hận nhìn chằm chằm vào
cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Gia Hân nhếp miệng mĩa mai
nhìn Trịnh Gia Ngọc, con cợp giấy muốn ra oai bị ép xuống làm sao dễ
chịu được chứ. Gia Hân mặt kệ bà ta đứng như trời trồng, quay người đỡ
mẹ Trịnh vào nhà.
Rầm.
Trịnh Gia Ngọc đứng trước cửa tức
giận xanh mặt, bà ta đâu có ngờ mình lại bị khí thế của con nhóc con
trấn trụ chứ, bà ta ảo nảo mình thất bại,nhưng nhiều hơn là không cam
lòng, bà ta cho rằng Trâu Tâm Tâm là ngoại tình thì chính là như vậy
không sai, tức giận dậm chân đi về nhà mình, lòng nghĩ phải nói hết cho
em trai làm em trai bỏ Trâu tâm tâm càng tốt, còn hai đứa oắc con kia
nữa bỏ đi luôn thì tốt gắp trăm lần.
Mọi người thấy không còn gì
xem thì giải tán, người ở đây không giống như vùng quê, ngươi ta chỉ
nghe chứ không bàn luận nhà người khác, phải biết vào được Vinh An ở
cũng không phải hạng người dễ chọc vào, họ chỉ về nhà che cười hoặc là
hội hợp thì mới lấy chủ đề giải trí thôi.
Gia Hân và mẹ Trịnh vào nhà, Gia Hân để mẹ ngồi tại phòng khách rồi đi lấy ly nước cho bà. Mẹ
Trinh từ nãy giờ luôn như người mất hồn vậy, bà thật không ngờ bà đã
từng tuổi nay mà còn phải đeo trên lưng tiếng dam đãng ngoại tình, dù là thật hay là giả thì bà làm sao chịu được huống chi.còn con của ba chúng nó không lỗi lầm gì lại bị gắn mát con hoang, vậy còn chồng bà, ông sẽ
như thế nào, tin bà hay là nghĩ như người nhà ông đây, bà phải làm sao
đây, làm sao đây...
Gia Hân rót nước ra nhìn thấy mẹ như thế làm
sao cô không biết mẹ nghĩ gì, trong mắt hiện lên bắt đắt dĩ bước tới bên cạnh mẹ ôm lấy bà nhẹ giọng giải bày với bà.
_“ Mẹ à, mẹ phải
tin ba và cả chúng con nữa, dù có thế nào thì chúng ta là người nhà
không thể có chuyện bị chia cắt được. Mẹ hãy tự tin lên, con gái sẽ lấy
lại trong sạch cho mẹ và làm họ phải trả giá cho những gì họ làm với gia đình ta, mẹ hãy tin con tin gia đình chúng ta.”
Trâu Tâm Tâm
nghe con gái nói mà khuất mắc trong lòng được giải, bà vừa khóc vừa
cười ôm Gia Hân gật đầu. Phải bà có gia đình tin bà, con bà không bỏ rơi bà, chồng bà hiểu bạ như vậy làm sao lại nghi ngờ được đay, nghĩ thông
mọi chuyện Trâu Tâm Tâm thoải mái hơn nhiều bắt đầu làm việc nhà như mọi khi.
Gia Hân lên lầu vào phòng của mình sau khi nhìn mẹ bình
thường trở lại, cô cần làm gì đó nếu không gia đình cô sẽ không yên ổn
như trước nữa.
…………
Kính cong... Kính cong... Kính cong
Chuong cửa vang lên vài hồi, Trâu Tâm Tâm đang làm việc dở giang chạy ra mở
cửa. Nhìn thấy người ngoài cửa làm Trâu Tâm Tâm giật mình, trong lòng
vừa lo vừa sợ vừa vui đủ cảm súc quấn lấy bà, có gắn bình tĩnh lại nói
chuyện.
_“ Sao hôm nay anh về sớm vậy, công việc không có gì à?.”
Người ngoài cửa là ba Trịnh Trịnh Thanh Dương , ông nhìn thấy vợ ra mở cửa
nhìn bà thêm vài lần, Trâu Tâm Tâm nghiên người kéo cửa lớn hơn cho
Trịnh Thanh Dương vào, ông vào nhà sau đó mới cười nói.
_“ Ừm hôm nay chỗ làm không nhiều cong việc nên được về sớm. Mà cũng không sớm
lắm sắp tới giờ Kiệt Kiệt về rồi mà, hôm nay để anh nấu cơm đi em nghĩ
ngơi nhá.”
Trâu Tâm Tâm bất ngờ nhìn Trịnh Thanh Dương , lức đứng ngoài cửa thì mặt đen vừa vào đã thay mặt cười còn muốn nấu cơn, hôm
nay gió đông bắc thổi sao, bà lúc đầu còn lo lắng ông biết chuyện lúc
trưa nên quay về sớm, giờ xem ra là không phải rồi, ông ấy còn cười nói
với bà thì không sao cả, còn nấy cơm chắc hôm nay ông ấy nóng đầu một
bữa quá.
_“ Bữa nay làm gì mà muốn nấu cơm, anh làm mệt rồi lên
nghỉ đi, tiểu Hân nó cũng ở nhà hôm nay không biết sao về sớm nữa, hay
anh lên hỏi con xem, lúc nãy em quên hỏi rồi.” Trâu Tâm Tâm nói rồi đi
vào trong bếp.
_“ Được anh lên xem con, bữa nay cứ để anh nấu cho ba mẹ con ăn, thư tay nghề của người lớn nhất gia đình xem nào.” Trịnh
Thanh Dương vừa nói vừa đi theo, còn cường điệu hôm nay ông nhất dịnh
phải làm cơm cho bằng được.
_“ Được được được, anh nhanh vào rữa
mặt rữa tay đi rồi tính.” Trâu Tâm Tâm không thể làm khác đành đồng ý,
sau đó thúc chồng nhanh tẩy rữa mặt và tay, rồi đi làm việc khác.
…………
Cóc.. Cóc... Cóc... Cóc...
Trịnh Thanh Dương đứng trước phòng con gái gõ cửa một lác thì Gia Hân mở cửa mời ông vào. Vào phòng Trịnh Thanh Dương nhìn phòng một lượt gật đầu,
con gái ông trang trí phòng rất trang nhã và thoải mái. Gia Hân để một
ly trà xuống bàn, đây là thói quen của cô trước nay, chỉ cần người vào
phòng để bàn công việc thì sẽ để ly trà ở trên bàn, còn bình thường là
nước trái cây. Nhìn Trịnh Thanh Dương ngồi xuống Gia Hân mới lên tiếng.
_“ Ba về lâu rồi à.”
_“ Ừ, con nói chi tiết cho ba xem sao lại xảy ra chuyện này, lúc nãy nhìn
mẹ con có lẽ không sao rồi, giờ thì ba muốn nghe đầu đuôi câu chuyện để
còn tính nữa. ”
Trịnh Thanh Dương cầm ly trà lên uống rồi mới nói chuyện, lúc ông nhận được điện thoại của con gái nói vợ ông mẹ đứa nhỏ
sắp ngất vì bị chị cả ông làm nhục trước mọi người ông đã nóng lòng đến
công việc cũng làm không chuyên tâm, cấp trên thấy vậy nói ông chỉ cần
làm hết phần trước mắt rồi về là được. Sau khi làm xong ông nhanh chống
về nhà xem chuyện gì đã xảy ra.
Về nhà thấy vợ ông bình thường
làm việc như mọi ngày thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ông muốn gia
đình vui vẻ nên đề xuất nấu cơm cho vợ ông không cần mệt mỗi mà làm cho
trong lòng vợ ông yên tâm một chút. hiện giờ không có việc gì ông cấp
thiết muốn biết tất cả sự thật trưa nay đã xảy ra
_“ Ba, con không biết hết tất cả nhưng có thể ba sẽ suy ra được căn nguyên.”
Gia Hân chậm chậm kể lại cho Trịnh Thanh Dương nghe. Hôm trước cô có đặt
một chiếc máy tính của công ty EO, hôm nay là ngày giao hàng mà cô lại
không ở nhà, cô nhờ mẹ cô nhận hàng giúp cô khi về cô sẽ nõi lại công ty là cô nhận được. Ai ngờ người giao hàng lại là anh họ con của chú ba
của mẹ, nhận ra người quen nên mẹ mời người ta vào nhà hỏi thăm gia
đình, chỉ là trời xui đất khiến sao lại làm cho cô cả Trịnh Gia Ngọc gặp được hiểu lầm rồi lớn tiếng mắng chửi bới.
_“ Chị ta thật quá
đáng mà, con yên tâm ba sẽ lấy lại công bằng cho mẹ con. Ba thật không
hiểu vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn phá gia đình ba như vậy.”
Trịnh Thanh Dương nghe xong tức giận lớn tiếng nói.
Ông không
ngờ chị ông lại như vậy, không phân biệt đúng sai đã nói khó nghe với vợ ông như thế. Ông không nghi ngờ Gia Hân nói dối, vì ông tin con gái ông khinh thường nói dối.
_“ Con nói thì sợ ba không thích nghe,
thật ra cả gia đình cô cả và chú út kể cả bà nội, hiện giờ họ điều ước
gì con và mẹ điều biết mất để gia sản hiện giờ họ được chia nhau.”
Gia Han tiếp tục thêm một kích thích nữa, lần này cô muốn cho ba cô phải
tuyệt đối mất đi tin tưởng với những nhà kia, cô không.ngại cho ông nhận kích thích mạnh, chỉ có như vậy mới làm ông nghiêng về phía gia dình
này gia đìn của ông.
_“ Không thể nào...”
Trịnh Thanh
Dương nghe xong hoản hốt thốt lên, không dám tin tưởng những gì mình vừa nghe thấy. Ông không muốn tin, cũng không dám tin vào cái gọi là sự
thật này.
_“ Ba, đó là sự thật, ba cũng thấy những năm nay họ đối xử thế nào với con và mẹ, ba không lẽ ba đợi con và mẹ rời khỏi ba ba
mới nhận ra sao.”
Gia Hân nhìn ba cô mặt không dám tin bộ dáng,
hết cách cô đành bồi thêm một đánh nữa nếu như ông không tỉnh thì coi
như cô và mẹ phải chuận bị một con đường khác thôi, chỉ là ba cô cũng
không làm cô thất vọng.
_“ Không thể, điều đó không bao giờ xảy
ra, ba không cho phép có chuyện như vậy...” Miệng ông vẫn nói không
thể, nhưng nhớ tới những gì đã trải qua thì không thể không tin được,
dành cuối đầu thừa nhận và cam kết với con gái, ông chỉ hi vọng một ít
vào con gái tin ông sẽ làm cho gia đình ngày càng hạnh phúc. _“ Được rồi con yên tâm ba sẽ không làm cho mẹ và các con thất vọng đâu.”
_“ Vâng con tin ba.”
Gia Hân nhìn ba nói lên 3 từ tin tưởng ba mình, cô vui mừng vì ba đã hiểu
được. Còn Trịnh Thanh Dương thì ngẩn đầu nhìn con gái trong mắt là
quyết tâm, ông không để gia đình này tang vỡ được.
Hai ba con nói chuyện xong cũng gỡ được nỗi lo cho cả hai nên điều vui vẻ.