Trên lá của gốc cây này phân ra hai màu hồng bạch rõ rệt, màu trắng chỉ
xuất hiện ở bên trên, bao trùm một chút những vật thể giống như băng
tinh,mà màu hồng lửa kia mặc dù xuất hiện ở phía dưới, nhưng lại giống
như một đoàn hoả diễm đang cháy bình thường, hai loại thuộc tính cùng
màu sắc hoàn toàn trái ngược nhau lại kì dị sinh trưởng trên một gốc cây thực vật, quả nhiên là vô cùng thần kì. Chính nơi giao nhau ấy là nơi
sinh ra đột biến có tác dụng kéo dài tuổi thọ con người.
Nhàn nhạt sương mù lượn lờ quanh thân của gốc cây này, nhìn qua có vài phần cảm giác như đang được bao bọc bởi cầu vồng.
Gốc thảo dược kì dị này có tên là Thọ Linh Diễm Thảo, thế giới bên ngoài
rất khó tìm thấy, mà loại thảo dược này là một trong những nguyên liệu
mà Túy Tửu tìm để luyện Tăng thọ đan tặng Tịnh Lâm.
Sắc mặt hiện
lên vẻ hưng phấn nhìn chằm chằm vào gốc thảo dược, trên khuôn mặt Túy
Tửu hiện lên vẻ kích động. không ngờ vừa mới vào cấm địa lịch lãm không
lâu, đã tìm được thuốc quý tới trong tay, sự vui mừng của việc thu hoạch ngoài ý muốn này thật sự làm cho Túy Tửu lòng tràn đầy vui mừng.
“ Ngươi cũng nhận ra thứ này?” Nhìn thấy Túy Tửu đang hưng phần nhìn chằm chằm Thọ Linh Diễm Thảo, Lệnh Hồ Xung không khỏi có chút kinh ngạc nói.
“ Đúng, ta muốn tìm thứ này.” Gật gật đầu, Túy Tửu quay đầu lại hướng Lệnh Hồ Xung.
“ Thật sự là một tên đáng ghét, vừa mở miệng ra là đòi ngay thứ quý giá
nhất.” Nghe vậy nhất thời Lệnh Hồ Xung mặt mày ủ rũ, có chút không tình
nguyện lầm bầm nói.
Có điểm xấu hổ cười cười, Túy Tửu giang tay ra:“ Xin lỗi, ta thật sự muốn có nó, ta đã tìm nó từ lâu rồi.”
Nhìn Lệnh Hồ Xung nọ bộ dạng vẫn buồn bực như cũ, Túy Tửu đành phải bất đắc
dĩ nói:“ Như vậy đi, ta chỉ cần lấy Thọ Linh Diễm Thảo, còn lại tất cả
dược thảo nơi này, ngươi cầm hai phần ba, ta chỉ cầm một phần. Thế nào?”
Nghe Túy Tửu nói như vậy, lúc này sắc mặt Lệnh Hồ Xung mới tốt lên một chút, hơi hơi gật đầu. Cậu nhận ra nơi này có nhiều loại dược thảo cũng khá
quý để luyện đan dược mà cấp độ kết đan mới sử dụng, Cậu ta chỉ giả vờ
ngăn cản chính là muốn Tửu ấy náy mà để cậu lấy nhiều hơn. Thật ra cậu
cũng không tin tưởng Túy Tửu lắm mà luôn đề phòng Tửu gết người đoạt
bảo, nếu thế cậu sẽ không nể tình đồng môn mà ra tay thẳng thừng.
Thấy Lệnh Hồ Xung gật đầu, Túy Tửu thở dài một hơi, cũng không tỵ hiềm bẩn
gì, từ trong túi trữ vật lấy ra rất nhiều bình ngọc tinh xảo, sau đó lấy ra một cái xúc đất nhỏ, nhẹ nhàng cẩn thận đem Băng Linh Diễm Thảo ở
bên cạnh đào khỏi bùn đất, rồi cho cùng bùn đất vào, nhẹ nhàng bỏ vào
trong bình ngọc.
Đem bình ngọc nhanh chóng thu vào trong nạp
giới, khoé miệng Túy Tửu cũng mở ra, rồi đem chiếc xúc đất nhỏ trong tay đưa cho Lệnh Hồ Xung, ý bảo cậu bắt đầu đào thảo dược đi.
Lệnh
Hồ Xung tiếp nhận chiếc xúc nhỏ, sau đó bắt đầu chầm chậm cẩn thận đem
những dược thảo quý trong sân hoa đào lên, rồi nhẹ nhàng cho vào những
chiếc bình ngọc.Thấy Lệnh Hồ Xung bắt đầu đào bới dược thảo, Túy Tửu ánh mắt lần nữa di động quanh thạch thất, bất quá lần tìm kiếm này cũng
chẳng mang lại thêm cái gì, lập tức hắn chỉ còn cách hướng ánh mắt lên
ba cái hộp đá bị hoá bên trên tảng đá to.
Chậm rãi bước đến chỗ
cái bàn đá, Túy Tửu sờ soạng ở cái khoá một phen, chỗ chạm tay vào lại
thoáng có chút ấm áp, lập tức không khỏi khẽ cau mày. Trải qua năm tháng thời gian dài như vậy mà vẫn còn giữ được độ ấm, rõ ràng không phải là
kim loại bình thường, cho nên nếu dùng biện pháp mạnh mẽ để mở, có lẽ là khó mà thực hiện được.
“ Chìa khoá ở đâu?” Nói thầm một tiếng,
ánh mắt Túy Tửu lại di động rồi dừng lại ở bộ xương khô phía sau bàn đá. Ánh mắt hạ xuống đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy trên xương tay của bộ
khô lâu đó, ba chiếc chìa khoá màu đen đang bị treo ở trên đầu khớp
xương.
Chà xát bàn tay, Túy Tửu đi đến trước mặt bộ xương, trong
lòng có chút có lỗi chắp tay hành lễ nói thầm “ tiền bối chúng con vào
đây đã phá sự yên tĩnh của tiền bối an nghỉ xin nhận con một lạy để tạ
lỗi”, sau đó chầm chậm cẩn thận cầm lấy chiếc chìa khoá, nhẹ nhàng nhấc
ra.
“ Răng rắc...” Nguyên nhân bởi năm tháng, cánh tay của bộ xương khô này dĩ nhiên đã bị một lực lượng nho nhỏ làm rơi xuống.
Nhìn xương cánh tay bị gãy lìa, Túy Tửu ngượng ngùng cười, một lần nữa hướng khô lâu vái một vái, sau đó nhắt cánh tay từ trên mặt đất lên, muốn đem gắn lại vào chỗ cũ.
Cầm mảnh xương trong tay, lông mày Túy Tửu
có chút nhíu lại, hắn nhận thấy sức nặng của miếng xương khô trong tay
tựa hồ có điểm không thích hợp....
Ánh mắt bí mật cẩn thận soi
xét Lệnh Hồ Xung đang đào dược thảo kia, Túy Tửu len lén liếc về phía
mảnh xương cánh tay đang cầm, tại khe hở của các xương tay, tựa hồ khéo
léo cất giấu một quyển trục, nhìn có vẻ như là một quyển trục rất cổ
xưa. Túy Tửu nuốt nước bọt một cái, ngón tay tựa hồ như không tự chủ
được duỗi ra một cái, sau đó đem quyển trục móc nhanh ra, cuối cùng như
tia chớp tiến vào trong nạp giới.
Làm xong việc này, Túy Tửu mới thở dài một hơi, thân thiết thổi hết tro bụi trên xương cánh tay đó đi, rồi mới đặt nó về trên người chủ nhân.
Xoay xoay ba cái chìa khoá màu đen, Túy Tửu nhe răng cười, chậm rãi hướng năm cái hộp đá trên bàn đá đi tới.
Cầm cái chìa khoá đi đến trước bàn đá, Túy Tửu lại sờ sờ cái khoá kim loại
hơi chút ấm áp kia, quay mặt sang một bên, hướng Lệnh Hồ Xungđang có vẻ
hoàn toàn tập trung vào việc đào dược thảo, nói:“ Mau đến đây đi, không
nếu ta tự mình mở ra lại bị ngươi nói là độc chiếm.”
“ Xem ra ngươi cũng có chút lương tâm, tưởng ngươi nổi lòng tham thì hừ hừ...” Hồ Xung thầm nói.