Cô phải làm nương sao? Thật sự phải nuôi hài tử sao? Cô có thể hay không lựa chọn không muốn? Cô thật sự là một bà mẹ ích kỷ đâu... sao cô lại có những suy nghĩ đáng sợ như vậy? Không muốn hài tử sao?
Không ... cũng không phải là hoàn toàn không muốn hài tử... cô chỉ là... mất đi phương hướng của mình... không biết phải như thế nào tiếp nhận nó... tiếp nhận sự thật rằng mình đang có thai.. của một người nào đó tồn tại trong ... quá khứ...
"Nãi nãi... ngươi nói... hài tử sinh ra rồi có thể hay không oán hận ta?" hận cô thật vô dụng... ngay cả phụ thân của chúng cũng không biết... hận cô thật vô dụng khi ngay cả bản thân mình cũng bị lãng quên... hận cô thật vô dụng vì bọn họ không có cha....
Đinh Mạc Vũ đưa tay sờ sờ mũi một cách bất đắc dĩ.. "Nãi nãi... cái đó không phải mua... là ta nhờ Kỳ đưa tới nhà hàng Plota làm.. cho nên không có phẩm màu độc hại..." ...Nói đùa... đồ ăn bây giờ của biểu muội có thể nói phải qua ba khâu kiểm tra nghiêm ngặt mới có thể bỏ vào miệng... từ đầu bếp cho tới nương hắn cuối cùng là đại Boss là bà ngoại... sao hắn có thể chán sống mà đem đống rác thực phẩm ấy đem về chứ...
Hà Mộng Điệp vừa nghe nói có thể ăn được thì vác bụng to đứng lên đi từng bước chậm rãi cẩn thận vào phòng bếp rồi một tay cầm hộp một tay bóc lấy chùm ruột bỏ vào miệng ăn... chua chua ngọt ngọt khiến tâm trạng của cô khá hơn một chút...
Phía ngoài bàn ba vị nào đó xoay đầu nhìn phía đang ngấu nghiến nhai sủng nịch nở nụ cười... tâm trạng khá hơn rồi... khiến bọn họ cũng an tâm được một chút...
Trong khi vị kia đang ăn vặt trong phòng bếp thì phía ngoài Hà lão phu nhân đang chuẩn bị cử thuốc cho cô... đây là thuốc dưỡng thai nên phải uống đều đặn mỗi ngày...