Túy Tửu cùng Lú Văn Trọng đi vòng vèo qua các con hẻm trên phố, sau đó Tửu nói với Trọng:
" Xem ra chúng ta có rắc rối rồi, ngươi tạm thời về nhà sắp xếp công việc đi, ta giải quyết rắc rối xong sẽ tìm ngươi"- Túy Tửu nói với giọng khe khẽ.
Trọng nhìn quanh không thấy ai, tuy trong lòng cũng thắc
mắc nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều nên "dạ" Một tiếng rồi rẽ qua con đường khác đi mất.
Lúc này phía trên không trung, trên tầng mây trắng dầy đặt trên trời, bên trong nó là một con tàu pháp bảo, trong
con tàu này có mười ba trán hán. Trong đó có ba người nổi bật với làn da ngăm đen và các cơ bắp cuồn cuộn. Cả nhóm người này đang ở phía trên
lặng lẽ quan sát theo dõi nhất cử nhất động của Túy Tửu. Khi thấy Tửu và Trọng tách ra một tên trong nhóm nói:
" Có một tên dân thường tách ra, có cần tôi giải quyết hắn không?"
Người trung niên cầm đầu nhóm cười nói:" Không cần thiết đâu, chúng ta không
nên quá phận giết dân thường làm mất mặt giới tu tiên chúng ta"
Trong giới tu tiên vốn có quy định ngầm là người tu tiên không nên xen vào
chuyện thế tục, nguyên nhân chủ yếu là họ cảm thấy làm vậy thật mất thân phận cao quý của giới tu tiên. Cũng tương tự, bình thường những người
tu tiên cấp bậc cao họ cũng không mất thân phận đi ra tay với một vài
tiểu bối.
Túy Tửu đi ra khỏi thành thị thì lúc này cậu lẩn nhanh vào một khu rừng gần đó.
Nhìn thấy cảnh này ba tên cầm đầu phi thuyền cười nói:" Ha HA không ngờ đã
phát hiện ra chúng ta, nhưng dù có trốn cũng vô ít mà thôi, xưa nay
Huynh đệ Vô Tinh chúng ta nhắm đến ai thì kẻ đó không còn sống quá ba
ngày. Cứ để hắn ẩn sâu vào rừng một chút đi, lúc đó chúng ta đùa giỡn
với hắn một phen"
Túy Tửu từ lúc rời Tửu điếm lúc nào cũng dùng
thám tơ thính thuật theo dõi động tĩnh xung quanh, nhờ đó hắn biết luôn
có một đám người luôn theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Sau khi ngẫm
nghĩ Tửu đoán đám người này có hai khả năng là người cấp trên của bang
hội hắn vừa đánh hoặc là người của Vạn Bảo Lâu. Nhưng khả năng cao nhất
là người của Vạn BẢo Lâu vì chúng vốn sẵng là người tu tiên. Dù cho kẻ
địch là ai, chỉ cần không vược qua kết đan kỳ thì Túy Tửu tự tin dù
không đánh lại nhưng vẫn có thể dễ dàng trốn thoát. Dù sao từ lúc bế
quan đến nay chưa có ai đủ tầm để hắn hiển lộ hết sức mạnh, vì thế hắn
cần một đối thủ thật mạnh để hắn biết hắn đang ở đâu.
Sau khi đi vào rừng khá sâu Tửu dừng lại lớn tiếng nói:
" Các Đạo Hữu theo dõi tại hạ lâu như vậy không thấy mệt hay sao?"
var adtrue_tags=window.adtrue_tags||[];adtrue_tags.push({tag_id:8602,width:728,height:90});
Lúc này từ đám mây trên trời, một phi thuyền pháp bảo bay xuống, mười ba
người từ đó bước ra, kẻ yếu nhất trong đó tu vi là trúc cơ trung kỳ,
mạnh nhất là trúc cơ hậu kỳ. Xem ra để giết cậu đoạt bảo, vanj bảo lâu
cũng đánh giá hắn cao quá. Ba trúc cơ hậu kỳ cùng mười trúc cơ trung kỳ
đi đối phó một trúc cơ trung kỳ như hắn.
Lúc này người trung niên bước đến trước hai bước chắp tay lại nói:
" Tại hạ là A Tam còn đây là A Nhị và A Nhất mười huynh đệ đây và ba
chúng tôi là nhóm huynh đệ Vô Tinh, rất hân hạnh được gặp đạo hữu"
Tửu cưởi nhết mép nói:" Không lẽ chỉ chào hỏi nhau thôi mà có cần hoành
trán và thập thò như thế không? Nói mục đích các người đi!"
A
Nhất cười sảng khoái nói:" Đạo Hữu thật là thẳng thắng, ta cũng nói
thẳng luôn, chúng ta chỉ muốn xin đạo hữu cái túi trữ vật mà thôi, đổi
lại chúng ta sẽ cho các hạ một bộ huyền giai cao cấp công pháp, thế
nào?"
Tửu cười nói" đạo hữu nói đùa chăng? huyền giai cao cấp dường như với cấp bậc trúc cơ chúng ta cũng không có quý hiếm lắm a!"
Lúc này A Nhất sầm mặt lại nói nghiêm nghị:" Đạo Hữu không muốn đổi sao?"
A Tam cười khẽ nói:" Vậy thì Nhóm Huynh Đệ Vô Tinh chúng tôi xin đắt tội rồi, LẠi Võ Sâm!"
A Tam quay mặt hô tên một người trung niên gần đó. Nghe đọc tên gã Sâm
vui sướng bóp bóp bàn tay khiến các ngón tay kêu răng rắc. Sâm cười
nói:" Nhóc con chúng ta vui vẻ một chút nào!"
Lúc này mười hai người còn lại nhảy lên một cành cây gần đó ngồi hoặc đứng xem diễn biến.
"Ồ"
Hơi ngạc nhiên vì bọn chúng không đánh hội đồng nhưng như vậy càng tốt, thế thì Túy Tửu càng có cơ hội tiêu diệt đám tôm tép trước.
Lại Võ
Sâm với cái má trái có một dám sẹo lồi lõm trông khá đáng sợ, lúc này
hắn ta đứng dạng hai chân, hai tay bấm pháp quyết, một tay chưởng xuống
mặt đất, trông khá là rườm rà.
Mặt đất xung quanh Túy Tửu chấn
động, chúng rung động dữ dội, sau đó một ngôi nhà to lớn từ dười đất mọc lên bao bọc hai người Túy Tửu cùng hắn.
Túy Tửu khá kinh ngạc
trước pháp thuật đối phương nhưng vẫn đứng im chưa vọng động gì, hắn
muốn xem thử đối thủ của hắn thực lực ra sao.
Sâm giơ bàn tay
trái lên, bỗng nhiên một pháp bảo ngắn tầm mười centimet hiện ra từ lòng bàn tay trái của hắn. Túy Tửu kinh ngạc vì xưa nay cậu chưa nhìn thấy
ai dùng vũ khí ngắn như thế đánh nhau nên khá hiếu kỳ.
Đang chăm
chú nhìn pháp bảo ngắn cũn của đối phương thì lúc này một sợi dây mọc ra từ tay phải của Sâm phóng ra cuốn lấy chân phải Túy Tửu.
Túy Tửu bị bất ngờ nên sợi dây trói chân cậu kéo thẳng cậu lên trần nhà.
Khuôn mặt LẠi Võ Sâm không buồn không vui hai tay dùng vũ khí ngắn bắn ra
những tia lửa cực nhanh và mạnh hướng đến Túy Tửu. ( Tạm gọi nó là đạn)
Những tia lửa này (đạn) vận tốc còn nhanh hơn cả âm thanh, nhưng sau một giây bất ngờ, Tửu đã kịp phản ứng lắc người đung đưa né tránh các viên đạn
không để một viên nào trúng người mình.
Sau đó Tửu lấy ra thanh kiếm ra làm khiên chắn lại.
Các viên đạn va chạm vào kiếm khiến chúng tóe lên những tia lửa rồi chệc hướng văng đi chỗ khác.