Sáng sớm một cuộc mưa xuân
vừa qua đi, mặt trời lập tức xuất hiện chiếu từng tia sáng một xuống
dưới mặt đất báo hiệu một mùa xuân mới đã tới. Chúng ma thú đang ngủ
đông ở Lạc Nhật sơn mạch cũng đã tỉnh lại bắt đầu đi ra khỏi những cái
sơn động tối đen chuẩn bị cho cuộc săn đầu tiên của năm mới.
Trong đó có một con cấp chín ma thú Tử Văn Hắc Xà đang từ từ trường ra khỏi
hang động của mình hướng về phía cánh rừng rậm bên ngoài.
- Tê... Tê... Tê....
Khi vừa trường mình ra khỏi hang động Tử Văn Hắc Xà liền thè cái lưỡi đỏ
thắm của mình ra dùng xúc giác đặc biệt này của mình cẩn thận cảm nhận
tình hình bốn phía xem có nguy hiểm gì không.
- Không có nguy hiểm. Có thể xuất phát rồi!!
Sau một lúc Tử Văn Hắc Xà rút lại đầu lưỡi âm thầm nói rồi nó nhanh chóng
kéo thân thể dài trăm trượng trường lên đống lá khô mới rụng trên cây
xuống tránh khỏi chỗ mặt đất đầy bùn lầy.
Nó làm vậy không phải
là vì sợ bùn đất làm bẩn bộ da lấp lánh tuyệt đẹp của nó mà là vì sợ lưu lại vết tích trên mặt đất làm cho các ma thú khác phát hiện ra hang ổ
của mình đây là bản năng của tất cả các loại ma thú phải biết để có thể
sinh tồn được trong Lạc Nhật sơn mạch này.
Vừa cẩn thận trường
đi trên đám lá khô Tử Văn Hắc Xà vừa dùng xúc giác bén nhạy ở đầu lưỡi
của mình thăm dò các loại ma thú trên đường đi tìm xem loại nào thích
hợp làm thức ăn của mình sau đó từ từ bám theo vật săn chờ cơ hội ra
tay.
Trên đường đi nó ngửi thấy mùi của Hùng loại ma thú, Báo
loại ma thú, Hổ loại ma thú nhưng tất cả đều không làm nó hài lòng cuối
cùng sau một hồi tìm kiếm Tử Văn Hắc Xà cũng ngửi thấy một mùi hương mà
nó thích mùi của Sư loại ma thú.
Dựa theo mùi vị còn lưu lại
trong không khí Tử Văn Hắc Xà đuổi theo con Sư loại ma thú đó. Nó phủ
kín toàn thân trong lá cây khô phía dưới nhanh chóng tiến về phía trước
cho đến khi mùi vị của Sư loại ma thú đó càng ngày càng trở nên nồng đậm thì nó mới thả chậm tốc độ lại.
Truy tìm thêm một lúc nữa Tử
Văn Hắc Xà đã xác định được vị trí của ma thú đó nó lập tức vận dụng Hắc Ám hệ ma pháp: Tiềm Hành từ từ tiếp cận con mồi.
Con mồi của nó
là một con hắc sư, cấp bậc ngang bằng với nó đều là cấp chín ma thú, Tử
Văn Hắc Xà thấy vậy thì không dám tùy tiện động thủ nó cần đến gần con
mồi hơn nữa rồi mới lợi dụng sức bật cắn mạnh vào cổ hắc sư một kích tất sát.
- Cái con hắc sư này đầu có vấn đề sao? Ngơ ngơ ngác ngác
đứng ở đó đưa lưng của mình về hướng đối thủ không chút đề phòng! Không
phải đang mời gọi kẻ thù sao? Vậy thì ta không cách sao nữa!!
Tử Văn Hắc Xà quyết định động thủ. Nó lập tức dùng sức một cái bật người
thẳng về chỗ hắc sư mở ra cái miệng như chậu máu cắn thẳng vào đầu con
mồi. Theo ý của nó con hắc sư kia đã chết chắc.
Vậy mà việc tiếp theo lại làm cho hắn hết sức kinh hãi, miệng của nó rõ ràng đã cắn
trúng vào con hắc sư kia nhưng lại như cắn vào không khí vậy ngay sau đó con hắc sư kia đột nhiên hóa thành Hắc Ám hệ nguyên tố tiêu tán mất.
- Hắc hắc, con rắn ngốc sớm biết là ngươi sẽ trúng chiêu mà!! Chết đi cho ta!!
- Vèo, vèo..
Chính lúc này từ bên cạnh truyền tới một giọng nói,Tử Văn Hắc Xà cả kinh vội
lui về phía sau nhưng nó chưa kịp lui thì hai cái thú trảo đã phá không
tiến tới cắm mạnh vào đầu nó.
Nguy hiểm....Chuyện vừa xảy ra lập
tức cảnh báo cho Tử Văn Hắc Xà là nguy cơ đến gần nhưng khi nó kịp phản
ứng thì tất cả đã quá muộn, đầu của nó đã bị hai cái thú trảo hoàn toàn
cắt nát máu tươi bắn ra khắp nơi. Con Tử Văn Hắc Xà cũng giống như phát
điên lên điên cuồng giãy dụa thân mình làm cho lá cây bốn phía bay loạn
lên.
- Vừa thức dậy đã có thức ăn ngon đưa tới miệng đúng là quá may mắn mà!
Con hắc sư nhìn vào thân thể Tử Văn Hắc Xà đang giãy dụa cười nói. Nó chính là Minh hắn cũng vừa từ trong thời kỳ ngủ đông tỉnh lại muốn đi ra
ngoài kiếm ăn thì gặp phải con Tử Văn Hắc Xà này muốn lấy hắn làm thức
ăn nên xảy ra một màn vừa rồi.
Đợi thêm một lát con Tử Văn Hắc
Xà từ từ dừng giãy dụa lại rồi nằm im trên mặt đất luôn. Minh thấy vậy
cũng không lập tức tiến tới mà là há mồm phun ra một cái Phong Nhận vào
vị trí hai mắt của Tử Văn Hắc Xà.
- Phốc...
Một tiếng
vang lên Phong Nhận theo vết thương cắm thẳng vào bên trong não mà Tử
Văn Hắc Xà vẫn không nhúc nhích chút nào xem ra đã thật sự chết đi.
Lúc này Minh mới thật sự yên tâm tiến tới gần xác của Tử Văn Hắc Xà.
- Xà đảm này thật đúng là một bữa sáng tốt a!!
Đi tới trước thân rắn Minh miệng không ngờ lại dùng ngôn ngữ của nhân loại nói chuyện sau đó vung trảo một cái xè rách bụng của Tử Văn Hắc Xà từ
trong đó lấy ra một viên xà đảm nhanh chóng nuốt xuống vật này có thể
nói là một bữa ăn sáng rất tốt a! Nếu không phải vì xà đảm này thì sao
Minh lúc này thân là thánh vực ma thú có thể tự hạ thân phận săn giết Tử Văn Hắc Xà chứ!
- Phốc.... phốc... phốc...
Sau đó Minh
mau chóng bay lên trên không trung bay đi về sơn động của mình. Hắn vừa
đi vừa âm thầm nghĩ lại mọi chuyện trong thời gian qua:
Từ lúc
Minh biết được mình xuyên qua Bàn Long thế giới đã qua đi năm mươi năm
sau khi trải qua một thời gian ngắn kinh ngạc, bở ngỡ hắn lập tức quyết
định chủ ý là muốn trở thành chí cao vô thượng Chưởng Khống Giả đứng
trên tất cả mọi thứ không thể cứ bình đạm qua hết một đời giống như kiếp trước.
Sau khi quyết định xong Minh lập tức quyết định tiến vào khu vực phía trong của Lạc Nhật sơn mạch tiến hành tu luyện tranh thủ
mau sớm trở thành thánh vực thậm chí lãnh ngộ pháp tắc huyền ảo trở
thành một thần cấp cường giả.
Trải qua hơn năm mươi năm không
ngừng ma luyện chiến đấu thì hôm nay cuối cùng Minh đã đạt được một nửa
mục tiêu trở thành một con cường đại thánh vực tột cùng ma thú nhưng vẫn còn cách mục tiêu thành thần rất xa vì trong Hắc Ám hệ pháp tắc hắn mới chỉ lãnh ngộ được sơ cấp nhất Hắc Ám Nguyên Tố huyền ảo mà thôi. Cũng
chính là nhờ nó mà vừa rồi Minh có thể tạo ra một con cấp chín tột cùng
hắc sư đánh lừa Tử Văn Hắc Xà.
- Ha ha ha ha.....
Nghĩ
tới vẻ kinh hãi của Tử Văn Hắc Xà khi biết bản thân mắc bẫy thì Minh
không nhịn được cất tiếng cười to. Trong thời qua không biết từ khi nào
việc tạo ra Hắc Ám Khôi Lỗi đã không còn là việc giúp Minh săn thức ăn
mà còn biến thành một cách để hắn giải tỏa số áp lực sau mỗi ngày điên
cuồng chiến đấu và tu luyện.
Nếu không như vậy thì Minh trong thời gian năm mươi năm qua nói không chừng đã sớm phát điên do phải liên tục chém giết rồi