Tòng Thiện
Vân Tiêu tông có một cây cổ thụ vạn năm tên là Vọng Thiên.
Thân cây thẳng tắp, cành lá xum xuê rậm rạp, chọc thẳng vào trong biển
mây, dõi mắt nhìn theo căn bản không thể thấy được điểm cuối, giống như
đang thắt cho trời cao một dải lụa lơ lửng màu xanh lục.
Sư tôn Tần Giang Lan sống ở trên cây Vọng Thiên này, hắn ta năm nay đã
một ngàn sáu trăm tuổi, là người có tu vi đứng đầu toàn bộ Thương Lan
giới, nghe nói, chỉ cách việc thăng thiên có một bước chân mà thôi.
“Sư tôn chuyên tâm tu hành, thanh tâm quả dục, từ lâu đã không màng đến
chuyện thế tục. Nào, các ngươi qua đây, đứng dưới gốc cây khấu đầu với
sư tôn đi. Các đệ tử mới của Vân Tiêu tông chúng ta đều phải ở đây tham
bái sư tôn……”
Một đệ tử sắc sảo mặc áo bào trắng, lưng đeo thắt lưng khảm bạch ngọc
gọi đám đệ tử mới đến đứng vòng quanh dưới gốc cây, quỳ xuống dập đầu
với Sư tôn Tần Giang Lan. Đám đệ tử mới nhập môn vô cùng kính trọng nhân vật đứng đầu Thương Lan giới này, dập đầu vô cùng mạnh mẽ, đến mức phát ra cả những tiếng bình bịch, trước trán cũng sưng đỏ hết cả lên.
Tô Trúc Y đang nằm bò ra ở rìa căn nhà trúc, nheo nheo mắt nhìn xuống
dưới gốc cây, cách tầng tầng lớp lớp lá xanh mướt, xuyên qua những kẽ hở có thể thấy được một vài tiểu đồng, nàng bĩu môi nói: “Tần lão cẩu, đám nhóc con của Vân Tiêu tông các ngươi đời sau không bằng đời trước rồi.”
Tần Giang Lan ngồi ngay ngắn ở chính giữa phòng, nhắm mắt dưỡng thần, mí mắt cũng chả buồn nhấc, căn bản không hề đáp lời Tô Trúc Y.
Tô Trúc Y duỗi một ngón tay ra, ống tay áo tuột xuống tận bả vai, để lộ
đầu vai đầy đặn trơn bóng, cánh tay thon dài trắng nõn nà, nhìn thoáng
qua giống hệt như một miếng ngọc Dương chỉ, nàng chỉ chỉ vào mấy tên
tiểu đồng căn bản không nhìn rõ mặt ở dưới gốc cây nói: “Mấy tên đồng tử này, nếu thả đến ma môn bọn ta, chưa đến ba ngày, toàn bộ đã chết
sạch.” Nàng thè cái lưỡi nhỏ liếm liếm môi, “Lúc ta ở tầm ấy, đã giết
đến mười tên đệ tử bằng tuổi mình mới có đủ tư cách bước vào ma môn
đấy.”
Mãi cho đến lúc này, Tần Giang Lan mới chậm rãi mở mắt ra, hắn vốn dĩ
đang trầm tĩnh, nhưng khoảng khắc mở mắt, tựa hồ như có hàng ngàn ngôi
sao trên trời thắp sáng lên trong đôi mắt hắn, đôi con ngươi như có núi
xanh đạm mạc, có ngân hà mênh mông, có thế gian vạn vật, thâm thúy bao
la.
“Tô Trúc Y, nàng đã nghe ta niệm Thanh tâm chú suốt hơn sáu trăm năm,
vậy trong đầu vẫn ưa bạo lực thích chém giết như vậy.” Giọng nói của hắn trong trẻo mà lạnh lùng xa cách, rõ ràng chỉ là một câu nói bình
thường, ngữ điệu thì bình tĩnh, nhưng lại giống như tiếng dây đàn đang
ngân nga, tiếng vòng ngọc va chạm vào nhau
Nghe Tần Giang Lan nói vậy, Tô Trúc Y lăn một vòng trong căn phòng trúc, nàng vốn dĩ đang nằm bò ra ở rìa căn nhà, hiện giờ thành nằm ngửa, mái
tóc đen như mực xõa tung, phủ một lớp dày thật dày lên phần thân thể
phía dưới, càng tôn lên làn da trắng trẻo như ngọc, kiều diễm như hoa
của nàng.
Lồng ngực nhấp nhô, cánh môi khẽ hé mở, nàng cười bảo: “Ta là yêu nữ ma
đạo, vậy mà ngươi vẫn hy vọng ta sẽ cải tà quy chính sao?” Tô Trúc Y lật phắt người lên ngồi dậy, “Kinh mạch của ta đã đứt hết, tu vi bị mất
hoàn toàn, sống còn có ý nghĩa gì nữa, Tần Giang Lan, chi bằng ngươi
giết ta đi còn hơn.”
Tô Trúc Y di chuyển đến gần bên cạnh Tần Giang Lan, nhẹ nhàng che đi
luôn mặt hắn, hơi thở thơm mát như hoa lan, “Hay là ngươi không nỡ.”
Tần Giang Lan không nói nữa, hắn lại một lần nữa nhắm mắt lại, khuôn mặt không chút cảm xúc tựa như một bức tượng khắc bằng đá. Tô Trúc Y dí sát vào mặt hắn, nàng phát hiện ra lông mi của hắn cực dài, hàng mi ấy
thoáng run rẩy, cơ hồ như có thể lướt qua mặt nàng bất cứ lúc nào.
Bên ngoài thì trấn tĩnh, nhưng trong lòng thì đã nổi sóng từ lâu. Thấy
vậy, Tô Trúc Y cười tủm tỉm, “Ngươi giữ chân ta suốt sáu trăm năm rồi,
hiện giờ ta đã mất hết tu vi, kinh mạch cũng đứt cả, cho dù có ra ngoài
cũng chẳng gây sóng tạo gió gì được, chi bằng ngươi thả ta ra? Ta sẽ tìm một thành trấn và phàm nhân nào đó, an hưởng tuổi già?”.
Nàng duỗi tay ra, nhổ một sợi tóc bạc bên thái dương Tần Giang Lan,
“Ngươi xem, bao nhiêu năm qua tu vi của ngươi không hề có chút tiến bộ,
đại nạn sắp đến, mà lòng vẫn vướng bụi trần, ta chính là hạt bụi quấn
lấy dính trên người ngươi đấy, mau phủi ta đi, ngươi có thể thăng thành
tiên, tận hưởng đại đạo trường sinh.”
“Năm thứ ba Vĩnh Hòa, thôn Trường Ninh bị Huyết La môn tàn sát, bắt đi
mười hai đồng nam đồng nữ để huấn luyện, một tháng sau trong số đó chỉ
có duy nhất một mình nàng chính thức gia nhập Huyết La môn.” Tần Giang
Lan hờ hững nói.
“Khảo nghiệm nhập môn của Huyết La môn, không phải người chết thì ta
sống, có gì to tát đâu.” Tô Trúc Y nhún nhún vai, khuôn mặt vô cùng bình thản đáp.
“Năm đó nàng bảy tuổi.” Tần Giang Lan không quan tâm đến nàng, tiếp tục nói.
Tô Trúc Y hừ lạnh một tiếng, những lời này nàng đã nghe đến mòn lỗ tai
rồi, lần nào cũng là lần lượt liệt kê tội trạng của nàng ra, cuối cùng
nói nàng tội nghiệt quá nặng, không thể thả nàng đi.
“Năm thứ bảy Vĩnh Hòa, thị trấn Vĩnh Định bị ma đạo lén tập kích, Tô gia một gia tộc Tu Chân trong trấn bị giết sạch, không một ai sống sót,
trong đó có không ít người là huyết mạch thân nhân của nàng. Năm đó,
nàng mười một tuổi.”
“Bọn họ hại ông nội ta, ép chết mẹ ta, để lại một mình ta vật lộn khổ
sở, ta giết toàn bộ bọn chúng là quá tốt còn gì, sau này sẽ không còn ai phải chịu cảm giác cô đơn không ai giúp đỡ giống như ta nữa.” Nàng vòng tay ôm lấy cổ Tần Giang Lan, “Cả gia đình bị giết sạch, trên đường
xuống hoàng tuyền còn có người bầu bạn, không hề cô đơn, tốt biết bao?
Nếu như có người còn sống, lại phải lãng phí tâm tư nghĩ chuyện báo thù, mệt mỏi lắm, ngươi nói xem có phải không?”.
“Năm thứ mười lăm Vĩnh Hòa, khuôn mặt của nữ đệ tử Ngự Linh tông một
tiểu phái ở Nam Cương bị chém hàng trăm nhát đao, về sau nàng ta tự sát. Ngự Linh tông muốn báo thù nhưng chỉ trong một đêm cả tông môn bị tiêu
diệt.” Thần sắc của Tần Giang Lan vốn dĩ đang rất lãnh đạm, nói đến đây
đột nhiên hắn ngẩng phắt đầu lên, lạnh lùng lườm Tô Trúc Y một cái.
Cái lườm này, khiến trái tim Tô Trúc Y rét lạnh, nhưng nàng lại vẫn hừ
lạnh một tiếng, cứng miệng nói: “Ai bảo nàng ta gọi ta là hồ ly, quyến
rũ sư huynh, còn dùng roi quất vào mặt ta.” Nàng thò tay ra chỉ chỉ vào
mặt mình, “Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, nếu khuôn mặt này mà để lại sẹo thì đáng sợ chết đi được.”
Gò má đỏ ửng như ráng mây chiều, nhìn từ khoảng cách gần như vậy, khiến
trái tim Tần Giang Lan loạn nhịp, vẻ rét lạnh trong mắt hắn cũng trở nên mềm mại đi nhiều.
Hắn không muốn tiếp tục nhìn nàng nữa.
Đành nhắm mắt làm ngơ.
“Năm đó, nàng mười chín tuổi.”
“Vương Tử Hàm của Tầm Đạo tông, Trương Thuật của Ngọc Lâm môn, Cổ Phi
Dược của phái Cổ Kiếm……” Tần Giang Lan lại đọc ra một chuỗi những cái
tên, nhưng Tô Trúc Y lại không có ấn tượng mấy, nàng chỉ nói: “Đàn ông
à? Những gã đàn ông này đều nói thật lòng thích ta, bằng lòng chết vì
ta, vì thế ta lấy đi tim của bọn họ thì có gì không đúng?”.
Gân xanh trên trán Tần Giang Lan hơi gồ lên, sáu trăm năm rồi, suy nghĩ
của nàng vẫn chẳng có chút thay đổi nào cả, vẫn cãi chày cãi cối như
xưa.
“Sau đó, vì muốn sửa gương Lưu Quang nàng đã đồ sát biết bao nhiêu sinh linh rồi hả?”.
“Nói cứ như thể các ngươi không giết thứ gì bao giờ ấy.” Tô Trúc Y đột
nhiên thò tay ra tóm lấy vạt áo của Tần Giang Lan, “Quần áo của ngươi là dệt từ vây cá mập, chẳng phải là do các ngươi giết Ngư tộc ở tận sâu
dưới biển sao, muốn dệt lên được thứ pháp bảo này, sợ rằng phải cắt vây
trên người của hơn một nghìn người cá mới đủ!” Bàn tay duỗi ra sờ vào
trong cổ áo, cảm nhận được làn da nóng hổi, ngón tay liền cào nhẹ mấy
cái, sau khi lưu luyến một lúc ở xương quai xanh, đôi mắt phượng của Tô
Trúc Y nheo lại, mỉm cười tóm lấy sợi dây chuyền trước ngực hắn, “Viên
ngọc Uyên Sinh, pháp bảo không gian này của ngươi, cũng là luyện từ con
ngươi của linh thú Càn Khôn còn gì.”
Tần Giang Lan ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, nàng liền tách luôn hai
chân mình ra ngồi thẳng lên đùi hắn, tay mân mê chụp tóc trên đầu hắn,
“Thứ này thì được khắc từ xương phượng hoàng, còn cả con dao găm bằng
vảy rồng kia nữa……”
“Lúc tàn sát hòn đảo ấy, nàng có từng để ý đến những tu sĩ trên đảo không?”.
“Lẽ nào lúc ta định tàn sát hòn đảo ấy còn phải hét toáng lên rằng, ta
sắp tiêu diệt hòn đảo này đây, các ngươi mau chạy đi nữa chắc? Người
chết có thể đã là ta, nên nhớ rằng, người của Thương Lan giới muốn giết
ta nhiều vô kể. Mỗi ngày của ta đều trôi qua trong hãi hùng kinh sợ.”
Nàng duỗi tay ra khẽ vỗ lên má Tần Giang Lan, “Tần lão cẩu, sống hơn một vạn năm rồi, sao ngươi vẫn ngây thơ như thế nhỉ?” Làn môi đỏ của nàng
ghé sát vào tai hắn, thì thà thì thầm: “Ta không giết người, thì ta sẽ
phải chết, chết từ năm bảy tuổi, thậm chí còn sớm hơn thế nữa kìa, chết
trong miệng chó hoang, ngươi xem, ta không giống ngươi, ta chẳng qua chỉ muốn sống thôi.”
Sống một cuộc sống thích gì làm nấy, tự do buông thả, thiên hạ này không ai có thể bắt nạt nàng, sỉ nhục nàng, nói nàng nửa câu không phải.
Chỉ đáng tiếc là, nàng đã thất bại.
Bị người bạn duy nhất nàng từng tin tưởng bày kế hãm hại dẫn đến trọng
thương, cuối cùng bị chính đạo vây bắt khiến kinh mạch đứt hết. Thế nhân đều tưởng nàng đã tan thành tro bụi, ai mà ngờ được rằng, Tần Giang Lan người có tu vi cao nhất thiên hạ đã cứu nàng, nhốt ở nơi cao đến hơn
vạn trượng, suốt sáu trăm năm qua chưa từng cho nàng rời khỏi đây một
bước.
“Sáu trăm linh một năm trước, nàng đã chém ba ngàn sáu trăm nhát dao lên người Tô Tinh Huân của Vân Tiêu tông, rồi vứt nàng ta vào trong hang
rắn.” Nói đến đây, thanh âm của Tô Giang Lan đột nhiên trở nên giá lạnh, cành lá trên cây Vọng Thiên lập tức bị đông cứng thành băng.
“Ai bảo nàng ta phản bội ta, bày kế hại tạ, dụ ta vào bẫy?” Trong số
mười hai đồng nam đồng nữ của thôn Trường Ninh năm ấy, nàng chỉ giết có
mười người, một người còn lại, nàng đã giúp nàng ta trốn thoát. Người ấy chính là Tô Tinh Huân. Cho dù sau này nàng có trở thành yêu nữ người
gặp người ghét, thì cũng chưa bao giờ nghĩ Tô Tinh Huân, người có cơ
duyên gia nhập Vân Tiêu tông, là kẻ thù, nàng coi nàng ta là bạn của
mình.
Chỉ duy nhất một mình nàng ta.
Nhưng sau đó, Tô Tinh Huân dụ nàng bước vào thiên la địa võng được bày ra của đám tu sĩ chính đạo.
“Tần Giang Lan.” Tô Trúc Y không mảy may để ý đến việc Tần Giang Lan đột nhiên phát ra khí lạnh, hiện giờ tu vi của nàng đã mất hết, không thể
chịu được lạnh, da thịt trắng trẻo lạnh cóng đỏ ửng hết cả lên, phần
cánh tay để trần cũng bắt đầu kết một lớp sương mỏng, nhưng nàng hoàn
toàn phớt lờ, chỉ run lẩy bẩy dựa sát vào Tần Giang Lan, hay cánh tay
duỗi ra với vào trong quần áo hắn tìm hơi ấm.
Cánh môi đỏ của nàng ấn lên môi hắn, nàng thốt ra một câu từ trong kẽ
răng, “Tên ngụy quân tử ra cái vẻ nghiêm trang đạo mạo nhà ngươi, Tô
Tinh Huân là đệ tử bế quan duy nhất của ngươi, ngươi không giết ta đế
báo thù cho nàng ta, mà ngược lại còn……”
Bàn tay trắng trẻo cởi bỏ tấm trường bào màu xanh đậm được dệt bằng vây
cá mập, một chân nàng duỗi ra đạp đổ cây đèn đốt bằng lệ châu của người
cá đặt ở góc căn phòng trúc, những viên trân châu to như quả trứng gà
rơi khỏi đài đèn liền tắt ngúm, lăn lộc cộc về phía góc tường, căn phòng tràn ngập ánh sáng lập tức trở nên tối om, Tô Trúc Y khẽ cắn thùy tai
hắn, “Ngược lại còn, lăn lộn cùng ta một ả yêu nữ.”
Tần Giang Lan hơn Tô Trúc Y ba trăm tuổi.
Lúc Huyết La môn bắt đồng nam đồng nữ để thử huấn luyện, khi ấy hắn mới
xuống núi rèn luyện, vân du đến gần thôn Trường Ninh nằm trên mảnh đất
cằn cỗi phía Tây Bắc. Khi đó bên phía Huyết La môn có một trưởng lão cao thủ, còn thực lực của Tần Giang Lan thì lại có hạn, nên chỉ có thể tạm
thời cứu được một người. Dưới sự giúp đỡ của Tô Trúc Y, hắn đã cứu Tô
Tinh Huân mang đi.
Đợi đến khi các trưởng bối đồng môn nghe hắn báo tin chạy tới cứu người, thì Huyết La môn đã rời khỏi nơi đó quay trở về hang ổ của mình từ lâu, còn Tô Trúc Y, cũng đã sớm không biết đi đâu về đâu.
Sau này, nàng trở thành nữ ma đầu khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật.
Yêu nữ ma đạo không có trái tim – Tô Trúc Y.
Trong mắt người trong thiên hạ nàng là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, cũng là bóng ma trong trái tim Tần Giang Lan hắn.
Cái khoảnh khắc khi dẫn Tô Tinh Huân bỏ chạy, bóng dáng nhỏ bé ấy đã
khắc sâu vào trong lòng hắn. Thanh tâm quả dục, phi thăng đại thừa? Tần
Giang Lan cười khổ, hắn chẳng thể cắt nổi sợi tơ tình rối ren này, mà
cũng chẳng thể dứt ra được cổ độc mềm mại quyến rũ ấy.
Nàng nói đúng, hắn đúng là một tên ngụy quân tử ra vẻ nghiêm trang đạo mạo.
Đột nhiên, hắn lật phắt người lại ngồi bật dậy, ấn Tô Trục Y xuống dưới
người mình. Trong đôi con ngươi trong vắt như đầm nước kia vằn tơ máu,
giống như những chùm rêu tối tăm xuất hiện trong đầm, giữa lúc quấn
quýt, trào lên con sóng dữ. Hai cánh tay rắn chắc hữu lực của hắn đè lên người Tô Trúc Y, cánh tay kẹp chặt lấy nàng muốn nâng nàng lên, xúc cảm mịn màng và mềm mại, hương thơm ngọt ngào dụ hoặc khiến người ta say
đắm ướt đẫm bàn tay, thẫm đẫm cõi lòng.
“Sao nào, muốn bóp chết ta à?” Tô Trúc Y chớp chớp mắt, thân thể nàng
mểm dẻo, lúc này bị đè xuống cũng ngước đầu lên, cái cổ vươn dài ra,
liếm một cái nhanh như cắt lên cằm Tần Giang Lan, “Mau ra tay đi, dù
sao, ta sống cũng mệt mỏi quá rồi.”
Vào cái khoảnh khắc khi đầu lưỡi nàng chạm vào da thịt hắn, Tô Trúc Y
cảm giác thân hình Tần Giang Lan hơi chấn động. Cơ thể hắn thoáng run
rẩy, những giọt mồ hôi nóng hổi trượt lăn theo đường viền cằm, rơi xuống hõm cổ, nhìn vô cùng quyến rũ. Nhưng, tình trạng hắn bây giờ dường như
đang nhẫn nhịn rất vất vả?
“Ngụy quân tử, ngươi nhịn cái gì chứ?” Nàng bị thân thể hắn đè xuống,
nhưng chân vẫn có thể cử động được, liền nhẹ nhàng cong lên quấn lấy
người Tần Giang Lan, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhạt. Nhưng đúng
lúc ấy, Tần Giang Lan đột nhiên bế ngang nàng lên, đặt xuống chiếc
giường bình thường hắn vẫn nghỉ ngơi. Hơi thở của hắn dồn dập, nhịp sau
so với nhịp trước còn nặng nề hơn, hắn đang chịu đựng thứ gì vậy?
Thật ra hắn đã không chịu được từ lâu rồi. Tần Giang Lan cởi quần, lại đè xuống.
Hả?
Tần Giang Lan lúc trước giống y hệt một tảng đá, dù bị nàng trêu chọc
thì phản ứng cũng chỉ là ngồi đờ ra đó chứ không có hành động gì khác,
chủ động giống như lần này là chuyện chưa từng có, Tô Trúc y có hơi kinh ngạc, nhất thời ngây ra nhìn hắn, không biết nên phản ứng thế nào.
Đợi đến khi từng chiếc hôn như những đóa hoa mai nở lan ra trên người
nàng, đợi đến khi váy áo trên người nàng hoàn toàn trượt khỏi cơ thể,
nàng mới hoàn hồn, cười khúc khích mấy tiếng, rồi hai chân quấn chặt lấy eo hắn.
“Ngươi thấy đấy, sáu trăm năm rồi, ta vẫn không thay đổi.”
“Nàng đã thay đổi rồi.”
……
Thời thơ ấu của ma đầu Tô Trúc Y trải qua rất khó khăn.
Vì muốn trở nên mạnh mẽ việc gì nàng cũng dám thử, cái gì cũng quan sát
học hỏi, phương pháp tu luyện chính đạo hay bàng môn tà đạo đều đọc lướt qua, hãm hại lừa gạt không từ một thủ đoạn nào, thứ gì nàng cũng biết,
cho dù sáu trăm năm trước đã đứt hết kinh mạch đi nữa, thì mấy năm gần
đây bản thân nàng cũng sử dụng một vài phương pháp bí mật lén lút âm
thầm ôn dưỡng lại.
(Ôn dưỡng là một thuật ngữ trong điều trị,
đây là một trong những biện pháp bồi bổ, dùng những dược liệu có tính ôn để nuôi dưỡng khí huyết.)
Nàng bị giam trên cây Vọng Thiên an dưỡng suốt một trăm năm mới nhặt lại được cái mạng này, năm trăm năm sau dùng để quyến rũ Tần Giang Lan,
nhưng cũng phải đến mấy năm trước mới thành công, cơ hội có thể thật sự
ăn đến tận miệng như bây giờ không nhiều, lại còn do Tần Giang Lan chủ
động thì lại càng phá lệ là lần đầu tiên.
Song tu thế này rất có lợi cho nàng, nàng có thể thông qua việc điều hòa âm dương hấp thu một phần nhỏ không đáng kể linh khí, đương nhiên,
không phải cho bản thân nàng, mà là cho gương Lưu Quang.
Nếu là cho bản thân nàng thì còn chưa kịp đi hết một lượt khắp các kinh
mạch đã bị Tần Giang Lan phát hiện ra rồi, nhưng để ôn dưỡng gương Lưu
Quang thì lại khác, gương Lưu Quang là đạo khí trong truyền thuyết, có
thể chống lại quy tắc của đạo trời, Tần Giang Lan có lợi hại hơn nữa,
cũng không thể cảm nhận được sự biến hóa của đạo khí. Hắn tưởng rằng
gương Lưu Quang đã bị phá hủy, nào ngờ chiếc gương đó đã được khảm vào
trong tim nàng, và sẽ được sửa chữa phục hồi lại rất nhanh thôi.
Trời có thể vá, biển có thể lấp, núi Nam có thể dời. Nhưng nhật nguyệt trôi qua, không thể đuổi kịp*.
(Đây là một câu nói của Tào Quốc Phiên một
danh thần dưới triều Mãn Thanh, ý của câu đó là: Nữ Oa có thể vá trời,
Tinh Vệ có thể lấp biển, Ngu Công có thể dời núi, nhưng thời gian quý
giá một khi đã trôi qua rồi thì rất khó để lấy lại.)
Trên thế gian này chỉ có duy nhất thời gian vô tình là không thể làm
trái, nhưng uy năng của gương Lưu Quang chính là có thể đảo ngược được
thời gian, thứ pháp bảo nghịch thiên này vốn không được đạo trời cho
phép, vì thế sau khi luyện chế thành công liền chọc khiến trời cao nổi
giận, giáng thần phạt. Chỉ là gương Lưu Quang lẽ nào lại dễ dàng bị phá
hủy như thế, Tô Trúc Y nhờ cơ duyên trùng hợp biết được thông tin về
gương Lưu Quang từ vài cuốn sách cổ xưa không được hoàn chỉnh cho lắm,
lại tốn thêm suốt ba trăm năm để đi tìm, sau khi tìm được để khôi phục
lại mặt gương lại mất thêm một trăm năm, đồ sát vô số linh linh để cúng
tế nó, đúng lúc sắp sửa thành công, thì bị chính đạo bao vây, suýt chút
nữa là mất mạng.
Sửa chữa được gương Lưu Quang, quay về lúc trước, tất cả mọi thứ đều có
thể bắt đầu lại từ đầu, nàng có thể tranh đoạt pháp bảo để tránh nguy
hiểm, nỗ lực tu hành đứng trên đỉnh núi cao của giới Chân tu nhìn xuống
chúng sinh, đến lúc ấy, còn gì phải sợ hãi nữa.
Trong đầu óc Tô Trúc Y đều chỉ nghĩ đến việc sửa được gương Lưu Quang,
nhưng lần này Tần Giang Lan như một con chó đực động dục xông về phía
nàng, khiến nàng không thể chịu nổi, ngửa mặt nằm thở hổn hển, cứ như
thể tất cả khí lực đều biến mất theo sự xâm chiếm của hắn, đại bại hoàn
toàn không còn mảnh giáp trước mặt hắn.
Trước giờ nàng chưa từng thấy Tần Giang Lan như vậy.
Mái tóc xưa kia luôn được chải gọn gàng chỉn chu giờ xổ tung, vài sợi
lòa xòa dính lên gò má khóe môi, khiến hắn mang thêm chút tà khí; áo bào xưa kia không có lấy một nếp nhăn giờ nhàu nhĩ, bị hắn vứt luôn sang
một bên, còn bộ váy áo mỏng nhẹ của nàng, thì đã bị hắn xé vụn đi từ
lâu; trong đôi con ngươi thanh lãnh xưa kia giống như được nhóm lên hai
ngọn lửa, bùng cháy mãnh liệt thiêu đốt tâm can, khiến trái tim nàng
cũng dần dần nóng lên.
Tô Trúc Y cảm giác ý thức của bản thân dần trở nên mông lung, thân thể
lên lên xuống xuống theo hắn, leo lên một loại cảnh giới kỳ diệu trước
giờ chưa từng có, giống như đang bồng bềnh theo mây cao, lại cơ hồ như
chìm xuống dưới đáy hồ sâu. Trái tim nàng càng lúc càng nóng, nóng đến
độ như lửa bỏng.
Nhưng đúng vào lúc nàng sắp sửa không thể chịu nổi, thì bàn tay to lớn ấn xuống trái tim đang đỏ rực lên của nàng.
“Gương Lưu Quang, gương Lưu Quang……” cho dù ý thức đã trở nên mông lung, Tô Trúc Y cũng biết nơi nào không thể chạm vào, nàng khảm gương Lưu
Quang vào trong trái tim mình mà! Tô Trúc Y liều mạng giãy dụa muốn
thoát ra, nhưng bàn tay ấy càng dính sát vào nàng hơn, bất luận nàng
định dịch chuyển về hướng nào, thì đều không thể thoát khỏi năm ngón tay của hắn.
Bàn tay hắn chụp lấy hai đóa sen trắng, vân vê nụ hoa đào hồng rực giữa
lớp tuyết trắng xóa, cẩn thận vuốt ve cầm nắm, luồng khí se se lạnh
thuận theo lòng bàn tay nóng như phải bỏng tiến vào cơ thể nàng, sau đó
từ từ chảy vào trong gương Lưu Quang. Tô Trúc Y khẽ hừ một tiếng vô cùng thoải mái, nàng vừa hé mắt ra nhìn, thì thấy ngọn lửa trong mắt Tần
Giang Lan đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là đầm nước lạnh buốt sâu
không thấy đáy, khiến người ta đông cứng.
(Ai hiểu đoạn này thì hãy cho tui xem cánh tay của các chế….)
Hắn tỉnh rồi sao? Hắn đã phát giác ra sự tồn tại của gương Lưu Quang?
Tô Trúc Y nhấc tay lên định kéo quần áo lên che đi, nhưng không ngờ Tần
Giang Lan đột nhiên duỗi tay ra khóa chặt lấy nàng, sau đó phụt một
tiếng phun ra một búng máu tươi, bắn tung tóe lên ngực nàng. Trong lúc
Tô Trúc Y đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thì lại cảm thấy gương Lưu
Quang khẽ động đậy, chỉ trong nháy mắt, cây Vọng Thiên bỗng nhiên lóe
sáng.
Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, một tia chớp bổ thẳng xuống cây Vọng Thiên.
Gương Lưu Quang đã sửa được rồi sao? Nên mới khiến đạo trời thần phạt?
Căn phòng này được Tần Giang Lan xây dựng trên cây Vọng Thiên, nên càng
khiến cho uy lực của thần phạt được khuếch trương lên gấp đôi! Tô Trúc Y nhìn những tia chớp xẹt ngang dọc bên ngoài căn phòng, lần đầu tiên
trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi hoảng loạn, uy lực của thiên phạt
như thế này, với người gần như không còn chút tu vi nào như nàng mà nói
đúng là không cách gì chống đỡ.
Nhưng đúng vào lúc ấy, Tần Giang Lan đổ nhào về phía trước, đè luôn nàng xuống dưới người hắn.
Cánh môi hắn mấp máy, nhưng không hề phát ra âm thanh nào.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng sấm chớp ầm ầm, toàn bộ cây Vọng Thiên bị
sét đánh gẫy, thân thể nàng lăn về phía góc căn phòng trúc, sau đó rơi
thẳng từ độ cao vạn trượng xuống.
Từ đầu đến cuối, Tần Giang Lan vẫn sống chết ôm chặt nàng không buông.
Đột nhiên nàng nghĩ, nếu may mắn không chết, vậy thì đám đệ tử của Vân
Tiêu tông khi nhìn thấy sư tôn nhà mình ôm một nữ ma đầu trên người
không một mảnh vải che thân rơi từ trên cây xuống, không biết sẽ có cảm
tưởng gì nhỉ? Chỉ là trong khoảnh khắc ấy nàng hiểu ra, bọn họ không thể nào trốn thoát được.
Sấm chớp dày đặc như một tấm lưới, mục tiêu chính là nàng mang trong mình tấm gương Lưu Quang.
“Yêu nữ.”
Hình như nàng nghe thấy Tần Giang Lan hỏi mình, “Nếu có thể quay lại trước kia, nàng có còn, có còn gia nhập ma đạo nữa không?”.
“Ta muốn làm người đầu tiên của thế gian này, ta muốn đại đạo trường
sinh, ai dám ngăn cản ta, ta sẽ giết kẻ đó. Không cần quan tâm hắn là
chính đạo hay ma đạo, đó chính là đạo của ta.” Trước lúc chết, nàng cũng muốn hò hét một khẩu hiệu nào đó anh dũng bá khí một tí, nhưng lời của
nàng rõ ràng chẳng thấm tháp vào đâu với tiếng sấm chớp đì đùng trước
mặt, hoàn toàn không có chút cảm giác nhìn đời bằng nửa con mắt.
Nàng còn muốn nói gì đó nữa cơ, nhưng đầu càng lúc càng đau, mí mắt càng lúc càng trĩu nặng, cuối cùng không cầm cự nổi ngất đi.
Thân tan đạo tàn, bất kể quá khứ đã từng giãy dụa đấu tranh sinh tồn ra sao, cuối cùng vẫn là……
Khó lòng thoát khỏi cái chết.