Lúc tới sắc mặt Hoàng đế âm trầm, nhưng lúc trở về bước chân lại thoải mái bay bổng, chờ trở
lại Ngự Bảo điện liền nhìn thấy Chu Thanh Nhược đang lo lắng đứng trong
sân chờ y.
Ánh trăng như nước, soi rõ chiếc váy hoa sen trên
người Chu Thanh Nhược giống như đóa hoa hải đường nở rộ, kiều diễm thơm
tho, gương mặt nàng trắng như sứ, ánh mắt quan tâm, giống như ly rượu
lâu năm trượt vào cổ họng y, làm cho y như si như say.
Rốt cuộc không cần đối mặt với sân viện vắng vẻ rồi sao?
Rốt cuộc đã có người chờ đợi y rồi sao?
Hoàng đế bước mấy bước dài đi qua nắm tay Chu Thanh Nhược, nói, “Sao còn chưa ngủ?”
Chu Thanh Nhược ngủ đến nửa đêm thức giấc thấy bên giường trống rỗng, hỏi
thị nữ mới biết buổi tối Thái hậu phát bệnh, Hoàng đế đã đi thăm...,
nàng nhanh chóng hiểu ra, Hoàng đế không gọi nàng dậy là sợ quấy rầy
giấc ngủ của nàng.
Trong lòng ngọt ngào như được ăn mật.
Nàng đứng lên mặc y phục, đứng trong sân chờ y.
Nàng còn tưởng phải đợi rất lâu, nhưng không quá nửa canh giờ Hoàng đế đã
quay trở về, chờ khi nhìn thấy nàng ánh mắt bỗng sáng lên, giống như sao mai sáng chói trên bầu trời, truyền vào sinh khí, sinh động linh hoạt.
Chu Thanh Nhược không tự chủ lộ ra nụ cười ôn nhu, dựa sát vào trong lòng Hoàng đế.
Linh Ngọc không nhịn được lại đỏ mặt, muốn che mặt lại, tại sao trên người
Hoàng đế và nương nương luôn có dáng vẻ làm người ta mặt đỏ tim đập.
“Bệnh Thái hậu nương nương thế nào?” Chu Thanh nói xong lại lộ ra thần sắc có chút do dự, thật ra nàng muốn hỏi, bà ấy bị ốm thật sao? Tại sao lúc
khác không bị bệnh, cố tình lại vào lúc này?
Hình như Hoàng đế
nhìn ra ý tứ hàm ẩn trong lời nói Chu Thanh Nhược, cười ôm cả người nàng vào trong phòng, hai người thay y phục xong lên giường liền bị người ôm vào trong ngực, cảm thấy mềm mại như bánh dẻo khi còn bé y hay ăn,
trong lòng bỗng nhộn nhạo, không nhịn được hôn một cái lên đôi môi nàng.
“Là bị bệnh.” Hoàng đế hôn xong, thỏa mãn nhìn Chu Thanh Nhược
đang thở hổn hển, mặt đỏ ửng, kiều diễm như cánh đào, xinh đẹp không gì
sánh bằng, lòng lại sinh khí tâm tình lửa nóng lại dâng lên, cúi đầu hôn lần nữa.
Chu Thanh Nhược bị Hoàng đế hôn đến đầu óc choáng váng quay cuồng, cảm thấy trên người mang theo vài phần tê dại, kỹ thuật hôn bây giờ của Hoàng đế đã đến trình độ thuần thục, càng dịu dàng triền
miên, đồng thời cũng nóng bỏng bừng cháy, làm nàng cứ trầm mê trong đó.
Một lúc sau, trong nhà nghe nồng đậm tiếng thở dốc.
Chờ Hoàng đế hôn xong, mặt Chu Thanh Nhược đỏ bừng, cố gắng trấn định nói
một câu, “Vậy lúc đi Bệ hạ còn mang Thái hậu nương nương đi cùng không?”
Thật ra trong lòng Chu Thanh Nhược có cảm giác bất kể thế nào
Hoàng đế sẽ không buông tha cơ hội này, y là người một khi đã quyết định sẽ không thích sửa đổi.
Quả nhiên Chu Thanh Nhược nghe Hoàng đế nói, “Tự nhiên phải đi cùng...” Hoàng đế nói như là chuyện đương nhiên, do dự một chút lại nói thêm một câu, “Trẫm không yên tâm để bà ta và
nàng ở chung.”
Phải biết Thái hậu cũng không phải là một phụ nhân nhu nhược, chỉ cần đạt được mục đích dùng thủ đoạn gì cũng có thể làm được.
Lòng Chu Thanh Nhược rất ngọt ngào, nhưng vẫn lo lắng hỏi, “Vậy có thích hợp không?”
Hoàng đế ưỡn thẳng lưng, cười ngạo nghễ nói, “Trẫm nói thích hợp thì sẽ thích hợp.”
Chu Thanh Nhược bỗng cảm thấy Hoàng đế thật khí phách, đôi mắt nàng phát sáng tựa sao.
“Có điều không cần quá phí sức, chính bọn họ...” Hoàng đế nhớ tới vẻ mặt
đưa tình ân cần đắm đuối của Khang vương phi, giống như nhiều năm về
trước..., lại nhớ tới vẻ mặt đờ đẫn của Khang vương, dáng vẻ phẫn nộ của Thái hậu, trong lòng nghĩ, sợ rằng tối nay đối với bọn họ mà nói đúng
là một ngày hết sức khổ sở.
Mà cá sắp mắc câu rồi.
Nghĩ
tới đây, trong lòng Hoàng đế cảm thấy rất sung sướng, cúi đầu hôn lên
tóc mai Chu Thanh Nhược, dịch góc chăn cho nàng nói, “Ngủ đi.”
***
Khang vương nhớ tới ánh mắt chê trách của Thái hậu, cảm thấy như rơi vào hầm băng, dù
trở về phòng đắp bao nhiêu chăn trong lòng vẫn cảm thấy lạnh như vậy,
lạnh đến mức y không còn ôm hy vọng nào nữa.
“Bây giờ ta chỉ có
nàng.” Khang vương ôm cổ Khang vương phi bên cạnh, vùi đầu vào trong
lòng nàng, nói rất đưa đám, kết quả Khang vương phi trước kia luôn nhu
tình như nước lại đẩy y ra.
Khang vương cảm thấy mặt như nóng lên, hết sức khó chịu, nói, “Nàng sao vậy?”
Ánh mắt Khang vương phi lấp lánh, sáng ngời trong đêm tối, nàng nhìn Khang
vương nói, “Đến tận bây giờ rồi..., chàng vẫn chưa nghĩ ra đối sách, chỉ nghĩ qua loa cho xong chuyện hay sao?”
“Nàng...”
“Coi
như chàng qua loa cho xong đi, nhưng Hoàng đế sẽ để chàng tốt đẹp sao?”
Khang vương phi nói tới đây hốc mắt đỏ lên, đột nhiên rơi lệ, dưới ánh
nến trong phòng càng nổi bật lên vẻ nhu nhược xinh đẹp, khiến lòng Khang vương đột nhiên không còn tức giận gì nữa.
Nàng chưa ăn khổ bao giờ, hôm nay gặp tình huống như thế, khó tránh trong lòng sẽ đau khổ,
“Là ta để nàng chịu khổ.” Nói xong cũng nắm tay Khang vương phi.
Lần này Khang vương phi không đẩy tay y ra, nghẹn ngào nói, “Này thì có gì? Nếu như có thể đi theo Vương gia coi như có ăn trấu nuốt cải lòng ta
cũng vui lòng.”
Khang vương nghe lời nhu tình tựa như nước này,
cảm thấy dù chịu đau khổ cả đời này, nhưng có một người như Khang vương
phi làm bạn cũng rất đáng, kích động ôm người vào trong lòng.
“Nàng thật tốt.”
Khang vương phi ôm hông Khang vương, gối đầu lên bờ vai y, có điều ánh mắt
Khang vương phi lại cất giấu tính toán nhìn không ra, nàng ôn nhu nói,
“Nhưng Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Nghĩ đến tình
cảnh hiện tại, Khang vương chỉ cảm thấy như từ trên mây rơi xuống địa
ngục, mới vừa rồi cảm thấy Khang vương phi rất khéo hiểu lòng người, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy nàng có chút đáng ghét, tại sao cố tình lúc
này nhắc tới chuyện này?
Nhưng dù sao Khang vương cũng thật lòng thích Khang vương phi, dù có chút không vui nhưng vẫn bao dung theo
thói quen, châm chước nói, “Nàng đừng sợ, ta sẽ che chở nàng.”
Khang vương phi suýt chút té xỉu vì tức, lòng lại suy nghĩ tại sao mình thích một người như vậy... ban đầu chỉ cảm thấy Khang vương sẽ vì nàng làm
thơ vẽ tranh, đánh đàn ngâm thơ, lúc ấy hai người phong hoa tuyết nguyệt tốt đẹp làm sao, cộng thêm dung mạo Khang vương rất tuấn tú, tác phong
nhanh nhẹn càng làm cho nàng cảm thấy có một phu quân như vậy còn đòi
hỏi gì hơn nữa?
Nhưng bây giờ xem ra thật đúng là một con hổ
giấy, bình thường cũng thôi, một khi xảy ra chuyện liền trở thành một kẻ yếu ớt, một chút trách nhiệm cũng không có.
Chàng sẽ che chở ta?
Chàng che chở ta thế nào?
Tại sao chàng che chở ta?
Trong lòng Khang vương phi càng nghĩ càng đau khổ, nhưng trong lòng đồng thời cũng có một ý nghĩ rục rịch ngóc đầu dậy hiện ra như là chuyện đương
nhiên, nàng làm như vậy dĩ nhiên cũng vì hai người, cũng tốt cho mọi
người, bây giờ Khang vương có biện pháp gì? Ngoại trừ lời thề vô ý nghĩa kia, thật ra thì cái gì cũng không làm được!
Cho nên chuyện
nàng buông tay cũng là không có cách nào khác, chỉ cần khiến Hoàng đế
chú ý tới mình lần nữa..., nàng từng có thể lúc y còn là thái tử chung
mình với mình, có thể làm Khang vương đối mình toàn tâm toàn ý, tự nhiên nàng cũng có thể khiến thái tử thích mình lần nữa.
Lúc đầu nàng còn lo lắng thân phận từng là Khang vương phi sẽ gây trở ngại, nhưng
khi nhìn thấy Chu Thanh Nhược..., nữ tử đó
còn kém hơn mình nhiều lại có thể an nhiên (an ổn tự nhiên) trở thành
Huyên phi, còn được ở trong Ngự Bảo điện của Hoàng đế, lòng nàng càng
bốc hỏa, lửa kia càng cháy càng cao, thiêu đốt nàng khó có thể ngủ nổi.
Tại sao Chu Thanh Nhược có thể nàng lại không thể? Họ đều có thân phận là tần phi của Khang vương đúng không?
Nàng không nhịn được nghĩ..., có lẽ Hoàng đế làm như vậy là đang ám hiệu nàng?
Dĩ nhiên ý nghĩ này nàng vô cùng tự luyến, nhưng Khang vương phi cảm thấy
chỉ cần mình chủ động xuất kích, khiến Hoàng đế ôn nhu dưới thân mình
mình bất quá chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng để thuyết phục được
Khang vương cũng không phải là chuyện dễ dàng..., đúng, dù muốn bám lên
cây đại thụ Hoàng đế này, nàng cũng muốn Khang vương tâm cam tình nguyện nhượng lại mình, như vậy mới có thể làm cho Hoàng đế có cảm giác được
chinh phục, nàng biết thói hư tật xấu của nam nhân, để Hoàng đế biết
được Khang vương khổ sở không thể làm gì mà phải dứt bỏ, cảm giác đạt
được thành tựu, cảm giác được chinh phục, còn có cảm giác hưng phấn lấy
được mỹ nhân sẽ khiến Hoàng đế càng quý trọng nàng hơn!
Không
phải Hoàng đế hận chết hai mẫu tử Khang vương sao? Như vậy nàng sẽ để
Hoàng đế lấy được nữ nhân Khang vương, chính là nàng..., khiến Hoàng đế
đạt được ước muốn.
Loại cảm giác được chinh phục này đồng thời
dưới sự kích thích đầy nhu tình mật ý của mình đối hoàng đế, nàng tin
tưởng mình nhất định sẽ có chỗ đứng vững vàng trong hậu cung, lót đường
cho vinh hoa phú quý sau này.
Nghĩ tới đây, Khang vương phi ngừng khóc, nắm tay Khang vương nói, “Vương gia, ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”
“Cái gì?”
Không biết vì sao theo bản năng Khang vương cảm thấy hôm nay Khang vương phi
thật khác thường, y nhớ tới vừa nãy ở trong phòng Thái hậu Khang vương
phi đối Hoàng đế rất ân cần, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác rất xấu.
“Lúc đầu Hoàng đế nói để Thái hậu...., kết quả Thái hậu chỉ lo danh dự của
mình không chiếu cố an ủi vương gia, ta thật không hiểu, trong lòng bà
đang nghĩ gì? Chẳng lẽ Vương gia không phải con thân sinh của bà?” Khang vương phi nói xong thì nhìn sắc mặt Khang vương, lời như vậy nếu nói
lúc bình thường tất bị Khang vương trách mắng, nhưng bây giờ Khang vương cũng lộ ra mấy phần trù trừ do dự, Khang vương phi đã biết, nhìn thấy
Khang vương vô dụng lại bắt đầu oán giận với Thái hậu.
Vừa nghĩ
như thế ý nghĩ trong lòng lại càng thêm kiên định, hôm nay Khang vương
vì an nguy có thể oán giận Thái hậu, chẳng lẽ ngày mai sẽ không oán
trách mình sao?
Phải biết mình cũng từng là Thái tử phi dự định của Thái tử!
“Nhưng Thái hậu lại bỏ qua cơ hội cuối cùng.” Khang vương phi lại khóc, dùng
ánh mắt đáng thương nhìn Khang vương, nói, “Sau này chúng ta nên làm gì? Ta biết Vương gia nhất định sẽ liều chết bảo vệ ta, nhưng Vương gia làm sao chống đỡ nổi thủ đoạn độc ác của Hoàng đế, chờ ra khỏi kinh thành,
còn không biết đối phó với chúng ta thế nào.”