Lam Lăng Nguyệt mất gần như hơn nửa ngày lục tung mọi thứ để tìm bản sao chép tay, rốt cuộc tìm ra được nó nằm ở lớp phía trong của một bộ y
phục, có lẽ tại hôm nào đó bản thân đọc xong quên đặt lại chỗ cũ, tuy
rằng mất công mất sức hơn nửa ngày trời nhưng cũng không hẳn lãng phí
lắm, ít ra vẫn có thu hoạch.
Bên trong danh sách món ăn liên quan đến chữa trị thể chất yếu nhiều bệnh có nước đường hạt dẻ, cá chình
chưng củ từ cùng một loạt dược thiện đều có tác dụng bổ khí huyết tăng
cường miễn dịch, nhìn qua một chút, Lam Lăng Nguyệt nhanh chóng chép một ít phương pháp chế biến dược thiện trong đó cùng với số lượng ra một
bản rồi sai Nguyệt Trúc đến Vân Thanh uyển đưa cho mẫu thân, ý bảo bà
dựa theo dược thiện trên này mà cho Hạo nhi ăn, so với thường xuyên uống thuốc tốt cho thân thể hơn.
Hôm đó Lam Lăng Nguyệt dành gần hết
buổi trưa ở trong phòng ngủ nghiên cứu huyệt vị cùng với phương án vật
lý trị liệu thế nào cho tiểu Hạo nhi, dù sao có một đệ đệ như vậy, nếu
muốn trong khoảng thời gian một tháng nhanh chóng cải thiện thân thể
thằng bé thật tốt, quả thật có chút khó khăn, dù sao tuổi của nó còn
nhỏ, khó có thể chịu đựng được đau đớn quá lớn, cũng may thân thể Hạo
nhi không tính là quá kém, nhưng hàn khí trong cơ thể rất nặng, chắc hẳn thời gian mang thai hàn khí xâm nhập theo nguồn bệnh.
Rất nhanh đã tới hoàng hôn, dùng xong bữa tối, Lam Lăng Nguyệt liền chìm vào giấc ngủ, bởi mấy ngày gần đây luôn mơ thấy ác mộng, ngủ chập chờn, cho nên
trước khi ngủ đã biết cách dùng hương ngưng thần thúc đẩy khiến chất
lượng giấc ngủ được nâng cao.
Còn Trang ma ma thừa dịp đêm khuya
vắng người, mọi người đang say ngủ, đổi sang bộ y phục dạ hành* thò đầu
từ trong phòng ra, quan sát bên trong Nguyệt Thanh uyển im ắng không
bóng người liền tung mình bay lên mái hiên, hôm nay sau khi biết được
chuyện xảy ra ngày hôm qua từ tiểu thư, bà nhanh chóng thăm dò hành tung hôm nay của Lam Lôi Ngạo cùng với hiện tại ông ta đang ở trong uyển
nào, đã chín năm rồi bà chưa mặc lại bộ y phục dạ hành này, giờ đây bộ
đồ có vẻ hơi rộng rãi, lưng cũng trở nên hơi gù.
(Dạ hành y: đồ dùng để hoạt động vào ban đêm.)
Do Bích Thủy uyển của Hoa di nương chỉ cách Nguyệt Thanh uyển một cái đầm
Bích Thủy, cho nên Trang ma ma cũng không mất nhiều thời gian đã tới
phía trên mái hiên Bích Thủy uyển, lúc này bên trong Bích Thủy uyển cũng chỉ có gian phòng của Hoa di nương hắt ra ánh nến, Trang ma ma thở ra
một hơi dài, nhẹ nhàng giẫm lên từng mái hiên, đến phía trên mái hiên
gian phòng Hoa di nương, gỡ vài mảnh ngói muốn dò xét tình hình bên
trong.
Xuyên qua tia sáng yếu ớt, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong màn.
“Lão gia, sao hôm nay người lại bỏ thời gian tới nơi ở tiện thiếp, đầu gối
tiện thiếp đến giờ vẫn còn đau nhức đây này.” Hoa di nương hờn dỗi ôm
đầu gối của mình, trong giọng tràn đầy oan ức.
“Được rồi, mau ngủ đi, hôm ấy lão gia ta cũng bất lực, mẫu thân đã lên tiếng, ta cũng
không thể cãi lại lão nhân gia bà, hôm nay mệt mỏi lắm rồi, ta đến chỗ
nàng là để nghỉ ngơi, chờ thân thể lão gia tốt hơn, mới tiếp tục yêu
thương nàng được.” Giọng điệu Lam Lôi Ngạo so với lúc trách mắng Kiều di nương ban sáng không biết dịu dàng gấp bao lần, nhưng hiện tại bản thân ông bận bù đầu ra, còn sức lực nào mà nghe Hoa di nương kể khổ.
Lời tán tỉnh của hai người trong phòng khiến Trang ma ma chói tai vô cùng,
Lam Lôi Ngạo bị thương đến như vậy rồi mà vẫn ngựa quen đường cũ. Thổi
ống trúc chứa khói mê qua lớp ngói bị tháo dỡ, chờ đến khi hai người
trúng thuốc mê man, Trang ma ma che kín mặt, dùng kiếm sắc bổ đôi khóa
cửa phòng, lặng lẽ lẻn vào.
Dù sao thời gian eo hẹp, Trang ma ma
không có nhiều thời giờ để lãng phí, dùng nội lực kéo Lam Lôi Ngạo đang
hôn mê xuống dưới giường, để thân thể hắn xiêu vẹo dựa vào giường sau đó cầm lên ấm trà trên bàn, bắt đầu đổ nước lên người Lam Lôi Ngạo, loại
mê dược này chỉ làm người ta nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng
gặp nước lạnh sẽ tỉnh táo ngay lập tức.
Lam Lôi Ngạo thình lình
bị nước lạnh kích thích, y phục toàn thân ướt đẫm, dù sao cũng đang là
trời đông giá rét, đột ngột phát lạnh khiến ông ta run rẩy, mở cặp mắt
bị nước trà hắt ướt, ngẩng đầu lên nhìn thấy hắc y nhân đứng trước mặt
mình, vẻ mặt kinh hoàng, chực há mồm chuẩn bị hô cứu mạng, bất chợt một
viên dược hoàn lục sắc bay chuẩn xác vào trong cổ họng.
Trang ma ma tách cằm dưới của Lam Lôi Ngạo, đổ toàn bộ số nước trà còn sót lại vào miệng Lam Lôi Ngạo.
“Bây giờ ngươi có thể hô, một giây sau khi hô cái mạng của ngươi đã thuộc về Diêm Vương rồi.” Trang ma ma cầm kiếm sắc trong tay đặt ngay tại cổ Lam Lôi Ngạo, trong con ngươi phát ra luồng sát ý khiến người ta không rét
mà run.
“Rốt cuộc ngươi là ai, đêm khuya đến Lam phủ ta là muốn
tiền hay muốn mạng, Lam mỗ ta chưa bao giờ gây thù kết oán với ai cả.”
Lam Lôi Ngạo chật vật lấy hơi, trong lời nói mơ hồ mang theo nỗi sợ hãi, cũng không biết bản thân vừa nuốt phải cái gì, đành lấy tĩnh chế động,
trước tiên thăm dò xem lai lịch của kẻ này.
“Lam Lôi Ngạo, ngươi
còn nhớ chuyện xảy ra vào mùng bảy tháng bảy chín năm trước không? Đã
quên lời cảnh cáo của ta rồi sao?” Trang ma ma đè thấp âm điệu, dùng âm
sắc khó phân biệt nam nữ chất vấn Lam Lôi Ngạo, sát khí trên người càng
lúc càng tăng.
Lam Lôi Ngạo nghe đến ngày mùng bảy tháng bảy thì
sắc mặt đột biến, ngày đó xảy ra rất nhiều chuyện, ngày đó cũng có kẻ
hắc y nhân đối diện nhìn mình như vậy, khác biệt chính là, trên mũi đao
của hắc y nhân kia vào chín năm trước tẩm đầy máu tươi.
“Cảnh cáo của cao nhân, Lam mỗ chưa bao giờ quên, ta đối với con bé rất tốt, được hầu hạ ăn ngon, còn cho con bé học nghệ, hiện tại coi như nó võ nghệ
đầy mình.” Lam Lôi Ngạo tự cho là thông minh đổi trắng thay đen, không
ngờ chín năm trôi qua, vậy mà hắc y nhân này một lần nữa xuất hiện, hơn
nữa mỗi lần xuất hiện đều khiến người ta có một loại ảo giác khiếp sợ
không dứt, bất quá tại sao hắn lại quan tâm đến nghịch nữ Lam Lăng
Nguyệt đến vậy, trong con ngươi không khỏi lộ ra một tia nghi hoặc, nếu
kẻ này không xuất hiện lần nữa, ông hầu như đã quên mất cái đêm kinh
hoàng đó.
“Phải không?” Trang ma ma vừa nói vừa tăng lực vào kiếm sắc trên tay, tựa như một giây sau là có thể trực tiếp lấy cái mạng chó của Lam Lôi Ngạo.
“Cao nhân tha mạng, quả thật Lam mỗ không có ý nghĩ muốn giết nó, nhưng mà chẳng qua nhất thời hồ đồ, con bé cũng
không bị thương chút nào, trái lại Lam mỗ lại bị thương tổn cả người,
bây giờ vẫn đang tĩnh dưỡng, những lời Lam mỗ nói đều là sự thật, lần
này tuyệt đối không có tí chút nào qua loa lấy lệ.” Lam Lôi Ngạo ý thức
được bản thân cách nguy hiểm gần một bước, liền cuống cuồng sửa miệng,
trong lòng thầm nói quả nhiên hắc y nhân này muốn đòi mạng, dường như
cái gì hắn cũng biết, chỉ là cố ý dụ chính ông tiến vào.
“Lam Lôi Ngạo, nếu như ta muốn giết ngươi, cho dù ngươi dùng thiên binh vạn mã
cũng không ngăn nổi đâu, lần này ta cảnh cáo ngươi, sau này còn dám có
suy nghĩ không đúng mực, vậy ngươi chờ người trong Lam gia nhặt xác giúp ngươi đi.” Trong đôi mắt Trang ma ma ánh lên vẻ khát máu, bà có thể
khoan dung cho tên này chín năm lạnh nhạt với xem thường tiểu thư, nhưng bà quyết không cho phép ông ta gây nguy hiểm đến tính mạng của nàng.
“Dạ dạ, tiền bối, Lam mỗ sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, tuyệt đối sẽ
không làm ra việc gì vượt quá giới hạn, xin ngài cho ta thêm một cơ hội
chuộc tội.” Trên mặt Lam Lôi Ngạo toát mồ hôi lạnh, hôm qua ầm ĩ như vậy ông nào dám tùy tiện đi đối phó Lam Lăng Nguyệt, ông vốn muốn đợi mọi
việc lắng xuống sau đó sẽ sai người điều tra nội tình mấy năm gần đây
của Lam Lăng Nguyệt, nhưng theo quan sát, ông vẫn nên ngừng một thời
gian, dù sao trước mắt xuất hiện lại hắc y nhân biến mất vào chín năm
trước.“Hôm nay đầu chó của ngươi vẫn để lại trên thân thể ngươi, nếu như tái phạm lần nữa, tự ngươi hiểu rõ.” Trang ma ma cố ý cầm kiếm sắc
trong tay lượn quanh đầu Lam Lôi Ngạo, xoay người chuẩn bị rời khỏi, bị
Lam Lôi Ngạo gọi lại.
“Cao nhân, dừng chân một lát, ngài vừa cho
ta uống thứ gì vậy, có thể ban thuốc giải cho ta được không.” Lam Lôi
Ngạo giống như chân chó quỳ gối trước mặt Trang ma ma, cầu xin bà cho
mình giải độc.
“Loại độc Thất Hồn đan khó giải, mười lăm ngày
phải dùng thuốc giải một lần, ngươi mạo phạm cảnh cáo của ta, đây là
trừng phạt, ngươi tốt nhất an phận thủ thường, như vậy sau mười lăm ngày ta sẽ biếu tặng thuốc giải, bằng không sau mười lăm ngày độc phát, đến
lúc đó nổi điên đến mức độ nào, tự mình tưởng tượng.” Nói xong, Trang ma ma lạnh nhạt nhìn xuống Lam Lôi Ngạo đang quỳ trước mình, một cước đá
văng ra, phi thân ra khỏi gian phòng.
Lúc này cửa phòng mở toang, gió lạnh tràn vào, Lam Lôi Ngạo bị đá nằm bò trên mặt đất, y phục ướt
đẫm, cộng thêm gió lạnh khiến cái lạnh càng thấm vào xương thịt, Lam Lôi Ngạo ông một đời ngạo nghễ cuối cùng vẫn bị người bắt thóp, nghĩ tới
bản thân từ đó trở thành con rối trong tay người khác, tức thì ông cảm
thấy lạnh buốt sống lưng.
Trang ma ma cũng không vội về Nguyệt
Thanh uyển, mà xoay người rời khỏi Lam uyển, không ngừng sử dụng nội lực khống chế khinh công tới trước một cái miếu tam thần nức danh vùng
ngoại ô, vừa mới đứng ổn định, chân khí trong cơ thể liền bắt đầu tiêu
tán, lập tức xụi lơ vô lực, Trang ma ma chau mày, điểm ba huyệt vị trước ngực mình. Xem ra vết thương cũ không có cách nào khỏi hẳn, dù rằng đỡ
hơn so với chín năm trước, nhưng vẫn chưa thể dùng quá nhiều nội lực.
Chờ chân khí trong cơ thể bình phục hoàn toàn, Trang ma ma lấy ra một chiếc sáo ngọc nhỏ tinh xảo ở bên hông, chợt thổi lên một giai điệu trầm
bổng.
Tiếng sáo ngọc cất lên được một đoạn thì nghe thấy có tiếng sáo đáp lại trên ngọn cây không xa, qua khoảng thời gian chừng nửa
chung trà, một vài người mặc y phục dạ hành giống nhau lần lượt hiện
thân trước mặt Trang ma ma.
“Không biết đêm khuya giáo chủ triệu
hoán là có việc gì cấp bách?” Hắc y nhân đầu lĩnh bước lên phía trước,
một chân quỳ gối xuống hành lễ đồng thời dò hỏi nguyên nhân.
“Dạo gần đây Ngự Phong đường phía bên kia có động tĩnh gì sao, mấy ngày
trước các ngươi mật báo rằng thế lực phân bố của Ngự Phong đường đã thâm nhập tới Kim Hoa quốc, có thể tra ra động cơ của bọn chúng là gì
không.”Trang ma ma kéo xuống vải đen trên đầu, bên trong giọng nói không nóng không lạnh ẩn chứa sự nghi hoặc, chín năm trước bà và giáo chủ Ngự Phong đường Phong Thần đánh tới lưỡng bại câu thương*, chạy trốn tới
Kim Hoa quốc thì bà liền ẩn núp, không ngờ trước khi tiểu thư trở lại
Lam phủ mấy ngày thì nhận được mật báo rằng thế lực Ngự Phong đường thâm nhập, bà vô cùng bất an, hiện tại ưu thế duy nhất của bà chính là địch ở ngoài sáng bà ở trong tối, dễ dàng đổ dầu vào lửa, nắm giữ tình thế
phát triển.
(Lưỡng bại câu thương: cả hai phía đều bị thương, không ai thắng ai.)
“Bọn họ vẫn chỉ ẩn nấp, hóa trang thành thương nhân, cũng không có gì khác
thường, thuôc hạ đã phái người âm thầm theo dõi, bọn họ trong tầm mắt
của chúng ta, chắc chắn sẽ không làm ra được bất kỳ thủ đoạn gì.” Hắc y
nhân hướng về phía trước bẩm báo lại tình báo lấy được mấy ngày gần đây y theo sự thật.
“Từ xưa tới nay mụ Phong Thần kia làm việc đều
không theo lẽ thường, Lôi Ngạo, ngươi cần phải dặn dò, tinh thần luôn
trong trạng thái sẵn sàng, nhất định không thể gây ra sai lầm, chín năm
trôi qua, hiện tại nguyên khí cũng đã gần như hồi phục hoàn toàn, giờ
chỉ chờ gió Đông trở về lại vị trí cũ.” Nét mặt Trang ma ma lộ ra nghiêm cẩn, nữ nhân gọi là Phong Thần kia vô cùng đáng sợ, tâm tư và từng bước thủ đoạn đều ngoan độc, chín năm trước do nội thương quá nặng cho nên
đành phải ngưng lại kiếm quyết tầng cuối cùng Phượng Vu Cửu Thiên.
“Thuộc hạ đã rõ, chủ tử, gần đây có một tổ chức tên Quỷ Trung đường đang điều
tra sự tình chín năm trước tại Lam phủ, chúng ta có cần can thiệp
không.” Hắc y nhân được gọi là Lôi Ngạo lúc đang đi thăm dò từng có
người hỏi han về sự tình Lam phủ, nên tra xét căn nguyên toàn bộ lại một lượt, nhưng kỳ quái chính là tra không ra thân phận đường chủ Quỷ Trung đường Quỷ La Sát, dù sao bất luận việc gì liên quan tới giáo chủ bọn họ cũng không thể phớt lờ.
“Không cần, tùy các nàng, cũng nên để
chính nàng tôi luyện một chút, có một số việc nhất thiết cần chính nàng
hiểu rõ.” Trang ma ma nghe tới tên Quỷ Trung đường, khóe miệng hiện lên
một tia cười khẽ, tiểu thư coi như là bắt đầu trưởng thành, bà cũng
không thể chuyện gì cũng đều nói cho tiểu thư hay, mặc dù hiện tại tiểu
thư không phải yếu, nhưng cũng không tính là mạnh, tương lai nàng còn
phải đối mặt với rất nhiều âm mưu quỷ kế ngươi lừa ta gạt, nàng cần rèn
luyện, cần có kỹ năng đối phó với tất cả những biến cố xảy ra bất ngờ.
“Dạ, thuộc hạ sẽ bỏ lệnh cấm.”
“Gần đây chỉ cần quan sát chặt chẽ Ngự Phong đường là được, không còn chuyện gì nữa, các ngươi rút hết đi.” Trang ma ma nhìn ánh trăng lúc này, mấy
ngày nữa chính là mười lăm tháng giêng, mặt trăng càng lúc càng tròn,
không biết giờ này năm sau mình có còn sống để được ngắm nhìn ánh trăng
sáng như vậy nữa không.
Sau khi Trang ma ma trở về gian phòng
trong Lam phủ, cởi bỏ bộ đồ hắc y cất vào trong bọc đồ, nhét vào dưới
đáy hòm thuốc bên trong ngăn kín.
Cả đêm Lam Lăng Nguyệt mượn
hương ngưng thần thoải mái ngủ, còn Lam Lôi Ngạo bên Bích Thủy uyển lại
ác mộng cả đêm, bị hắt nước lạnh nhiễm phong hàn, sốt liên miên, một đêm trằn trọc không ngủ nổi.
Bởi vì tháng giêng là lúc khí âm hàn
hưng thịnh, mấy ngày nay Lam Lăng Nguyệt rất ít tới Quỷ Trung đường, có
thời gian sẽ châm cứu vật lý trị liệu cho tiểu Hạo nhi, lúc đầu tiểu Hạo nhi rất chống đối, nguyên nhân chính là do vựng châm*, nhưng dù sao
trước lạ sau quen, Lam Lăng Nguyệt không ngừng dỗ dành lừa gạt các kiểu
đại loại các tiểu cô nương thích tiểu anh hùng mới trị khỏi nỗi sợ vựng
châm của thằng bé.
(Vựng châm: bị choáng, sốc do châm cứu.)
Trong nháy mắt đã đến mười lăm tháng giêng, mà hôm nay đối với Âu Dương Mặc
Thần là một ngày đặc biệt, nguyên do vì thất sắc cổ độc phát tác sớm nên sinh thần năm nay của hắn tránh thoát một kiếp, đây được xem như là
sinh thần an ổn nhất trong mười lăm năm qua, nhưng việc độc phát sớm trừ Ôn Vân Mặc và Lam Lăng Nguyệt cùng với Âu Dương Mặc Thần biết, những
người còn lại đều không hay biết, mà ngày hôm nay cũng đã định trước là
một ngày không bình thường.
Hắc Phong yêu đồ đệ sốt ruột sáng sớm đã xuất hiện ở ngoài cửa Thần Vương phủ, bởi vì vội vã gấp rút lên
đường cũng bất chấp chính đốn lại vẻ ngoài, vác theo tân dược hoàn mà
chính mình nghiên cứu, cấp bách chạy tới Thần Vương phủ, đi về phía thư
phòng của Âu Dương Mặc Thần, bởi vì ngày như này, tiểu đồ đệ của ông sẽ ở trong phòng băng luyện công.