Mệnh lệnh của Tuần Tu hạ xuống, từ trước tới nay Công ty giải trí Tân
Thần tốt nhất là năng lực quan hệ xã hội cho nên không tới mấy ngày, tất cả các tờ báo hay tạp chí đều thay đổi hướng tin tức, hơn nữa tin tức
Kiều Kỳ sắp kết hôn cũng bị lộ ra cho nên những tin tức liên quan đến
Liễu Y cũng dần biến mất.
Mà Smith bởi vì muốn ôm người đẹp về
nhà cho nên đối với mệnh lệnh của Tuần Tu cũng ra sức thực hiện, còn
công ty của nhà họ Lý cũng gặp khó khăn về tài chính, chẳng mấy chốc đã
rơi vào khủng hoảng.
Khi nhà họ Lý biết được những việc làm của
Lý Thiến thì lập tức đến tìm Tuần Tu nói chuyện hơn một giờ đồng hồ, lúc đi ra khỏi thư phòng thì lắc đầu than vãn, không biết nên tự trách mình đã nhắc tới Tuần Tu trước mặt con gái hay là nên tự trách mình đã không nghĩ đến nhà Dương. Nhưng mặc kệ nói thế nào thì Lý Thiến cũng không
nên làm chuyện này, mặc dù cuối cùng Tuần Tu cũng không truy cứu trách
nhiệm nữa nhưng sự tổn thất của nhà họ Lý chắc chắn không thể quay về
như lúc ban đầu.
Tuần Tu biết bởi vì mình nên mới khiến cho Lý
Thiến có ý đồ xấu, vì để không xảy ra chuyện tương tự lần nữa cho nên từ từ khiêm tốn chút, Tuần Tu không muốn vì mình mà khiến Liễu Y có chuyện ngoài ý muốn, đối với người khác phái càng thêm lạnh nhạt.
Chuyện này có lẽ Liễu Y biết, mà cũng có thể là không biết bởi vì hiện tại
Liễu Y đang tập trung tinh thần để kiếm tiền, rốt cuộc cũng có một kịch
bản được Tuần Tu gật đầu, Liễu Y liền vội vã cùng Tiền Văn Phương đến
chỗ quay phim, bỏ lại một mình Tuần Tu ở nhà.
Sau ba tháng quay
phim, cuối cùng Liễu Y cũng biết vì sao lần này Tuần Tu lại đồng ý, bởi
vì từ đạo diễn hay diễn viên quần chúng đều là phụ nữ, ngay cả vật nuôi
cũng là giống cái.
Bộ phim lần này Liễu Y diễn vai nữ thứ chính,
nhân vật này giống như là đo ni đóng giày cho Liễu Y, lần này xem như
Liễu Y được thoải mái đại sát tứ phương, mặc dù cuối cùng vẫn bị nữ
chính giết chết nhưng dù sao trước khi chết cũng được cùng nữ chính đồng quy vu tận (*).
(*) Đồng quy vu tận: cùng nhau chết (mang nghĩa xấu)
Đợi đến lúc bộ phim sát thủ này kết thúc thì tất cả các diễn viên khác đều
thấy Liễu Y là trốn cách xa, mà rốt cuộc thì đạo diễn cũng hiểu vì sao
lúc chuẩn bị khởi quay sư huynh Hàn Thần đã dặn dò mình nên chú ý chăm
sóc Liễu Y một chút, trình độ võ thuật quá cao cũng không phải là chuyện tốt. Thấy vai diễn của Liễu Y đã kết thúc thì đạo diễn mới thở phào nhẹ nhõm, mầm tai họa cuối cùng cũng đi, mỗi lần đạo diễn nghĩ đến cảnh vai diễn của Liễu Y giết người thì liền đau bao tử.
Liễu Y lưu luyến không rời nhìn đạo diễn, lễ phép nói một tiếng nếu sau này có cơ hội sẽ được hợp tác lần nữa, thấy đạo diễn kích động còn trấn an một lúc mới
trở về Đô Thành.
Liễu Y mệt mỏi trở về nhà, còn chưa kịp nghỉ
ngơi thì đã bị Tuần Tu kéo lên giường, liên tiếp ba ngày không có rời
khỏi phòng ngủ. Đợi đến lúc lấy lại được sức lực mới rời giường, chuẩn
bị thương lượng cùng Tiền Văn Phương về việc sắp xếp công việc thì phát
hiện Tiền Văn Phương đã bị công ty đưa ra nước ngoài công tác rồi.
Đợi đến lúc Tiền Văn Phương trở lại, Liễu Y phấn chấn tinh thần chuẩn bị
tiếp tục công việc thì điều kiện lại không cho phép, bởi vì Liễu Y mang
thai.
Một người mang thai, mọi người vui mừng, ngay cả người bình thường không có mối quan hệ tốt như chị gái của Tuần Tu cũng vui vẻ hẳn ra. Mặc dù Liễu Y chưa từng để ý đến thái độ lạnh nhạt của chị gái Tuần Tu nhưng Tuần Tu thì lại không thoải mái được, bởi vì đúng thật là
trước đây đã giở chút thủ đoạn với chị gái vì chuyện của hai người, hiện tại thấy chị gái đã thật lòng tiếp nhận Liễu Y nên Tuần Tu cũng vui.
Sau khi mẹ Liễu hay tin thì lập tức từ Phong Thành bay đến ở lại mấy ngày,
thấy con rể thật lòng quan tâm con gái một bước không rời thì trong lòng cũng không còn lo lắng, sau đó lưu luyến không rời trở về nhà.
Mà người anh vợ là Chu Phi đương nhiên phải túc trực ở nhà họ Tuần, mặc dù Chu Phi đã rất buồn rầu và không ít lần nói với Tuần Tu mình không phải là bác sĩ phụ khoa, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, hiện tại đã trực tiếp trở thành bác sĩ tư lúc nào Liễu Y gọi thì phải đến rồi.
Tiền Văn Phương thì càng đau lòng hơn, vốn rất coi trọng Liễu Y nhưng bây
giờ xem như xong rồi, đầu tiên là nói chuyện yêu đơng, kế tiếp là kết
hôn, còn bây giờ là mang thai bắt đầu chuẩn bị sinh con luôn rồi. Một
bên là ông chủ lớn, một bên là Liễu Y không thèm để ý chút nào đến tiền
đồ, Tiền Văn Phương có bình tĩnh cỡ nào cũng sẽ cảm thấy hụt hẫng. Đối
với ước mơ làm người đại diện hàng đầu hiện tại Tiền Văn Phương cũng
không dám ôm ảo tưởng nữa rồi, mặc dù bây giờ mình nghỉ ngơi cũng sẽ có
lương nhưng cứ trơ mắt nhìn Liễu Y quay đầu đi sinh em bé như vậy, cái
loại cảm giác trống trải đó cũng quá khó chấp nhận đi.
Mà Tuần Tu lần đầu tiên được làm ba cho nên mừng rỡ không ít, dĩ nhiên miệng cũng
cười không khép lại được, suốt ngày cứ quanh quẩn đi theo Liễu Y.
Nhưng mà chỉ có người trong cuộc là Liễu Y mới cảm thấy mỗi ngày đều giống
như mộng du, mỗi sáng sớm chuyện đầu tiên làm khi rời giường chính là
vuốt ve cái bụng, sau đó nghiêng đầu hỏi Tuần Tu bằng một giọng nói
không thể tin là mình thật sự có thai rồi sao? Đợi đến lúc Tuần Tu hết
sức nghiêm túc gật đầu thì Liễu Y mới bắt đầu một ngày của người phụ nữ
mang thai, không thể nhảy lên nhảy xuống, không thể ăn đồ cay khiến cho
Liễu Y mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng kiểm kê tài sản của mình.
Đợi đến lúc bụng bắt đầu to lên, thai nhi cũng bắt đầu máy thai, mỗi lần
như thế thì tóc tai Liễu Y đều dựng lên bởi vì động tĩnh rất là lớn, cho nên Tuần Tu đành gọi Chu Phi đến kiểm tra kỹ lưỡng một lần.
Mặc
dù Chu Phi cũng nghiên cứu hiện tượng này rất lâu nhưng cũng không phát
hiện ra được điều gì, nhưng thấy Tuần Tu cứ nhìn mình chằm chằm thì đẩy
mắt kính một cái, vô cùng thận trọng nói với hai vị cha mẹ vừa mới nhậm
chức này có lẽ nhóc con trong bụng đang rất vui vẻ nên mới có động tĩnh
lớn như vậy.
Tuần Tu nghe xong mới bớt lo lắng một chút. Trong
lúc nhàm chán Liễu Y mang ra một rương tiền lẻ để đếm chơi, những âm
thanh này khiến cho nhóc con trong bụng hưng phấn vô cùng.
Đợi
đến lúc bụng đã vô cùng lớn thì Liễu Y mới phát hiện tại sao mình lại có thể dễ dàng chấp nhận như vậy chứ, hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi.
Mặc kệ Liễu Y muốn như thế nào hay Tuần Tu vui vẻ ra sao thì chuyện gì đến
cũng phải đến, nhóc con trong bụng Liễu Y được sinh ra đời.
Tuần
Liễu, nhóc con vừa sinh ra đời đã khóc vô cùng vang dội khiến Liễu Y vừa thấy đã biết là một nhóc con hoạt bát, còn Tuần Tu vừa nhìn đã biết con trai sẽ là một người anh có thể bảo vệ em gái, mặc dù người em gái này
còn chưa ra đời.
Nhưng những người khác lúc biết tên con trai của Tuần Tu và Liễu Y thì đầu cúi đầu run run bả vai, Tuần Tu cho là Tuần
Liễu có nghĩa là mình gặp Liễu Y, nhưng người khác lại không nghĩ vậy,
Tầm Hoa Vấn Liễu nên gọi tắt là Tuần Liễu.
Tuần Tu không quan
tâm, mà Liễu Y lại càng không quan tâm, tên cũng là một danh hiệu mà
thôi, hai vị cha mẹ mới nhậm chức này đã tán thành thì mẹ Liễu hay chị
gái Tuần Tu có phản đối cũng không có tác dụng, đoán chừng tiểu Tuần
Liễu sau này lớn lên sẽ rất kìm nén.
Chu Phi cho là sau khi nhóc
con ra đời thì mình không có chuyện gì nữa nên đi chơi cho vui vẻ, nhưng không ngờ lại bị Tuần Tu ra lệnh phải lập tức đến ngay, trước kia là
bác sĩ phụ khoa, còn bây giờ thì biến thành bác sĩ khoa nhi luôn rồi.
Liễu Y từ lúc mang thai cho đến lúc sinh con dường như có mối liên quan
tương thông với bé con nên cả người dường như trở nên nhu hòa rất nhiều, cho nên vừa ra tháng liền tắm rửa sạch sẽ, tinh thần thoải mái sảng
khoái.
Không có công việc, lại không thể kiếm tiền đối với Liễu Y mà nói là việc vô cùng buồn bực, đến lúc nhìn thấy bé con nằm trông nôi thì Liễu Y biết ngày giày vò tiểu Tuần Liễu đã tới.
Dạy con từ
thưở còn thơ, đây là tư tưởng trước sau như một của Liễu Y, mà Tuần Tu
cũng vô cùng tán thành, dù sao cũng đã hứa sẽ để Liễu Y tùy tiện giày
vò.
Cho nên lúc Smith và cô vợ mới nhậm chức Kiều Kỳ đến thăm nhà họ Tuần thì gặp một cảnh tượng vô cùng thú vị.
Tuần Tu ngồi trên ghế salon trong phòng khách uống trà, Liễu Y bế tiểu Tuần
Liễu từ trên lầu hai đi xuống, lúc nhìn thấy Kiều Kỳ tới thì lập tức đem tiểu Tuần Liễu ném về phía Tuần Tu, mà Tuần Tu cũng không ngẩng đầu,
chính xác bế được nhóc con, cậu nhóc bị ném tới ném lui cũng không hề
khóc mà còn cười một cách vô sỉ, chỉ thiếu điều khua tay múa chân mà
thôi.
Smith và Kiều Kỳ đứng ở cửa trợn mắt há mồm, Hải Phong đứng ở phía trước liếc mắt nhìn một cái, thầm than trong lòng, hai người này sức chịu đựng đúng là quá kém, căn bản Hải Phong đã quên việc lần đầu
tiên mình nhìn thấy cũng mất khống chế không kém.
Liễu Y trực tiếp đi tới trước mặt Kiều Kỳ, nhìn lên nhìn xuống đánh giá: “Chị tới rồi sao?”
Kiều Kỳ hồi hồn, hít vào một hơi, chỉ tay về phía hai cha con Tuần Tu đang
ngồi trên ghế hỏi: “Em dám đem con trai của em ném tới ném lui vậy à?”
“Nhóc con thích như vậy mà.” Vẻ mặt Liễu Y vô cùng vô tội, một lần tình cờ
ném bé con như vậy chỉ thấy thằng nhóc vô cùng vui vẻ cười ra tiếng, dần dần Tuần Tu cũng xem như bình thường vô cùng phối hợp, dù sao cũng sẽ
không xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Kiều Kỳ và Smith bốn mắt nhìn nhau, là thế giới này không bình thường hay là do mình không bình thường đây.
“Hai người chưa từng gặp mặt con trai em thì phải? Hôm nay là lần đầu tiên tới?” Liễu Y có thâm ý nói.
Mặt Kiều Kỳ và Smith cứng đờ, bây giờ Kiều Kỳ đã không còn gì để nói, mà
Smith từ lúc bắt đầu không bình tĩnh nhưng đến bây giờ bị hai vị đại
boss này cướp cũng thành quen rồi.
“Yên tâm, chúng tôi có chuẩn bị quà gặp mặt.” Smith vội vàng nói.
“Mau vào nhà đi, đừng đứng ở cửa.” Liễu Y vừa nghe, hai mắt sáng lên, hiện
tại không có tiền lương cho nên mỗi vị khách đến xem như cũng thu được
một khoản.
Tuần Tu ôm con trai từ từ đi tới, gật đầu với Kiều Kỳ
và Smith, thuận tay ném con trai về phía Liễu Y, mà Liễu Y nhanh nhẹn dĩ nhiên cũng ôm được lại khiến Kiều Kỳ và Smith tiếp tục đổ mồ hôi.
“Anh với Smith vào phòng đọc sách, nếu như trễ quá thì em và Kiều Kỳ cứ ăn
cơm trước nhé, đừng chờ bọn anh.” Tuần Tu đi tới bên cạnh Liễu Y, cúi
người hôn một cái, gật đầu với Smith rồi xoay người đi tới thư phòng.
Liễu Y liếc nhìn Kiều Kỳ, từ sau khi kết hôn Kiều Kỳ liền rút lui khỏi giới
giải trí, hai người đã lâu không gặp mặt rồi, bình thường cũng chỉ liên
lạc qua điện thoại: “Đến phòng khách ngồi một lát, chờ bọn họ ra rồi
cùng nhau ăn cơm.”
Kiều Kỳ nhìn Liễu Y, cuối cùng cũng có chút
phong thái của gia đình thế gia, trong lòng có chút cảm thán nhưng chưa
kịp cảm thán xong thì Liễu Y lại nói: “Đợi một chút em bảo chú Bá mang
chút điểm tâm lên cho chị dùng nếu không sẽ đói bụng.”
Kiều Kỳ im lặng châm chọc, chính em đói thì có, nhìn bóng dáng Liễu Y đi ra khỏi
phòng khách, lắc đầu một cái, quả nhiên vừa rồi chỉ là ảo giác.
Kiều Kỳ nhìn Liễu Y ngồi đối diện đang ôm con trai thì trong lòng có chút xúc động, ánh mắt lóe lóe.
Liễu Y thoáng nhìn cũng biết: “Chị tính chừng nào sinh em bé?”
Kiều Kỳ nghẹn lời, cúi đầu liếc nhìn bụng mình, có chút xấu hổ: “Chị và Smith muốn thuận theo tự nhiên.”
“Chị cũng không còn nhỏ nữa nên sinh sớm một chút cũng tốt, lúc mới đầu em
cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy, nhưng hiện tại có bé con rồi làm lòng
em yên ổn hơn.” Liễu Y nhìm chằm chằm ngực Kiều Kỳ, chuẩn bị ném con
trai qua.
“Đừng, chị không phải là người kia của em, sẽ không đỡ
nổi.” Kiều Kỳ lập tức lên tiếng ngăn cản, sau đó bước sang ngồi bên cạnh Liễu Y, bế cậu nhóc trong tay Liễu Y lên, cúi đầu nhìn, khóe miệng vểnh lên.
“Thằng nhóc trông cũng giống em quá, nhưng mà con trai em
cũng ngoan quá nhỉ.” Kiều Kỳ nhìn nhóc con đang mở to hai mắt nhìn mình, không hề sợ người lạ, cái miệng nhỏ nhắn còn bập bẹ nói gì đó.
Liễu Y dựa người về sau, liếc nhìn: “Cũng tạm được.”
Liễu Y nhớ từ lúc con trai được sinh ra, ban ngày thì vô cũng ngoan ngoãn
nhưng đến ban đêm thì bắt đầu làm ầm ĩ, mà Tuần Tu sợ mình vì phải chăm
sóc tiểu tử này mà bị mất ngủ nên mỗi lần như vậy đều xông lên trước
tiên đem thằng nhóc đi cho bú sữa. Mặc dù như vậy nhưng vốn dĩ giấc ngủ
mình đã không tốt cho nên lại càng không ngủ được, mỗi lần nhóc con ầm ĩ Liễu Y đều không có vẻ mặt tốt, sau mấy lần như vậy thì mỗi lần thấy
Liễu Y khó chịu cậu nhóc cũng rất biết điều, nhưng thỉnh thoảng cũng có
ngoại lệ.
Liễu Y liếc nhìn cổ Kiều Kỳ, vừa định mở miệng nhắc nhở thì đã thấy tiểu Tuần Liễu trong ngực đưa tay nắm sợi dây chuyền của
Kiều Kỳ.
Lúc đầu Kiều Kỳ cũng không để ý, cho là thằng bé chỉ vô ý nhưng một lúc sau thấy lực tay của thằng bé càng ngày càng chặt thì có
chút khổ sở, nghiêng đầu nhìn Liễu Y: “Liễu Y, mau trợ giúp.”
Liễu Y thở dài một tiếng: “Chị tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống là được, đừng cố làm để thằng nhóc buông tay.”
Kiều Kỳ nghẹn lời, đúng là hai mẹ con giống nhau như đúc, mặc dù Kiều Kỳ đã
nhìn ra gì đó nhưng rốt cuộc vẫn đánh giá sai nhóc con trong ngực, trực
tiếp đưa tay chuẩn bị tháo sợi dây chuyền khỏi tay thằng nhóc.
Mới vừa đụng đến ngón tay út của thằng nhóc, được rồi, Liễu Y trực tiếp đưa tay bịt lỗ tai lại bởi vì thằng nhóc đã khóc thét lên, bàn tay nhỏ bé
giữ chặt hơn.
Kiều Kỳ trợn to hai mắt, vội vã dỗ dành tiểu Tuần
Liễu, trêu chọc hồi lâu nhưng cũng không có tác dụng, càng trêu thì
thằng nhóc càng khóc dữ dội hơn, lỗ tai cũng đã hơi tê tê, nghiêng đầu
nhìn Liễu Y, có chút buồn bực: “Liễu Y, sao con trai nhà em lại khóc
thế? Mới vừa rồi chị cũng đâu có đụng nó, hay là em ẵm nó đi.”
Liễu Y nghiêng đầu, hất cằm: “Dây chuyền.”
Kiều Kỳ im lặng vươn tay mở cút áo, lập tức thấy nhóc con trong ngực rút tay về, dĩ nhiên còn kèm theo sợi dây chuyền mà mình vừa mới mua nữa.
“Được rồi, coi như đây là quà gặp mặt của Smith đi, thằng nhóc này đã cầm cái gì rồi thì sẽ không buông tay đâu.” Liễu Y cực kỳ phóng khoáng nói,
trực tiếp đưa tay ôm con trai về lại bên mình.
Tiểu Tuần Liễu ngừng khóc, mắt đảo vòng tới vòng lui, bắt đầu chơi sợi dây chuyền trong tay.
Kiều Kỳ cảm giác sâu sắc tầm quan trọng của tính di truyền, ngẩn ngơ hồi lâu mới há hốc mồm nói: “Đây là do di truyền thôi.”
Liễu Y cũng cảm thấy bất đắc dĩ, lúc còn trong bụng mẹ thì chỉ nghe tiếng
tiền lẻ vang, lúc ra đời lập tức có hứng thú đối với mấy thứ đồ trong
suốt, tính cách này Liễu Y tuyệt đối sẽ không thừa nhận là do di truyền
từ mình.
Kiều Kỳ giật mình, cũng chỉ cho là ngẫu nhiên mà thôi,
nói do di truyền chỉ là để trêu ghẹo Liễu Y một chút mà thôi, dù sao
thằng nhóc cũng còn quá nhỏ. Kiều Kỳ và Liễu Y nói chuyện một lúc thì
thấy thằng nhóc đã ngủ say sưa, thấy Liễu y đứng dậy, Kiều Kỳ cũng cùng
đi theo đưa thằng bé đến phòng trẻ.
Chờ lúc Kiều Kỳ vào phòng trẻ xong mới biết vừa rồi không phải là ảo giác, nhìn cái giường trẻ con to lớn treo đủ các loại đồ trong suốt thì hít vào một hơi.
Liễu Y
đem con trai đặt vào giường dành cho trẻ con, đưa tay lấy chăn đắp lên,
mới vừa ngẩng đầu đã thấy Kiều Kỳ đang ngây ngẩn nhìn khắp phòng, lắc
đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Những thứ này đều là do những người đã từng ôm thằng nhóc này để lại, viên kim cương lớn nhất này là của chị gái
Tuần Tu.”
Kiều Kỳ nghe Liễu Y phân tích thì trán đổ đầy mồ hôi,
ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu Tuần Liễu đang nằm trên giường, hít vào hai
cái, cúi đầu liếc nhìn bụng mình, sau này có tới lui với Liễu Y nhưng
tuyệt đối đừng để bị ảnh hưởng.
Kiều Kỳ ăn cơm xong lập tức kéo
Smith đi về nhà, nhà họ Tuần không phải là nơi mà mình có thể ở lại, sau này bất kể là sinh con trai hay con gái đều phải cách xa thằng nhóc nhà Liễu Y, so với mẹ thì thằng nhóc chỉ có hơn chứ không kém.
Tuần
Tu ôm eo của Liễu Y, nhìn bóng dáng Smith và Kiều Kỳ vội vã rời đi, cúi
đầu hôn Liễu Y một cái: “Lại hù dọa bọn họ nữa rồi à?”
“Đúng vậy, hiện tại cũng không ai dám ôm con trai anh nữa rồi. Lần trước chị hai
tới đây, cũng làm cho chị ấy kinh ngạc một phen.” Liễu Y thở dài một
tiếng, mang theo chút ít tiếc nuối.
“Nói con trai thu liễm lại một chút, đừng trực tiếp quá.” Tuần Tu tổng kết nói.
Liễu Y gật đầu đồng ý, không thể cứ lấy trực tiếp như vậy được, phải uyển
chuyển một chút: “Thằng nhóc còn nhỏ, từ từ dạy dỗ thôi, thời gian còn
dài mà.”
Tuần Tu bày tỏ: “Phải chuẩn bị tủ sắt cho con trai rồi, về sau chắc chắn sẽ dùng đến.”