Lẵng Mạnh Hàn về được vài ngày thì Lãnh Nhu tới, khiến cho Tuyết Lăng
không khỏi phân vân, bộ làm vua là nhàn hạ lắm sao mà hết người này tới
người khác bỏ bê quốc gia đại sự, tới Đoạn gia thăm nàng vậy?
Trò chuyện với Lãnh Tình hết cả buổi sáng, đến quá trưa Lãnh Nhu mới tới
tìm Tuyết Lăng. Thông qua những lời chàng kể, nàng biết, tình hình Lãnh
Khuyết và Lưu Ly cũng chưa có bao nhiêu tiến triển. Phụ hoàng chàng vẫn
hôn mê bất tỉnh. Mẫu hậu chàng tuy giờ đã có thể tập tễnh đi lại nhưng
lại chưa thể sử dụng phép thuật. Mọi việc ở Nguyệt Dạ đều đè nặng lên
đôi vai Lãnh Nhu, khiến cho chàng tiều tụy, mệt mỏi hơn trước rất
nhiều
“Lãnh Nhu, chàng … nên chú ý đến sức khỏe của mình hơn.
Đừng làm việc quá sức, nếu chẳng may chàng đổ bệnh, mọi việc sẽ chỉ trở
nên tồi tệ hơn mà thôi”
Nghe được những lời nói chất đầy sự quan tâm chân thành của Tuyết Lăng, nội tâm Lãnh Nhu ngập tràn hạnh phúc
“Ta biết. Tuyết Lăng, ta nói điều này nếu như không phải, hy vọng nàng bỏ
qua. Lãnh Tình gần đây cuộc sống tại Đoạn phủ vẫn tốt chứ?”
Tại
sao ta thấy ánh mắt hoàng muội tràn đầy nỗi cô đơn vô bờ bến. Tuy muội
ấy đã cố cất công che giấu bằng những nụ cười tươi tắn nhưng làm sao có
thể qua mặt được ta? Qua mặt được người sinh ra và lớn lên cùng muội ấy?
Tại sao đột nhiên Lãnh Nhu lại hỏi ta chuyện này? Chẳng nhẽ, chàng ta đã biết chuyện giữa đại ca và nhị ca ư???
“Lãnh Nhu, nếu như chàng đang hỏi ta, ở Đoạn phủ có ai gây khó dễ gì cho Lãnh Tình không, thì câu trả lời của ta là không. Chàng đừng quên, trước khi trở thành tẩu tẩu, Lãnh Tình còn là bằng hữu của ta. Chàng nghĩ, ta sẽ
để cho kẻ khác khi dễ Lãnh Tình ư?”
“Tuyết Lăng, ta không có ý đấy …”
“Lãnh Nhu, ta biết, chàng là lo cho Lãnh Tình. Đừng lo, ta cam đoan với
chàng, Lãnh Tình tại Đoạn gia không phải chịu bất cứ ấm ức nào cả”
“Như vậy thì ta yên tâm rồi”
Ở lại dùng bữa tối cùng với toàn thể Đoạn gia và Giang Luân Khánh Tước,
Lãnh Nhu sau đó mới trở về Nguyệt Dạ. Trong suốt bữa ăn, chàng không tự
chủ đảo mắt đánh giá một-ai-đó
Nam nhân tên Khánh Tước này quả
thật quá mức … đẹp. Thậm chí nếu so với Tuyết Lăng, chàng ta còn nhỉnh
hơn nàng vài phần. Phải chăng đó là lý do Tuyết Lăng chọn chàng ta?
Thời gian cứ như vậy êm đềm trôi qua. Mọi công cuộc chuẩn bị cho đám cưới
của Phụng Nhan – Tử Y, Khuynh Đình – Hồng Hoa, Khuynh Kỳ – Hoàng Điệp
rốt cuộc cũng đã xong. Tất cả chỉ còn đợi Hồng Tuyết cùng với Tùng Viên
trở về là có thể tổ chức
Lại nói về Hồng Tuyết. Trải qua thời
gian dài trên đường, cuối cùng chàng ta và Tùng Viên cũng đã đến được
nơi mình cần đến. Trùng hợp làm sao, đó lại chính là Sa mạc tử thần, nơi trước kia là đại bản doanh của Chiến Sĩ hội
Nói ra cũng buồn, tuy chàng có thể dùng Thủy chú
tạo ra nước nhưng nước đó lại không thể uống được. Nỗi đau đó, chàng biết tỏ cùng ai
Đoạn thành phải lâu, lâu lắm rồi mới trải qua sự náo nhiệt như thế này. Toàn thể ánh mắt của dân chúng nơi đây đều không ai bảo
ai, nhất loạt tập trung vào đoàn người phía trước
5
người, nam thanh nhã, nữ xinh đẹp, đi cùng nhau dạo phố, tạo
thành một bức tranh không thể hoàn mĩ hơn được nữa
Chàng, dung mạo tuấn tú, tuy đã không còn chăn đơn gối chiếc, nhưng
trước sau vẫn là ước mơ của biết bao nhiêu thiếu nữ – nam nhân
với bầu nhiệt huyết không gì có thể dập tắt – Đoạn Tuấn Khởi
Chàng, vẻ ngoài băng lãnh nhưng từng cử chỉ, hành động thập phần ôn
nhu, khiến cho không biết bao nhiêu khuê nữ thầm mơ ước một ngày
nào đó có thể tiến vào trái tim chàng, khiến cho chàng chỉ
ấp ôm duy nhất dáng hình mình – nam tử thanh khiết tựa đóa băng liên – Đoạn Khởi Tân
Nàng, mong manh yếu ớt nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ kiên định tựa núi Thái Sơn, không gì có thể
thay đổi, cùng với cử chỉ tao nhã, thanh cao, khiến cho tất cả
nam nhân không khỏi động tâm nhưng tiếc thay đã trở thành thê tử
của người khác – công chúa độc nhất Nguyệt Dạ – Lãnh Tình
Chàng, tựa như không thuộc thế gian này, với vẻ đẹp cả nữ nhân và
nam nhân đều ngầm ghen tỵ, đều ngầm tự hận bản thân không có
được dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của chàng – nam nhân tựa thiên tiên hạ phàm – Giang Luân Khánh Tước
Nàng, kiều
diễm mị nhân tâm, tài năng thiên phú, so với nam nhân chỉ có hơn
không có kém, là thần tượng trong giới nữ nhân, là tượng đài
không ai có thể đạp đổ – Đoạn gia duy nhất nữ tử – Đoạn Tuyết
Lăng
Uyển Sa đang định trả lời thì từ xa vẳng lại tiếng hét đầy kinh hãi
“Giọng này là … của đại ca … Phụng Nhan … Có chuyện không ổn!!!”
Uyển Sa tuy không nỡ rời xa vòng tay Nhật Vy nhưng đêm hôm, Phụng Nhan
lại hét lên như vậy, chắc chắn có điều không lành, nàng sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ?
Chỉnh trang lại y phục, Uyển Sa
từ biệt Nhật Vy rồi lao nhanh về hướng phòng Phụng Nhan. Nhìn
dáng hình quyến rũ của người vừa đi, Nhật Vy chỉ muốn đi theo
nàng
Nhưng giờ đây, thâm tâm chàng đang rối loạn, đang quá
mức rối loạn. Chàng không muốn bản thân trở thành gánh nặng
cho Uyển Sa