Ta còn muốn chăm sóc ngươi cả đời, lời này rơi vào trong tai Trang Như
Mộng, giống như sét đánh, nàng cảm thấy trong lòng như được dòng nước ấm bao vây, dáng người nam tử trước mắt thon dài, khuôn mặt củ ấu (bạn nào chưa biết củ ấu, mời search gg nha), dưới ánh nắng mặt trời càng lộ vẻ
mê người, lời nhu tình mật ý được nói bằng cả tấm lòng như vậy, khiến
cho tâm hồn thiếu nữ khó mà chống cự được.
Mắt hạnh xinh đẹp của
Trang Như Mộng mở thật to, nàng sững sờ nhìn Bạch Tử Hàm một hồi. Chỉ
trong một chớp mắt, nàng đã muốn đáp lại hắn, nói một tiếng rằng ta hiểu rõ, ta nguyện ý. Nhưng cuối cùng nàng không phải là tiểu cô nương mang
tâm hồn thiếu nữ tình hoài, nàng đã là một nữ tử trải qua một đời tang
thương, đã không còn kích động muốn bất chấp vì tình cảm đôi lứa.
Vì vậy nàng chỉ có thể dùng dáng vẻ thơ ngây cười một tiếng, rồi nhân cơ
hội lúc đó mà lui về sau một chút, "Như Mộng luôn xem Thế tử là ca ca,
người làm ca ca tất nhiên phải chiếu cố muội muội cả đời rồi." Nói xong nàng không đợi Bạch Tử Hàm trả lời, mà trực tiếp xoay người chạy về
phía Như Mộng cư.
Bạch Tử Hàm nhìn theo bóng lưng đã đi xa, chỉ đành phải thần sắc ảm đạm quay người đi.
Bởi vì Trang Như Mộng rời khỏi giữa tiệc, lúc ấy cũng không dẫn mấy người
Linh Tê đi theo, chỉ bảo họ giúp nàng chú ý đến Trang phu nhân trước
mặt. Đợi lúc nàng mặc tiểu bào quay về Như Mộng cư, trong phòng an tĩnh
đến khác thường, trừ ma ma giữ cửa và hai tiểu nha hoàn thì những người
khác cũng không thấy. Thấy đại cô nương trở về sớm như vậy, mặc dù hiếu
kỳ, nhưng mấy người này cũng không dám vượt qui đi lên hỏi thăm, chỉ
cung kính hành lễ rồi vội vàng làm chuyện của mình.
Trang Như
Mộng chạy một đường trở về, trên mặt đều ửng hồng, thấy hạ nhân chào hỏi nàng phất phất tay, bảo bọn họ lui xuống, sờ sờ gương mặt vẫn còn nóng
như cũ, Trang Như Mộng chợt lắc đầu mấy cái, như muốn hoàn toàn vứt bỏ
những suy nghĩ không an phận của mình. Nhưng càng như thế, gương mặt
Bạch Tử Hàm lại càng hiện rõ trong đầu nàng, tình cảm của nàng với Bạch
Tử Hàm, bởi vì kiếp trước Bạch Tử Hàm rời đi mà cứ chôn sâu dưới đáy
lòng, chỉ là đời này hình như đã thay đổi, kí ức từ nhỏ ở chung với Bạch Tử Hàm lại càng hiện rõ ở trong đầu của nàng.
Lang kỵ trúc mã
lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. Đồng cư Trường Can Lí, lưỡng tiểu vô
hiềm sai (hai câu thơ này được trích trong bài thơ Trường Can hành nhị
thủ của Lý Bạch, có nghĩa là “Chàng cưỡi ngựa tre đến, quanh giường ném
mơ xanh. Hai người người Trường Can, trẻ thơ chẳng vấn vương”). Trước
khi Bạch Tử Hàm chưa đi đến binh doanh, nàng vẫn cho rằng quan hệ giữa
bọn họ là như vậy, nhưng cuối cùng hắn một đi không trở lại, cũng không
để lại một phong thư, điều này khiến cho người kiêu ngạo như nàng quyết định chôn sâu tình cảm với hắn dưới đáy lòng.
Nghĩ tới những chuyện này, trong hốc mắt Trang Như Mộng thoáng có chút nước mắt.
"Bỏ qua, thì cũng là bỏ qua. Đời này đừng đến trêu chọc nữa, thật sự khiến
người ta chán ghét......" Câu nói tựa như giận tựa như hờn, Trang Như
Mộng nói xong buồn buồn ngồi ở trước cửa sổ, ngây người nhìn ra cây bạch quả ngoài cửa sổ.
Lúc Vương Ngọc Hương vào phòng, liền nhìn thấy một tiếu nữ oa xinh đẹp, ngồi an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Thoáng đánh giá cách bố trí trong phòng, Trán Vương Ngọc Hương bất giác thoáng giật giật khẽ một cái khó nhận ra, chỉ thấy trên mặt nàng tràn đầy ý cười đi về phía Trang Như Mộng, "Mộng nhi, sao lại thanh nhàn ở trong phòng
vậy, còn không thèm chơi với bọn tỷ muội."
Suy nghĩ của Trang Như Mộng bị giọng nói Vương Ngọc Hương kéo về, nhìn Vương Ngọc Hương nói:
"Đây không phải là biểu tỷ sao, có lẽ hôm nay là lần đầu biểu tỷ ngươi
đến viện Như Mộng chơi." Nói xong nàng giương mắt nhìn, mới phát hiện
thì ra là Trang Như Ngọc cũng đi theo, còn Linh Tê và Diệu Tuyết cũng
không biết khi nào đã quay về.
Nhìn sắc mặt Trang Như Ngọc cũng
coi như không tệ, Trang Như Mộng biết rõ nhất định là Vương Ngọc Hương
thay đổi thái độ với người trong Trang phủ, mới khiến Trang Như Ngọc
thay đối cái nhìn với nàng không ít. Nhìn thấy hai người xưng hô tỷ tỷ
tốt muội muội tốt, trong lòng Trang Như Mộng đã có tính toán.
Nàng vừa một bên phân phó Diệu Tuyết đi chuẩn bị điểm tâm vừa kéo Vương Ngọc Hương và Trang Như Ngọc đi vào phòng trong, phòng của Trang Như Mộng,
có thể nói là ngoại trừ phòng lão thái thái thì chính là phòng đẹp nhất
trong Trang phủ. Bởi vì chỉ có một nữ nhi, Trang lão gia có thứ gì tốt,
cũng đều nghĩ đến nàng, lại thêm những đồ tốt :behe:
D~đa;n[l'êquuy88d0n:beer: trong cửa hàng cũng như đồ cưới của Trang phu nhân đều đưa đến viện nàng, có thể nói viện của nàng chính là bảo bối,
thậm chí còn có thể hơn Trang lão phu nhân.
Kiếp trước quan hệ
giữa Trang Như Mộng và Trang Như Ngọc không tệ, mà lúc đó Trang Như Ngọc đã cầm đi rất nhiều đồ tốt từ trong tay Trang Như Mộng, có thể nói,
chuyện mỗi ngày Trang Như Ngọc thích nhất chính là muốn lục lọi xem
những trang sức trong hộp của Trang Như Mộng, rồi sau đó nhân cơ hội mà
đòi xin cái mình thích. Kiếp này bởi vì mấy ngày qua, thái độ của Trang Như Mộng, khiến cho quan hệ giữa hai nàng hoàn toàn bị phá vỡ. Nhưng
hôm nay khi vào phòng, Trang Như Ngọc vẫn không đổi được thói quen, hai
mắt liên tục nhìn thẳng chằm chằm vào hộp trang sức của Trang Như Mộng.
Nhìn dáng vẻ này của Trang Như Ngọc, trong lòng Trang Như Mộng cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt vẫn giả vờ như không nhìn thấy, ngược lại chỉ kéo
tay Vương Ngọc Hương đi tới trước bàn trang điểm. Thấy vẻ mặt Vương Ngọc Hương không hiểu, Trang Như Mộng cười híp mắt nói, "Ta thấy búi tóc
biểu tỷ hơi rối, vừa vặn tay nghề búi tóc của Linh Tê nhà ta không tệ,
nàng sẽ búi tóc trang điểm lại cho ngươi."
Mặc dù Linh Tê không
hiểu rõ ý trong lời Trang Như Mộng, nhưng nghe nàng nói như vậy, vẫn cầm lược đứng ở một bên. Vương Ngọc Hương thấy một màn này, nhìn vào gương
đồng một cái, mới phát hiện đúng là trên đầu nàng có mấy lọn tóc rớt
xuống, cũng không từ chối để Linh Tê búi tóc trang điểm lại cho nàng.
Thấy Linh Tê tháo trâm vòng cho Vương Ngọc Hương, Trang Như Mộng cười híp
mắt lấy ra một bộ trang sức đẹp loại trung, hôm kia Trang lão phu nhân
đã tặng cho nàng mấy bộ, để ở trước mặt Vương Ngọc Hương, "Biểu tỷ Ngọc
Hương, ta thấy bộ trang sức này rất hợp với da ngươi, đợi chút nữa Linh
Tê sẽ đeo bộ trang sức cho ngươi."
Lúc lấy bộ trang sức ra, Vương Ngọc Hương đã nhận ra đây là đồ rất tốt, có thể nói là chất lượng tốt
hơn so với bất kỳ bộ trang sức nào của nàng, bây giờ nghe nói như vậy,
đương nhiên là trong lòng nàng ngàn vạn lần nguyện ý, chỉ là ngoài miệng vẫn giả vờ từ chối nói: "Đây là trang sức của biểu muội, tỷ tỷ ta nào
có thể lấy được đồ tốt của ngươi chứ."
Trang Như Ngọc ở một bên
sớm đã đỏ mắt, nàng nghe thấy lời này liền mang theo vị chua nói:"Đường
tỷ không tặng cho ta đồ gì hết nha, xem chừng lòng ngươi quả nhiên là
thiên vị mà."
Nghe Trang Như Ngọc nói lời này, Trang Như Mộng cảm thấy buồn cười, hôm kia lúc nàng ta cào nát mặt nàng tại sao Trang Như
Ngọc lại không nhớ đến những chuyện này, thường ngày tính toán nàng khắp nơi tại sao lại không nhớ đến những chuyện này, bây giờ còn không biết
xấu hổ nói những lời này, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời từ miệng
nàng vẫn mang theo giọng điệu trêu ghẹo nói: " Nhiều năm đồ tốt tặng
ngươi còn ít sao, hôm nay lần đầu biểu tỷ Ngọc Hương đến nhà ta, ta đây
làm muội muội, tất nhiên là phải chuẩn bị đồ tốt rồi."
Lời Trang
Như Mộng nói khiến cho Vương Ngọc Hương nghe thấy càng thoải mái, ngay
sau đó nàng cảm thấy Trang Như Mộng trở nên hết sức đáng yêu. Vui mừng
nắm lấy bàn tay nhỏ của Trang Như Mộng, "Muội muội tốt, ngươi thật là có tâm, nếu vậy thì tỷ tỷ ta sẽ không từ chối, tránh cô phụ tâm ý của
ngươi." Nói xong rồi cầm lấy đồ trang sức khoa tay múa chân ở trên đầu,
còn sai khiến Linh Tê phải đeo thế nào mới dễ nhìn.
Tay nghề búi
tóc của Linh Tê quả thật rất tốt, chưa đến chốc lát đã búi xong tóc cho
Vương Ngọc Hương, chỉ thấy dung nhan người trong gương đồng đoan trang
yêu kiều xinh đẹp như hoa mị hoặc không người nào so bằng, phối với búi
tóc Kinh Hộc kế và đồ trang sức quý giá, nhất thời cả người nàng đều
lộng lẫy quý khí, không hề kém một chút nào so với tiểu thư thế gia.
Thấy vậy, Trang Như Ngọc tức giận đến sầm mặt, cũng quên lúc nãy mới vừa xưng tỷ tỷ tốt hô muội muội tốt với Vương Ngọc Hương, trong lòng nàng
chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Vương Ngọc Hương đã cầm đi thứ vốn nên
thuộc về nàng, thật là vô cùng đáng ghét.
Phải nói suy nghĩ này
của Trang Như Ngọc, cũng là do từ nhỏ tam phu nhân truyền thụ suy nghĩ,
đó chính là chỉ cần cái gì của Trang Như Mộng, thì sớm muộn đều thuộc về nàng. Lần này nhìn thấy đồ tốt của Trang Như Mộng vốn thuộc về nàng, mà cầm lấy tặng người như thế, có thể nói tim của tam cô nương Trang Như
Ngọc như đang chảy máu.
Cố tình là Trang Như Mộng còn sợ như kích thích nàng chưa đủ, không ngờ lại lấy khuyên tai ngọc trai Phi Yến trên lỗ tai đeo lên lỗ tai Vương Ngọc Hương, lần này có thể nói là tam cô
nương Trang Như Ngọc giận đến mắt phát đỏ, nhưng cố tình là nàng không
thể ngăn cản tất cả, thật sự là khiến nàng vừa bực vừa hận, vừa giận vừa oán.Trang Như Ngọc nhanh đã tức điên rồi, Vương Ngọc Hương lại vô cùng
vui mừng, đây chính là bộ trang sức tốt nhất nàng có từ khi sinh ra,
nghĩ tới đây, nàng khó có thể cười thật lòng một tiếng với Trang Như
Mộng, "Hôm nay thật sự phải cám ơn biểu muội." Nói xong nàng nhìn qua
ánh mắt bất thiện của Trang Như Ngọc, khẽ hừ nhẹ một tiếng, rồi nhìn
gương nghĩ tủi xót cho thân mình.
Cuối cùng có thể nghĩ, lúc đến
hai người vô cùng hoà hợp, mà cuối cùng lại tan rã không vui. Mà Vương
Ngọc Hương vì nhận được hậu lễ, mời Trang Như Mộng tham gia yến tiệc của huyện chủ An Khang sau bảy ngày. Thấy sau khi Vương Ngọc Hương nói nàng (VNH) nhận được thiếp mời của huyện chủ An Khang, vẻ mặt liền kiêu
ngạo, mặc dù trong lòng Trang Như Mộng xem thường, nhưng trên mặt vẫn cố tình ra vẻ hâm mộ nịnh nọt mấy câu, rồi sau đó ngỏ lời cảm ơn với
chuyện nàng ta đồng ý dẫn nàng tham gia bữa tiệc.
Vương Ngọc
Hương hài lòng rời đi, mà trong đầu Trang Như Mộng lại nghĩ đến chuyện
huyện chủ An Khang, kiếp trước nữ nhi của huyện chủ An Khang chính là vợ kế mà phụ thân Bạch Tử Hàm cưới tái giá, không nghĩ tới nhanh như vậy
sẽ gặp lại......
Lại nói, Trang Như Ngọc bị chọc tức ở Như Mộng
cư, sau khi về phòng liền phát tác một trận thật lớn. Bộ trà cụ thượng
hạng trên án trác, sớm đã bị nàng đập thành từng mảnh vụn. Lư thị nhận
được tin tức, mới vừa đẩy cửa gỗ xém chút nữa đã bị những mảnh sứ quẹt
bị thương. Đang cầm một cái bình hoa, Trang Như Ngọc định ném xuống, thì nhìn thấy mẫu thân mình thiếu chút nữa đã bị thương, trong lòng lập tức cả kinh.
Nàng buông bình hoa trong tay xuống gọi một tiếng
nương. Lư thị nhìn thấy dáng vẻ này của khuê nữ, lửa giận vì thiếu chút
nữa đã bị mấy mảnh vụn gốm sứ quẹt bị thương, không khỏi tiêu tán mấy
phần. Nàng nháy mắt với Lộ ma ma bên cạnh, Lộ ma ma nhanh dẫn theo nhóm
tỳ nữ cung kính lui xuống.
Thấy trong nhà không có người ngoài,
Lư thị không đồng ý nói:" Ngọc nhi, vi nương đã nói với ngươi bao nhiêu
lần, phải biết thu liễm tính tình của ngươi. Nếu dáng vẻ này của ngươi,
truyền tới trong tai tổ mẫu, phụ thân ngươi thì xem ngươi có thể làm
sao."
Nghe lời này, Trang Như Ngọc lấy lòng tựa vào trong ngực Lư thị, "Mẫu thân, có ngươi ở đây ai dám bàn tán huyên thuyên chứ."
Nhưng lần này Lư thị cũng không giống như thường ngày, nàng bất đắc dĩ ôm
Trang Như Ngọc vào lòng rồi trực tiếp bỏ qua chuyện này. Chỉ thấy nàng
đẩy Trang Như Ngọc ra khỏi lòng mình, trên khuôn mặt tràn đầy nét thất
vọng.
Trang Như Ngọc không kịp chuẩn bị liền sững sờ cả người,
ngẩng đầu thấy vẻ mặt mẫu thân vẫn như vậy, trong lòng nàng nhất thời
hoảng loạn không thôi.
Lư thị nhẫn nại lạnh lùng nói: "Trang Như
Ngọc, vi nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần. Trong Trang phủ, hiện nay đã bị tiện nhân đại phòng độc chiếm. Trước mắt chẳng qua là tam phòng
chúng ta, số khổ ăn nhờ ở đậu. Nếu như ngươi hành động sai một bước, thì cũng có thể bị đại phòng đuổi ra khỏi cửa."
Nghe mẫu thân nói
tới chuyện này, Trang Như Ngọc phản bác, "Mẫu thân, chúng ta cũng là con cháu của Trang phủ, làm sao có thể bị đối đãi như vậy chứ......" Ở dưới ánh mắt soi mói của Lư thị, lời Trang Như Ngọc đang nói không khỏi dần
dần nhỏ xuống.
Nhìn khuê nữ như vậy, lòng Lư thị mới mềm nhũn
nói, "Ngọc nhi, không nên trách vi nương lòng dạ ác độc. Chỉ là ngươi
cũng biết, tình cảnh tam phòng chúng ta khổ thế nào. Hiện tại nếu không
phải tổ mẫu ngươi, giúp tam phòng chúng ta có nơi ở, thì nghĩ đến chúng
ta sớm đã bị đại bá đại mẫu ngươi, tìm lý do đuổi ra khỏi cửa. Nhưng
Ngọc nhi ngươi cứ nghĩ đi, tổ mẫu ngươi đã lớn tuổi rồi. Nếu nàng có
mệnh hệ gì, thì thật sự là tam phòng chúng ta sẽ trở thành cá trên thớt
mặc người chém giết."
Thấy vẻ mặt khuê nữ sợ hãi, Lư thị tiếp tục đầu độc nói: "Ngọc nhi ngươi suy nghĩ kỹ một chút, nếu bị đuổi khỏi
Trang phủ, ngươi sẽ không thể trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực (áo gấm đồ ăn ngon) nữa. Phụ thân ngươi không có bản lãnh gì, đến lúc đó hai
mẫu tử chúng ta muốn no bụng, thì phải đi ra ngoài ăn xin thôi."
Tiểu cô nương nào sống ở trong hậu trạch nghe nói như vậy, tất nhiên là vô
cùng sợ hãi. Trong đầu Trang Như Ngọc bắt đầu tưởng tượng, cảnh nàng mặc y phục rách rưới, tranh giành đồ ăn với một đống ăn xin hôi hám.
tusa'cyd/dlqd;ôn Nàng đi lên ôm chặt lấy Lư thị, "Nương, Ngọc nhi không
muốn ăn xin với những tên ăn mày hôi hám kia. Ngọc nhi là tiểu thư tôn
quý trong Trang phủ, cho dù Ngọc nhi có chết, cũng không muốn ở chung
với những tên ăn mày hôi hám."
Lư thị ôm Trang Như Ngọc tiếp tục
nói, "Ngọc nhi, vi nương cũng không muốn xỉ nhục ngươi. Cho nên vì
ngươi, vì tam phòng chúng ta, vi nương không thể không bày mưu khắp nơi. Ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có tam phòng tốt, ngươi mới có thể yên ổn làm
tiểu thư tôn quý."
Trang Như Ngọc sớm đã bị dọa sợ, nghe Lư thị
nói thế nàng vội gật đầu nói:"Ngọc nhi nhớ rồi, chỉ có tam phòng chúng
ta tốt, Ngọc nhi sẽ không thành ăn xin; chỉ có tam phòng tốt, Ngọc nhi
mới có thể là tiểu thư tôn quý; chỉ có tam phòng tốt......"
Thấy
độ lửa không sai biệt lắm, Lư thị mới tiếp tục mở miệng, "Ngọc nhi, hôm
nay vi nương bảo ngươi đi thăm dò thật hư từ đại tỷ tỷ ngươi, ngươi có
thu hoạch gì chưa?"
Trang Như Ngọc ngẫm nghĩ một lát nói: "Nương, ta thấy Trang Như Mộng quả thật là thông minh hơn một chút. Nàng nói
không hại dung nhan nữ nhi bị hủy, nhưng nữ nhi nhớ rõ, là nàng đã để
ngang chân khiến nữ nhi vấp té. Nhưng sau đó nàng lại giả vờ vẻ mặt vô
tội đáng thương, thật sự nhìn đáng hận. Chỉ là hôm nay tiện nhân này
cũng không có đầu óc, vì muốn lấy lòng Vương Ngọc Hương mà dâng lên
nhiều đồ tốt cho người ta. Thường ngày ta còn không hiểu, vì sao loại
người ngu xuẩn này lại thông minh đột ngột chứ. Theo hôm nay nữ nhi
thấy, tiện nhân kia ngang ngược như vậy, cho dù có học chút thông minh,
nghĩ đến cũng là do kết quả đại bá mẫu dạy dỗ mà thôi, nhưng bản chất
thì vẫn là một người ngu xuẩn như cũ."
Lời Trang Như Ngọc nói
khiến Lư thị rơi vào suy tư, tai mắt nằm vùng của nàng ở đại phòng, vào
khoảng thời gian trước đã bị vị đại tẩu này, tìm lý do đuổi đi. Nàng
muốn đi tìm hiểu một hai, thế nhưng đột nhiên đại phòng lại trở thành
tường đồng vách sắt khiến nàng muốn ra tay cũng vô dụng. Đến bây giờ,
nàng vẫn sợ, chuyện bỏ thuốc lần đó đã bị đại tẩu biết được. Cộng thêm
quyền quản chưởng bị mất, thế mà thay đổi hôm nay của Trang Như Mộng,
khiến nàng có thể khẳng định rằng, đại tẩu không tranh đấu hậu trạch
trước sau như một kia, sau khi biết được nàng tác oai tác oái liền bắt
đầu phản kích. Chuyện này khiến cho Lư thị vốn định lợi dụng chuyện xảy
thai, khiến cho vị đại tẩu này hoàn toàn bị vô sinh, vô cùng hối hận đến ruột gan trong bụng xanh lè. Hôm nay nghe nữ nhi nói những lời này, Lư
thị càng thêm tin tưởng, là thủ đoạn của vị đại tẩu này cao, chứ không
phải là tiểu nữ đồng đột nhiên trở nên khó đối phó.
Nghĩ tới
chuyện Diệu Trúc quay lại bẩm báo, trên mặt Lư thị vô cùng quỷ dị. Nàng
nhìn Trang Như Ngọc nói:"Ngọc nhi, đại tỷ tỷ ngươi đã thông minh hơn
rồi, chúng ta cũng không thể để cho nàng, có cơ hội càng ngày càng khó
đối phó."
Trang Như Ngọc nghe thấy lời này, trong mắt loé lên một ánh sáng quỷ dị, "Tiện nhân kia hại dung nhan ta bị hủy, nhất định ta
phải khiến cho nàng muốn sống cũng không sống được muốn chết cũng không
thể chết!"
Lư thị sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của Trang Như Ngọc,
"Tiểu nha đầu, muốn đấu với ta. Như thế thì thẩm nương ta, làm sao cũng
phải tặng nàng một món lễ lớn."
Những thay đổi gần đây của Trang
Như Mộng, tất cả đều quy về hai mẫu tử này, sau khi bày mưu tính kế một
hồi, Lư thị mới nở nụ cười rời đi.