“Nguyệt nhi tội nghiệp của ta, là mẫu thân có lỗi với con, nếu không phải vì
mẫu thân, con sẽ không bị như vậy…” Thu Nhược Thủy nhìn miệng vết thương chảy máu của Lam Lăng Nguyệt, trong lòng vô cùng khó chịu, nếu không
phải do bà quá nhu nhược, cũng không khiến nữ nhi của mình bị ủy khuất
như thế này.
“Tại sao lại là lỗi của mẫu thân chứ, người đừng đặt toàn bộ trách nhiệm lên người mình, nếu hôm nay mẫu thân không đưa nãi
nãi tới, không chừng Nguyệt nhi sẽ gặp phải tai ương đó!” Lam Lăng
Nguyệt vừa nhịn đau để Trang mẫu bôi thuốc, vừa an ủi Thu Nhược Thủy,
nàng nhận ra mẫu thân mời nãi nãi đến cũng chỉ là chiếc bọc bên ngoài,
giải vây cho nàng là một mặt, quan trọng hơn là mượn cớ để đánh động đến Kiều Phi Nhi.
“Nguyệt nhi không cần an ủi mẫu thân, nếu mẫu thân có thể hạ mình xuống, không lạnh lùng với ông ấy… Kiều di nương sẽ
không ngông cuồng như vậy.” Uy hiếp duy nhất của Thu Nhược Thủy chính là con gái, Kiều di nương làm vậy, chính là muốn bà phải đau khổ.
“Mẫu thân, người đã làm nhiều chuyện rồi, Nguyệt nhi từng nói không muốn
người hạ thấp mình làm chuyện gì nữa, hãy dùng kế khôn ngoan, nhìn xa
trông rộng, Nguyệt nhi đang chờ được giáo huấn đây.” Giọng nói của Lam
Lăng Nguyệt trở nên vô cùng lạnh lùng, nếu di nương ra chiêu, nàng cũng
chỉ có thể tiếp chiêu, huống cho đời này nàng không muốn để cho mẫu thân làm chuyện như vậy.
“Phu nhân, người đừng trách lão nô lắm mồm,
nếu lão phu nhân đã quyết định vậy, thì người coi như chuyện này đã qua
đi, từ nay về sau, lão nô sẽ dạy bảo tiểu thư cẩn thận, từ lời nói đến
việc làm, sức khỏe tiểu thư vốn ốm yếu, việc vừa nãy chắc khiến tiểu thư mệt mỏi rồi, để tiểu thư nghỉ ngơi ổn định một chút.” Trang mẫu không
muốn Thu Nhược Thủy nói điều gì gây kích động đến tiểu thư, nhanh chóng
đưa nàng đi trước.
“Vậy làm phiền bà chăm sóc.” Thu Nhược Thủy
nghe Trang mẫu nói, đang định trả lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt bà nên
không nói nữa, dặn dò Lam Lăng Nguyệt dưỡng thương thật tốt, rồi dẫn
Thủy Tinh rời đi.
Sau khi mẫu thân đi khỏi, Lam Lăng Nguyệt nằm
trên giường, nhớ lại ánh mắt Trang mẫu nhìn mẫu thân, không hề bình
thường, nhưng nàng không nghĩ ra, nó kỳ lạ ở chỗ nào.
“Mẫu, người cảm thấy sau ngày hôm nay, con nên làm thế nào đây?” Lam Lăng Nguyệt
thử dò xét Trang mẫu, mặc dù khi mới gặp, người này đã cho nàng một cảm
giác thân thuộc, nhưng nàng mới tới một thế giới kỳ lạ, không thể lơ là
được.
“Trước mắt tiểu thư phải dưỡng thương, sau đó tránh gặp
Kiều di nương đi, bây giờ nô tỳ cũng không dám suy đoán nhiều.” Ánh mắt
Trang mẫu nhìn nàng luôn luôn lộ ra sự dịu dàng.
“Ha ha, ý của mẫu là sao?” Thấy Trang mẫu thẳng thắng nói vậy, Lam Lăng Nguyệt lại tán thưởng ý nghĩ kín đáo của bà.
“Túy ông chi ý*.” Lúc này Trang mẫu vừa vui vừa buồn, vui chính là vì bà
thích tính tình của tiểu thư bây giờ, buồn vì lo sợ, tiểu thư hiểu biết
nhanh như vậy, sự sắc sảo kia sẽ rất khó để tiếp tục che kín.
*Ý không ở trong lời nói, ẩn dụ.
“Nguyệt nhi có thể hoàn toàn tin vào mẫu sao?” Lam Lăng Nguyệt đang đánh cược,
rốt cuộc Trang mẫu là người giúp nàng, hay là người ẩn nấu ngấm ngầm hại nàng.
“Ta là người duy nhất ở trong phủ mà tiểu thư có thể tin
tưởng, còn có…” Trang mẫu muốn nói gì đó rồi lại thôi, có mấy lời không
biết nói bây giờ có phải sớm quá hay không.
“Còn có gì?” Lam Lăng Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào mắt của Trang mẫu.
“Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là sau này tiểu thư nên cẩn thận, bảo
quản ngọc bội bên người mình, nó rất quan trọng.” Trang mẫu không dám
nhiều lời, bà không muốn để cho tiểu thư chỉ mới gần tám tuổi biết quá
nhiều điều.
“Nó có tác dụng đặc biệt gì sao?” Lam Lăng Nguyệt lấy miếng ngọc bội được đeo ở cổ ra, ngọc bội màu xanh, hoa văn trên đó
giống như một Linh tự.
“Không có, chẳng qua là đạo sĩ xem tướng
nói thân thể tiểu thư rất yếu, cần phải có miếng ngọc bội bên mình.”
Trang mẫu bảo Lam Lăng Nguyệt cất miếng ngọc bội xong, cũng không nói gì nữa.
“A, tại sao con lại có duyên với lão đạo sĩ đó như vậy, đầu tiên là nghe lén mẫu thân nói con không thể biết chữ, không thể học
tập, chỉ có thể học cầm kỳ thư họa, điều đó là do lão đạo sĩ nói, bây
giờ việc mang ngọc bội bên mình cũng là ông ta nói, ông ta là thần tiên
hay sao, cứ làm khổ con, không để con được bình yên mà.” Trong lòng Lam
Lăng Nguyệt muốn nôn ra, tại sao lúc chuyển kiếp đến kiếp này, cũng nghe Lam Lăng Nguyệt nói đến vị đạo sĩ đó, bây giờ cũng nghe, lão đạo sĩ,
ông là thần thánh phương nào.
“Tiểu thư, người nghỉ ngơi đi. Cũng đã giữa trưa rồi, ta đi dặn phòng bếp làm đồ ăn lót dạ cho người.”
Trang mẫu nhìn gương mặt trắng bệch của Lam Lăng Nguyệt, lập tức muốn
bồi bổ cho nàng.
“Đi đi.” Sự việc sáng sớm khiến bây giờ nàng hơi đói bụng rồi, cơ thể vô cùng suy yếu, cũng không còn nhiều sức lực suy
đoán về vị đạo sĩ kia, đến số thì cũng không tránh khỏi.
***
Nhờ Trang mẫu cẩn thận chăm sóc, cùng với thảo dược nàng tự chế, không tới
bốn ngày vết tím bầm trên trán nàng đã phai đi , vết thương trên cánh
tay phải cũng đã thành sẹo, ít ngày nữa sẽ không còn nữa, qua mấy ngày
chung sống, Lam Lăng Nguyệt phát hiện Trang mẫu rất giỏi về thảo dược,
chẳng qua là chưa hiểu rõ hết về y thuật, nàng không khỏi nghi ngờ
nguyên nhân mình và Lam Lăng Nguyệt kiếp trước khi lớn lên khác biệt lớn đến như vậy, không phải là do dịch dung chứ .
Kết quả là, nàng
sai người mang nước nóng tới để nàng tắm, lau thật mạnh, nhưng bất kểt
làm điều gì cũng không thể thay đổi, vì vậy nàng chỉ có thể tiếp tục
nghi ngờ, cũng không có sơ hở có thể tìm.
Bởi vì Lam lão phu nhân giam nàng mười ngày không cho phép ra cửa, ở trong uyển vô cùng nhàm
chán, nên Lam Lăng Nguyệt thường xuyên đi tới cạnh mấy cây Thường Thanh, khi thấy một cây nhỏ bên tường, nàng nhìn đến ngẩn người.
"Tiểu
thư, người đang nhìn cái gì vậy, rất nghiêm túc đó." Nguyệt Trúc thấy
tiểu thư nhà mình nhìn chằm chằm về nơi xa đến ngẩn người, nàng cũng
theo ánh mắt tiểu thư nhìn theo, nhưng không thấy gì cả.
"Ta đang suy nghĩ về nơi có mấy cái cây kia, đó là nơi nào?" Lam Lăng Nguyệt
không quen thuộc lắm với Lam phủ, nên trong lúc rãnh rỗi sẽ xem thử một
chút.
"Chỗ đó sao, là sâu sau của hoa viên, nối với cửa sau." Nguyệt Trúc đáp.
"Sâu sau của hoa viên nối với cửa sau sao?" Vừa nghe đến hai chữ cửa sau,
Lam Lăng Nguyệt vô cùng vui mừng. Dự định ra ngoài hóng gió một chút.
"Đúng ạ, sao vậy?" Nguyệt Trúc gật đầu một cái.
"Nguyệt Trúc, tới đây giúp bản tiểu thư một chuyện, cho ta mượn hai bộ y phục
của ngươi đi, bản tiểu thư có việc quan trọng cần dùng." Lam Lăng Nguyệt tiến tới bên tai Nguyệt Trúc, nhẹ giọng nói ý nghĩ của mình cho nàng ta nghe.
"A? Tiểu thư, không phải là người. . . ?" Nguyệt Trúc chớp mắt một cái, dường như nghĩ tới điều gì đó.
"Chính là điều ngươi nghĩ, nhanh đi, làm tốt sẽ có thưởng." Lam Lăng Nguyệt
thấy Nguyệt Trúc muốn nói ý nghĩ của mình ra, nàng lập tức dùng cách lấy đạn bọc đường để cho qua chuyện.
"Nhưng y phục của nô tỳ rất
lớn, dù sao cơ thể của tiểu thư..." Nguyệt Trúc suy nghĩ một chút, gia
đinh ở đây, người bé nhất cũng đã 10 tuổi, tiểu thư mặc y phục của bọn
họ có phải giống nhảy dây hay không.
"Ngươi đi mượn là được, bản tiểu thư tự có biện pháp." Lam Lăng Nguyệt nháy nháy mắt ý bảo nàng ta nhanh chóng đi rồi trở về.