Chính xác là hôm qua quá mức mệt mỏi, khi Trang Như Mộng tỉnh lại sau một
giấc thì đã sắp đến trưa. Vốn Linh Tê đang đứng ở một bên chờ đợi, thấy
người trên giường khẽ mở mắt ra liền vội vàng đi lên hầu hạ.
Trang Như Mộng nhìn Linh Tê đang mặc y phục cho mình, mở miệng hỏi, "Hiện tại canh nào rồi?"
"Theo lời đại cô nương nói, hiện giờ là giờ ngọ một khắc. Sáng này nô tỳ thấy cô nương ngủ say sưa, vừa vặn mấy ngày nay cô nương cũng chưa nghỉ ngơi cho tốt, lúc này mới tự mình làm chủ không gọi cô nương tỉnh."
Nghe Linh Tê giải thích Trang Như Mộng gật đầu một cái, lại tiếp tục hỏi, "Bây giờ tình huống bên mẫu thân ra sao rồi?"
"Thân thể phu nhân đã tốt hơn nhiều rồi, sáng nay nàng còn hỏi tình huống của cô nương rồi còn cố ý dặn rằng để cho cô nương ngủ thêm một lát nữa."
Vừa đáp lời, Linh Tê vừa nhanh tay nhanh chân hầu hạ Trang Như Mộng mang giầy.
Chờ hầu hạ Trang Như Mộng rửa mặt xong, Linh Tê đi đến
trước bàn trang điểm cầm lược búi tóc cho nàng. Trang Như Mộng nhìn
trong dung nhan vừa xa lạ vừa quen thuộc trong gương đồng, trong lòng là hàng trăm tư vị. Chỉ thấy nữ tử trong gương đồng, mắt hạnh mày liễu
chính xác là một giai nhân xinh đẹp, mặc dù trên gương mặt còn vương
chút ngây thơ và phúng phính của trẻ con nhưng lại không che giấu được
nét duyên dáng. Có thể nghĩ, vài năm sau nữ tử kia trưởng thành nhất
định chính là một mỹ nhân xinh đẹp hào phóng.
Dáng vẻ sau khi
trưởng thành của nàng, Trang Như Mộng đương nhiên biết. Nếu không nhìn
thấy vết sẹo trên trán, thì quả thật nàng có thể được xưng là mỹ nhân
nổi danh trong kinh đô. Chỉ là được Tam phòng thăm hỏi thương yêu mời
đến yến tiệc thưởng mai, mà trên trán nàng mới có một khối sẹo lớn bằng
đồng tiền, từ đó nàng đành phải mang một danh xưng không mặt. Ban đầu
nàng còn ngây thơ cho rằng chuyện dung nhan mình bị hủy chỉ là trùng
hợp, nhưng bây giờ nghĩ lại trên đời này nào có nhiều sự trùng hợp đến
như vậy. Nghĩ tới đây Trang Như Mộng đưa tay vuốt vuốt cái tráng trơn
mềm kia, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tam phòng tự biết
an phận thì may, nhưng nếu bọn họ giống như đời trước, thì như vậy nhất
định nàng phải tính toán nợ mới thù cũ một lượt.
Linh Tê vừa cắm
một cây trâm cuối vào búi tóc, lại nghe ngoài phòng truyền đến một tràn
tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó ở bình phong dần dần xuất hiện hai
bóng dáng xinh đẹp. Chỉ thấy hai nha hoàn mặc y phục màu xanh lá, nhanh
chân đi tới trước mặt Trang Như Mộng. Trên mặt hai người này nhìn Trang
Như Mộng đều là một mảnh vui mừng, chỉ là trên mặt mày cũng khó có thể
che giấu sự mệt mỏi.
Thấy Trang Như Mộng nhìn tới, hai người vội
vàng nửa quỳ hành lễ. Sau khi hành lễ xong một nha hoàn ở trong hai
người ân cần lên tiếng nói: "Đại cô nương, ngươi rốt cuộc đã tỉnh." Một
người nha hoàn khác cũng đi lên trước dìu Trang Như Mộng đang muốn đứng
lên. Linh Tê ở một bên thấy vậy vội vàng mở miệng, "Được rồi, Diệu Trúc, Diệu Tuyết, đại cô nương vừa mới tỉnh, các ngươi cũng không nên vòng
quanh nàng thế chứ."
Nghe được Linh Tê nói, nha hoàn mặt tròn
được gọi là Diệu Tuyết nhanh le lưỡi một cái với Linh Tê nhưng cũng im
lặng không nói nữa. Mà Diệu Trúc dìu Trang Như Mộng thì ân cần hỏi han,
"Đại cô nương muốn đi ra ngoài sao?"
Trang Như Mộng nhìn chăm chăm vào Diệu Trúc rồi nghiêng đầu về phía Linh Tê nói: "Ta muốn đi xem mẫu thân một chút."
Thế nhưng khi hai người Diệu Trúc, Diệu Tuyết nghe lời này, lại đồng thời
thay đổi sắc mặt. Linh Tê ở một bên thấy vậy vội vàng lén véo nhẹ hai
nàng một cái, hai người mới vội vàng đổi sang một vẻ mặt cười đùa. Trang Như Mộng sớm đã nhìn thấy vẻ mặt của hai người trước đó, trong lòng
nàng lập tức liền căng lên như dây cung.
Gương mặt Trang Như Mộng hung dữ nhìn Diệu Tuyết hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ
chỗ mẫu thân đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Diệu Tuyết được Linh Tê ra hiệu, trong lòng nàng cũng lo lắng cho thân thể của đại cô nương, cho
nên nàng vẫn mở miệng cười nói, "Chỗ đó có chuyện gì đâu, chỉ là vừa lúc trở lại thì thấy bên ngoài có tuyết rơi, cho nên khi nghe đại cô nương
nói muốn đi đến Toái Ngọc hiên nơi phu nhân, trong lòng ta mới lo lắng ở trên đường đại cô nương bị cảm lạnh."
Một bên Diệu Trúc cũng phụ họa nói theo, "Đúng đó, đúng đó. Đại cô nương, bây giờ thân thể ngươi
vẫn còn rất yếu ớt, ngày mai hẵng đi."
Nghe lời này Trang Như
Mộng làm sao mà tin được. Nàng cũng không phải thật sự chỉ là một hài tử mười hai tuổi, mà vẻ mặt mới vừa rồi của hai người này nàng có thể nhìn được nhất thanh nhị sở (rõ ràng). Thấy hai người này quyết định không
nói, sắc mặt Trang Như Mộng trầm xuống, "Diệu Tuyết ~"
Diệu Tuyết bị gọi như vậy, đối mặt với ánh mắt của đại cô nương trong lòng không
khỏi hoảng hốt. Trong lòng nàng thầm nghĩ, dáng vẻ này của đại cô nương
xem ra thật đúng là dọa người. Rốt cuộc Diệu Tuyết cũng chỉ là một tiểu
cô nương mười hai tuổi, bị trừng một cái như vậy không thể không mở
miệng nói, "Mới vừa rồi ta và Diệu Trúc đang trên đường trở về, thì nghe nói Vương di nương đang ở nơi của phu nhân."
Diệu Tuyết vừa nói
xong thì đã cảm thấy ngang hông đau nhói, thì ra là Linh Tê lại nhéo
nàng một cái. Diệu Tuyết cảm thấy rất uất ức, nhưng lại nghĩ đến mới đây đại cô nương vì chuyện của Vương di nương mà tuyệt thực (nhịn đói) đến
hôn mê, bây giờ biết chuyện này không chừng lại còn thế nào nữa, trong
lòng nàng nhất thời hối hận không thôi.
Đợi đến lúc nàng ngẩng
đầu lên lần nữa, thì Trang Như Mộng đã sắp cất bước vòng qua bình phong. Diệu Tuyết lấy tay tự đánh hai cái lên miệng mình, rồi vội vàng đi
theo.
Toái Ngọc hiên ——
"Hôm qua mẫu thân có tới phòng của ta, nói là trong kho còn có một đống tuyết sâm thượng hạng bảo ta tới
lấy một ít. Mà ta nào dám độc chiếm những đồ tốt này, cho nên hôm nay
mới đưa tới cho tỷ tỷ. . . . . ."
Trang Như Mộng vừa tới trước
cửa, chỉ nghe trong nhà truyền đến lời nói hả hê của Vương di nương. Ánh mắt nàng trầm xuống, nhưng chưa đến một nháy mắt khi nhìn lại thì bộ
dáng nàng vẫn có chút ngây thơ quen thuộc như thường ngày.
Ngoài
cửa nha hoàn đứng chờ cung kính thay nàng vén rèm lên, Trang Như Mộng
mới vừa nâng bước đi vào, thì Triệu ma ma ở trong phòng đã biết được tin tức đi từ giữa nhà ra ngoài. Trang Như Mộng vừa giương mắt, thì đã nhìn thấy gương mặt Triệu ma ma lộ ra vẻ không vui. Hôm qua những lời Chu
đại phu nói cho Trang Như Mộng Triệu ma ma cũng biết được, nhìn dáng vẻ
Triệu ma ma như vậy tất nhiên là Trang Như Mộng hiểu rõ Triệu ma ma vẫn
còn đang trách nàng.
Biết Triệu ma ma là người nhìn mẫu thân lớn
lên tất nhiên là đối xử với mẫu thân khác biệt, vì vậy thấy thái độ của
Triệu ma ma như vậy Trang Như Mộng cũng không tức giận. Nàng chỉ kéo tay áo của Triệu ma ma nói một câu, "Ma ma tin ta, chuyện này nhất định sẽ không trở thành kết cục đã định đâu."
Nói xong cũng không nhìn phản ứng của Triệu ma ma, trang Như Mộng lập tức đi vào phòng.
Trang Như Mộng vừa vào phòng, ánh mắt của Trang phu nhân dừng lại trên người nàng. Trang Như Mộng đi tới trước mặt Trang phu nhân, ngọt ngào gọi một tiếng nương. Trang phu nhân cười đáp lại, rồi đưa tay sờ khuôn mặt
phúng phính của hài tử. Nghĩ tới hôm qua khuê nữ để chân trần chạy khắp
sân, trên khuôn mặt Trang phu nhân đều là vẻ đau lòng. Vừa định mở miệng giáo huấn khuê nữ mình mấy câu, thì trong ngực của nàng đã có thêm một
thiên hạ xinh đẹp. Nhìn dáng vẻ nũng nịu của thiên hạ trong lòng mình,
Trang phu nhân làm sao mà vẫn muốn trách móc nặng nề được.
Hai
nàng ở trên giường nói chuyện, trái lại trực tiếp xem Vương di nương ở
một bên như không thấy. Trong mắt xếch hẹp dài của Vương di nương thoáng hiện lên một tia không cam lòng, chỉ thấy nàng dùng khăn che miệng khẽ
cười nói, "Thân thể của đại cô nương đã tốt lên chưa? Hôm qua di nương
nghe nói, ngươi vừa hôn mê dậy mà đã để chân trần chạy loạn một hồi,
thật sự là khiến cho di nương lo lắng gần chết." Vừa nói xong, dường như Vương di nương mới nhận ra là mình nói sai. Nàng ảo não nói: "Nhìn ta
xem, tỷ tỷ ta không phải là cố ý."
Nhắc tới Vương di nương, từ
lúc nàng được nâng lên làm di nương, thỉnh thoảng cũng tới Toái Ngọc
hiên ‘thăm’ phu nhân bị đẻ non ở trong phủ. Mấy ngày nay, nàng cũng
khiến cho Trang phu nhân bị ngột ngạt không ít. Quả nhiên, lúc nàng thốt ra lời này thì sắc mặt Trang phu nhân liền thay đổi. Thấy Vương thị này được voi đòi tiên, lại còn ở trước mặt khuê nữ nàng mà giở trò tâm cơ,
Trang phu nhân lập tức tức giận hừ lạnh một tiếng.
Ở một bên
Trang Như Mộng đè lại bàn tay của mẫu thân, nàng nhìn Vương di nương
nghi ngờ nói, "Di nương vì sao lại gọi mẫu thân là tỷ tỷ?"
Bị
Trang Như Mộng hỏi đến, Vương di nương hết sức khó hiểu nhìn nàng. Thấy
vậy Trang Như Mộng bỉu môi nói, "Nếu Như Mộng nhớ không lầm, di nương
không thể gọi mẫu thân là tỷ tỷ được." Nghe lời này Vương di nương định
mở miệng lên tiếng, nhưng Trang Như Mộng cũng không cho nàng cơ hội mở
miệng mà nói tiếp, "Di nương chỉ là thiếp của phụ thân cũng không phải
là chủ tử đúng chuẩn. Mẫu thân ta mới chính là chủ mẫu của đương gia
Trang phủ, di nương không thể gọi mẫu thân là tỷ tỷ được vì đó chính là
hành động vượt quy củ. Nghĩ đến di nương không hiểu những quy củ này chứ không phải là cố ý, may là từ trước đến nay mẫu thân luôn đều rộng
lượng cho nên hôm nay sẽ không tính toán chuyện này với di nương." Nói
xong Trang Như Mộng cười ngọt ngào với Trang phu nhân, "Đúng không, mẫu
thân?"
Trang phu nhân làm sao mà không nghe ra ý tứ muốn chèn ép
Vương di nương của khuê nữ, nàng ngước mắt nhìn Vương di nương đã xoắn
khăn tay nhăn nhúm ở trong tay, vô cùng phối hợp nói với Vương di nương: " Vương di nương, Mộng nhi nói có lý. Trang phủ chúng ta là phủ được
hoàng thượng ngự tứ, tuyệt đối không thể khiến cho người bên ngoài nói
Trang phủ chúng ta không có lễ nghi. Hôm nay chuyện này bản phu nhân
không tính toán với ngươi, nhưng phải nhớ lấy không thể tái phạm nữa."
Khắp gương mặt Vương di nương đều là vẻ không cam lòng, mặc dù trong lòng
trăm lần không muốn nhưng vẫn không thể không quỳ gối hành lễ nói, "Tạ
phu nhân tha thứ, ta nhớ kỹ rồi."
Thấy vậy Trang Như Mộng cười hì hì nói thêm một câu, "Di nương không có việc gì thì ở trong phòng học
thêm các lễ nghi quy củ đi, di nương phải biết, ở trước mặt mẫu thân di
nương không thể tự xưng là ta được!"
Mặt Vương di nương đen thui trả lời, "Tiện thiếp, xin vâng theo lời đại cô nương dạy!"
Nghe lời này thiếu chút nữa Trang phu nhân đã nhịn không được mà bật cười ra tiếng, nhưng nàng vẫn dùng mặt mày nghiêm chỉnh đưa ngón trỏ đẩy nhẹ
một cái lên trán Trang Như Mộng, "Không có quy củ, còn giáo huấn di
nương." Chỉ là trong lời nói này không có nửa điểm trách móc nặng nề.
Sắc mặt Vương di nương ở một bên thay đổi mấy lần, ngay sau đó ôm bụng hết sức lớn tiếng kêu đau, "Ai ôi, bụng của ta."
Vương di nương vừa kêu như vậy, ánh mắt của người trong phòng cũng nhìn về
phía nàng. Thấy vậy Vương di nương sờ bụng một cái ra vẻ sợ hãi nói:
"Phu nhân, tiện thiếp thất lễ. Chỉ là vừa nãy tiểu thiếu gia ở trong
bụng đá ta một cái, lúc này mới. . . . . ."
Vương di nương dựa
vào đứa trẻ ở trong bụng mới được nâng lên làm di nương, bởi vì sau khi
cưới mười mấy năm Trang phu nhân cũng chỉ sinh được một cô nương là
Trang Như Mộng, cho nên Trang lão phu nhân sớm đã không nhìn vừa
mắt nàng dâu này. Hơn nữa sau khi cưới Trang phu nhân cùng Trang lão
gia vô cùng ân ái, trong nhà trừ hai thông phòng cũng không thu thêm một di nương nào. Vì vậy những năm gần đây, Trang lão phu nhân muốn dùng
biện pháp để nhét người vào bên mình Trang lão gia.
Trang lão gia vô cùng áp lực, nhiều năm qua cũng không thu một di nương. Thật vất vả
Trang phu nhân mới mang thai một lần này, lại không nghĩ rằng vô duyên
vô cớ bị mất đi. Đúng lúc này, Trang lão phu nhân nói muốn nâng cháu gái nhà mẹ đẻ mình lên làm di nương, lý do chính là trong bụng của nàng có
cốt nhục của Trang phủ. Lúc này Trang lão gia lại không có ở trong phủ,
Trang phu nhân còn chưa hoàn toàn từ trong cơn đau mất con lại phải thay phu quân mình thu thiếp, ngay lúc đó đau thương có thể nghĩ.
Trang Như Mộng thân là con cháu duy nhất của phòng lớn ở Trang phủ, từ nhỏ
tất nhiên là được ngàn kiều vạn sủng cho nên nuôi dưỡng tính tình khó
tránh khỏi kiêu căng. Vì vậy khi nghe được tin tức này, nàng lập tức ầm ĩ với lão thái thái.
Bây giờ nghe Vương di nương lại lấy chuyện có thai ra nói, Trang Như Mộng giương mắt thấy trong con ngươi của mẫu
thân tràn ngập nỗi đau oán hận, trong lòng nàng hết sức khó chịu. Nàng
lắc lắc cánh tay của Trang Phu Nhân, rồi cười ngọt ngào với nàng. Nhìn
nữ nhi khéo léo như thế, nỗi đau trong lòng Trang Phu Nhân cũng phai đi
một ít. Nàng nhìn lại Vương di nương đang ngồi đối diện mình, Trang phu
nhân cố gắng xốc lại tinh thần, trong lòng nghĩ rằng mình cũng không thể ở trước mặt nữ nhi mà mất đi uy nghiêm của chủ mẫu được.
Trang Như Mộng nhìn đến tuyết sâm được đặt ở trên bàn, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói, "Đây không phải là tuyết sâm sao?"
Vương di nương nghe Trang Như Mộng nhắc tới, hả hê nói, "Theo đại cô nương
nói, đây là hôm qua lão thái thái ‘cố ý ’ đưa tới. Trong phòng tiện
thiếp cũng không có đồ gì tốt, cho nên hôm nay đến thăm phu nhân mới cầm nó tới nói chuyện biểu lộ tâm ý."
Nhìn dáng vẻ Vương di nương
như phó tiểu gia, Trang Như Mộng thản nhiên nói, "Đây cũng làm khó di
nương rồi, chỉ là tuyết sâm này di nương vẫn nên cầm về đi thôi, chỗ mẫu thân hẳn là cũng không thiếu những thứ này. Trái lại bây giờ trong bụng di nương còn có huyết mạch của phụ thân, và đó cũng chính là chủ tử
đúng chuẩn của Trang phủ, nếu có thiếu những đồ gì, di nương chỉ cần
phân phó cho nha hoàn tới chỗ của mẫu thân xin phép rồi đi lấy là được."
Nghe trong lời có hàm ý chê bai lời nàng nói, trên mặt Vương di nương càng
cảm thấy không nén được giận, cố tình là lời đại cô nương nói rất hay
tựa hồ như vì mình mà suy nghĩ. Vương di nương oán hận liếc mắt nhìn
Trang Như Mộng, trong lòng khó hiểu vì sao đại cô nương ngang ngược lại
bất đồng với lúc trước, nói tới nói lui trong lời nói đều ẩn giấu sự sắc bén. Chẳng lẽ là sau khi đói bất tỉnh, cả người đều trở nên thông minh? Ngước mắt nhìn đại cô nương định mở miệng nói chuyện, Vương di nương
vội vàng nói thoái thác rằng thân thể mình khó chịu cáo từ trở về trước.
Vương di nương vừa rời đi, Trang Như Mộng đã cười khanh khách ra tiếng. Trang phu nhân nhìn nữ nhi tinh quái trong lòng vốn buồn cười nhưng lại cố
nhẫn nại, "Mộng nha đầu, sau này cũng không thể như vậy. Dù sao nàng ta
cũng là di nương của phụ thân ngươi, mà trong bụng nàng ta cũng vừa có
cốt nhục của cha ngươi."
Nghe lời này Trang Như Mộng bĩu môi,
"Mẫu thân, chúng ta là chủ tử đúng chuẩn trong phủ này, nơi nào để cho
một di nương như nàng ta bắt nạt. Cho dù đứa bé trong bụng của nàng sinh ra, không phải còn gọi ngươi là một tiếng mẫu thân sao."
"Ngươi
đứa nhỏ này. . . . . ." Biết khuê nữ vì mình trút giận, nàng đưa tay sờ
sờ đầu nữ nhi nhất thời cũng không biết phải nên nói gì.
Đúng lúc này một nha hoàn vén rèm lên bước vào phòng, sau khi nàng ở bên tai
Triệu ma ma nói nhỏ mấy câu liền lặng lẽ lui xuống. Trang phu nhân nghe
thấy động tĩnh, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Triệu ma ma. Chỉ thấy Triệu ma ma vui mừng nói, "Bẩm phu nhân, Bạch phu nhân dẫn theo thế tử
gia của nàng tới thăm ngươi. Nha hoàn mới vừa tới bẩm báo, bây giờ họ
cũng đã qua cửa Thuỳ Hoa, đoán chừng đã sắp đến Toái Ngọc hiên của chúng ta rồi."