Lại qua mấy ngày,
Trang Như Mộng vừa vẽ xong bức Hàn Mai Ngạo Tuyết, thì thấy Diệu Tuyết
vội vã đi vào phòng. Thấy dáng vẻ Diệu Tuyết vội vàng, Trang Như Mộng
biết rõ nhất định là phụ thân đã quay về. Kiếp trước cũng chính là ngày
hôm nay, cuối cùng phụ thân cũng quay về cửa phủ.
Không đợi Diệu
Tuyết lắp ba lắp bắp nói hết lời, thì Trang Như Mộng đã vòng qua nàng
bước ra ngoài. Bước đi của Trang Như Mộng rất nhanh, trong trí nhớ nàng
kết cục của phụ thân quá mức thê thảm, bây giờ nàng chỉ muốn được nhìn
thấy phụ thân nhanh nhất.
Chờ lúc Trang Như Mộng chạy tới Toái
Ngọc hiên, chỉ thấy Trang lão gia đang cố ý lấy lòng Trang phu nhân,
Trang phu nhân chú ý thấy khuê nữ mình tới liền đẩy Trang lão gia một
cái, sau đó tự mình ngồi trên một cái ghế khác.
Trang Như Mộng
nhìn người vô cùng quen thuộc trước mắt nàng, chỉ thấy hắn mặc một bộ
trường sam màu xanh trên thái dương không thấy tóc trắng, cả gương mặt
tuy hiện nét mệt mỏi nhưng không hề làm giảm đi khí thế quanh người.
Không có sự tầm thường tính toán của thương nhân, cả người đều tản ra
phong thái nho nhã, nhìn trái lại càng giống như một vị thư sinh đọc đủ
loại thi thư. Lúc này trên khuôn mặt nam nhân trung niên đó, nhìn nàng
tràn đầy sự cưng chìu. Cảm nhận được ánh mắt ấm áp đó, thiếu chút nữa
giọt nước mắt đã chảy khỏi khoé mắt nàng. Kiếp trước lúc cuối nàng nhìn
thấy phụ thân, chỉ nhớ máu tươi đỏ thẫm và tuyết rơi trên đỉnh đầu người dưới đất. May mắn, hiện tại Trang Như Mộng nàng còn có cơ hội.
Trang lão gia nhìn thấy tâm can bảo bối mình mắt hồng hồng, tay chân nhất
thời thoáng luống cuống. Hắn ôm bảo bối trước mắt vào lòng lo lắng nói,
"Mộng nhi, người nào dám làm ngươi uất ức. Nói cho phụ thân nghe, nhất
định phụ thân sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ đó."
Nghe lời này Trang Như Mộng chớp mắt vài cái, "Mộng nhi chỉ là nhớ phụ thân thôi, đã rất lâu Mộng nhi chưa được thấy phụ thân."
Lời oán giận trách móc của nữ oa, khiến cho gương mặt Trang lão gia nổi
thẹn. Chuyện xảy ra mấy ngày qua, lúc vào phủ hắn đã nghe tâm phúc mình
kể rất rõ ràng. Chỉ là một bên là mẫu thân, một bên là vợ con, điều này
khiến cho hắn ở trong tình thế khó xử. Thế nhưng khi hắn nghe đến chuyện ái thê đẻ non, còn mạo hiểm quỳ gối giữa gió tuyết ở Tĩnh Tâm cư, khiến hắn thật sự tức giận mẫu thân mình. Và cũng bởi vì chuyện này, lần đầu tiên sau khi về phủ Trang lão gia không đến Tĩnh Tâm cư thăm Trang lão
phu nhân. Đồng thời trong lòng hắn cũng tự trách mình không thôi, vì sao lần say rượu đó lại làm Vương gia nữ mang thai.
Nhìn thấy sắc
mặt của phụ thân, Trang Như Mộng làm sao không biết hắn khó xử. Trang
Như Mộng quyệt quyệt miệng, "Lần này phụ thân phải đền bù cho mẫu thân
và Mộng nhi, nếu không Mộng nhi sẽ không bỏ qua."
Nghe lời này trong lòng Trang lão gia càng thêm áy náy. Hắn chỉ đỉnh mũi Trang Như Mộng nói, "Phụ thân theo Mộng nhi."
Ngày hôm đó, sau khi Trang Như Mộng ở Toái Ngọc hiên dùng bữa cơm chiều với phụ mẫu, thì quay về viện của mình.
Mà lúc này trong Toái Ngọc hiên, hai vị chủ tử đang nằm trên giường chưa
buồn ngủ. Trang phu nhân nghiêng người, tựa vào trong lòng Trang lão gia do dự nói: "Phu quân có thể nói chuyện với Mẫn Mẫn không?"
Trang lão gia một tay ôm người đang nằm bên cạnh vào trong lòng, "Mẫn Mẫn, nàng nói đi, vi phu nghe đây."
Trang phu nhân sờ sờ vùng bụng bằng phẳng, "Là Mẫn Mẫn không tốt, không bảo vệ được con của chúng ta."
Cảm nhận được nỗi bi thương của thê tử, Trang lão gia hôn một cái lên trán
của nàng, "Không trách Mẫn Mẫn, là do vi phu không bảo vệ tốt cho nàng.
Còn để nàng bị nhiều uất ức như vậy." Nghe lời này, Trang phu nhân đang
tựa vào lòng Trang lão gia không nhịn được mà khóc to.
Nhìn ái
thê như vậy, trên mặt Trang lão gia cũng tràn đầy bi thương. Rất vất vả
mới có được con trai trưởng cứ như vậy mà mất đi, trong lòng của hắn
cũng không hề dễ chịu.
Đợi sau khi Trang phu nhân phát tiết xong, nghĩ tới chuyện xảy ra mấy ngày nay nàng mở miệng hỏi, "Phu quân cho
là, một nhà chúng ta đối xử với tam thúc như thế nào?"
Nghe nhắc
đến chuyện này, mặc dù Trang lão gia không hiểu nhưng cũng kiên nhẫn trả lời, "Từ lúc ta gánh nhận gia nghiệp, chỉ cần trong viện phòng lớn
chúng ta có cái gì thì tam phòng cũng không thiếu. Đương nhiên, cũng may mắn ta cưới được nương tử hiền huệ."
"Làm thê ta tự nhận là chưa từng khắt khe với một nhà Tam thúc, nhưng gần đây một nhà tam thúc làm
chuyện thật sự khiến người ta rất thất vọng đau khổ."
Nghe đến
đó, Trang lão gia đương nhiên cũng hiểu được thâm ý trong lời nói của ái thê. Hắn nhíu nhíu mày, "Mẫn Mẫn, là tam đệ muội gây khó dễ cho nàng
sao? Nàng cũng biết, bởi vì ta thừa kế hơn phân nửa tổ nghiệp, cho nên
mẫu thân khó tránh khỏi hơi cưng chìu tam phòng một chút. Vi phu biết
xưa nay nàng là một người rộng lượng, cho dù mẫu thân có như vậy thì ít
nhiều gì nàng cũng nên bỏ qua cho tam phòng."
Một câu nói của
Trang lão gia, rốt cuộc cũng khiến Trang phu nhân lạnh lòng. Đã nhiều
năm, từ trước đến giờ phu quân đều thương yêu nàng, chỉ cần chạm vào lão thái thái thì hắn cũng chỉ biết để mình nàng chịu đựng. Vì không muốn
phu quân khó xử, quả thật nàng cũng cố gắng làm một dâu hiền, tẩu tẩu
tốt ở trong phủ. Ngoại trừ chuyện không đồng ý nạp thiếp, còn lại chỉ
cần là ý của lão thái thái thì nàng đều không phản đối.
Nghĩ tới
những chuyện này Trang phu nhân cảm thấy rất uỷ khuất. Nàng đẩy nam nhân trước người gầm nhẹ nói, "Cho tới bây giờ ta không phải là người rộng
lượng, Trang Thiên Bảo, lúc đầu ở trong phủ tướng quân là ngươi đã lên
tiếng cam đoan sẽ không cưới thiếp thất mọi chuyện đều thương ta, mọi sự đều theo ta... lúc đó ta mới gật đầu đồng ý hôn sự này. Những năm gần
đây vì ngươi, mẫu thân có gây nhiều khó khăn ta cũng nhịn. Ai bảo ta
đồng ý làm nàng dâu Trang gia ngươi chứ, ta cung kính mẫu thân trọn một
chữ hiếu. Nhưng bây giờ ngươi lại nạp thiếp, còn để Vương thị ngày ngày
lắc lư cái bụng ở trước mặt ta."
Trang lão gia bị đẩy ra, trong
lòng thầm kêu một tiếng không ổn. Tính khí ái thê hắn hiểu rõ, mặc dù
những năm qua đã thu liễm rất nhiều, nhưng thật sự khi nổi giận thì có
thể khiến cho hắn phải nếm mùi đau khổ. Nghe thê tử nói một hơi nhiều
lời như vậy, Trang lão gia vội vàng an ủi. Đồng thời cũng hiểu nhất định là lần này tam phòng đã làm quá mức, nếu không theo tính tình ái thê
chắc chắn sẽ không so đo với bọn họ.
Nghĩ tới chuyện này, chỉ sợ
là ái thê đã thua thiệt, Trang lão gia vội vàng hỏi, "Mẫn Mẫn, nàng
không thích Vương thị, ta sẽ sai người không cho phép nàng ta ở trước
mặt nàng là được. Nhưng lần này rốt cuộc tam phòng đã làm chuyện gì nàng nói cho vi phu nghe xem, nếu bọn họ quá mức thì nhất định vi phu sẽ
không bỏ qua."
Thấy sự lo lắng trong mắt nam nhân trước mắt mình, lòng Trang phu nhân không khỏi mềm nhũn, lời nói ra cũng không còn khí
thế vừa rồi, "Chuyện Vương thị, ta lười phải so đo với ngươi." Sau đó
Trang phu nhân kể chuyện hương nhang trên y phục nàng bị động tay động
chân. Nghe xong lời Trang phu nhân kể, trên gương mặt Trang lão gia tràn đầy giận dữ, "Trong phủ sao lại có loại người ác độc như thế, Mẫn Mẫn
ngươi cũng đừng bỏ qua cho tỳ nữ bỏ thuốc đó." Đắn đó một chút, Trang
lão gia lại nói, "Nhưng chỉ dựa vào chuyện cây Hải Đường, không thể nói
là do tam phòng được. Lại nói, tỳ nữ đó cũng không khai nhận ra chủ mưu
sau màn."
Nghe lời này của phu quân, Trang phu nhân bất mãn hừ
nhẹ một tiếng, "Ngươi xem người ta là thân huynh đệ, nhưng người ta lại
muốn nhanh loại trừ ngươi."
Trang lão gia không đồng ý nhíu nhíu
mày, vừa định mở miệng cãi lại đôi câu, thì Trang phu nhân tiếp tục nói, "Chuyện Mai viên kia, nghĩ đến chắc ngươi cũng đã nghe nói rồi? Tam đệ
tốt của người, đã sắp xếp một độc kế (kế hoạch độc ác) cho Mộng nhi
chúng ta, chỉ là trời cao có mắt rốt cuộc lại khiến khuê nữ nhà hắn gặp
nạn."
Nghe ái thê nói chắc chắn như thế, mặc dù Trang lão gia
không muốn thừa nhận, trong lòng dù có chút hoài nghi. Nhưng ngoài miệng hắn vẫn không cam lòng nói, "Chuyện Mai viên, không phải là do thợ thủ
công đang sửa chữa đình nghỉ mát sao, cũng vì đám tiểu thư không biết
chuyện này cho nên mới đi thưởng mai, làm Như Ngọc bị thương. . . . . ."
Chỉ nói dần dần về sau, giọng điệu của Trang lão gia cũng dần dần nhỏ
xuống, nếu thật sự là do thợ thủ công sửa chữa đình nghỉ mát, thì các
tiểu thư ở trong phủ sớm đã nhận được tin tức tránh đi đến bị nạn. Mà
trước đó các tiểu thư trong phủ đều không biết chuyện này.
Nhìn
vẻ mặt của phu quân, Trang phu nhân biết hắn đã có hoài nghi, nàng tiếp
tục nói: " gần đây bởi vì ta đẻ non, cho nên tất cả chuyện trong nhà đều do một tay tam đệ muội giúp đỡ xử lý. Mẫu thân vẫn luôn tán dương tam
đệ muội có cách quản gia, vì thế ta nghĩ rằng Tam đệ muội sẽ không phạm
phải sai lầm cấp thấp này. Hơn nữa ta còn nghe Mộng nhi nói, lúc ở Mai
viên Như Ngọc đã nói với nàng, đình nghỉ mát này đang được sửa chữa vì
mưa dột. . . . . ."
Trong phủ xảy ra chuyện lớn, đương nhiên
Trang lão gia cũng đã hỏi thăm rõ ràng. Hắn cũng biết là do Như Ngọc một lòng mời Mộng nhi, đến đi đình nghỉ mát đối diện bẽ hồng mai, hơn nữa
thêm với những lời ái thê vừa nói lúc nãy, trong nháy mắt sắc mặt Trang
lão gia lập tức xanh mét.
"Ta tự hỏi làm một huynh trưởng chưa bao giờ thất trách, vì sao một nhà tam đệ lại làm như thế!"
Nhìn trong mắt nam nhân mình yêu hiện lên đau thương, Trang phu nhân nhẹ
nhàng ôm hắn,"Tục ngữ có nói, nhân vô hại hổ tâm hổ thương nhân (người
không hại hổ hổ hại người). Phu quân có từng nghĩ tới, nếu là phòng lớn
chúng ta không có con cháu, như vậy thì sau này gia nghiệp Trang phủ sẽ
rơi vào tay ai?"
Trang phu nhân nói đến câu này liền ngừng, nhìn
phu quân rơi vào trầm tư, trong đầu nàng lại vang lên câu nói cuối cùng
mấy ngày trước, khuê nữ đã nói trước khi rời khỏi, "Mẫu thân, người có
hối hận không?"
Có hối hận không? Câu nói không đầu không đuôi
này, Trang phu nhân biết rõ khuê nữ mình đương nhiên là hiểu được. Ánh
mắt nàng phức tạp, nhìn nam nhân trước mắt nàng đã yêu mười mấy năm. Nhẹ giọng tự hỏi mình, "Triệu Mẫn, ngươi có hối hận không?"
Từ lúc
nói chuyện đêm đó, mặc dù bên ngoài Trang lão gia không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng cũng đã có đề phòng với tam phòng.
Sau khi
Trang phu nhân gửi thư cho nhà mẹ, ngày thứ ba nhận được thư báo nói
rằng năm sau sẽ lên đường, để cho Trang Như Mộng đi đến thư viện Ứng
Thiên học. Trang phu nhân nhận được thư hồi âm, không muốn sau khi nhập
học làm trễ nãi đến nữ công của khuê nữ, nàng liền mời tú nương nổi danh trong kinh đô đến dạy tâm can bảo bối mình. Vì vậy khoảng thời gian
này, Trang Như Mộng bị Trang phu nhân bắt giữ ở trong phòng học nữ công.
Thật ra thì ở kiếp trước, Trang Như Mộng đã học nữ công rất giỏi. Không muốn để người ngoài phát hiện mình khác thường, mấy ngày nay Trang Như Mộng
không thể không giấu. Nhưng nàng vẫn được tú nương khen là trời sinh
thông minh. Nghe tú nương nói với mẫu thân, trên trán Trang Như Mộng
không khỏi đổ mồ hôi. Làm sao nàng có thể trời sinh tự thông minh chứ,
cũng chỉ sống lâu hơn một đời mà thôi.
Ngày hôm đó, Trang Như
Mộng cầm khung thêu lụa trong tay, ngồi ở trước cửa sổ xe chỉ luồn kim.
Vừa giương mắt nhìn ra bên ngoài thấy vẫn là một mảnh trắng như tuyết,
trong lòng nàng không khỏi dâng đầy lo âu. Giống với kiếp trước, trận
bão tuyết này sẽ kéo dài rất nhiều ngày. Nếu theo quỹ đạo như kiếp
trước, nghĩ đến mấy ngày sau, trong kinh đô sẽ tràn ngập phần lớn dân bị nạn. Nghe nói tuyết rơi đúng lúc là điềm báo năm được mùa, nhưng năm
nay nhìn trận bão tuyết trước mắt này chỉ có điềm xấu. Rất nhiều dân
chúng bị tuyết đè lún nhà cửa, cũng như có vô số người không chịu được
rét lạnh bị đông cứng đến chết.
Trận bão tuyết này lớn nhất trong trăm năm qua, mang đến cho Đại Chu rất nhiều nguy cơ. Nghĩ tới đây, đột nhiên Trang Như Mộng rùng mình một cái. Có lẽ nguy cơ của Trang phủ,
cũng chính là do lúc này.