Nam tử trung niên thấy Lam Lăng Nguyệt chuẩn bị lấy lại một ngàn lượng
mà hắn đang cầm trên tay, lập tức nóng nảy, vội vàng hạ giá, nói: "Tám
vạn hai, không thể thấp hơn."
"Ta đã nói, tối đa bảy vạn hai, hơn nữa chẳng phải ngươi cũng có lời rồi sao?" Lam Lăng Nguyệt vẫn kiên trì không tăng giá, nàng đã sớm nhìn ra nam tử trung niên này có vẻ đã muốn thỏa hiệp từ trước.
Nam tử trung niên thấy cũng không mò thêm
được bao nhiêu, nhưng vẫn còn hơn số tiền còn lại sau khi hắn làm thủ
tục đem bán đấu giá,hắn lập tức đồng ý, ước định sáng ngày mai một tay
giao tiền một tay giao khế ước mua bán nhà.
Giằng co mãi cho đến
trưa việc mua bán nhà cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa, Lam Lăng
Nguyệt dẫn Đông Thanh và Hạ Ca hồi Lam phủ, chỉ là vừa mới đi tới cửa đã va phải Kiều di nương và Lam Ngữ Yên vừa mới hồi phủ.
"Ta với di nương và Nhị muội muội quả thật là oan gia ngõ hẹp nha, hồi phủ cũng
gặp được, nhìnchân của nhị muội giống như tối qua không hề bị thương,
thật lợi hại." Lam Lăng Nguyệt hào phóng "khen" Lam Ngữ Yên.
"Lam Lăng Nguyệt ngươi chính là đồ chó điên, gặp ai cũng cắn, phụ thân bây
giờ còn đang mang bệnh, đại phu nói rằng ông bị xuất huyết nội tạng,
ngươi cũng đừng nói là ngươi vô tội, ngươidùng thủ đoạn đểlừa mọi người
không có nghĩa là tất cả đềubị ngươi lừa." Lam Ngữ Yên vốn đang lau son, giờ lại tức giận khiến khuôn mặt ngày càng đỏ, ngay tại cửa Lam phủ
cũng bị Lam Lăng Nguyệt động đến vết sẹo trong tâm, ả nóng máu, gắt gao
cắn môi mỏng, trợn tròn mắt, hung hăng trừng Lam Lăng Nguyệt.
Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt hiện ra một nụ cười tà, phụ thân này đúng là tài
giỏi, một cái nắm tay đã làm nội tạng xuất huyết, vậy xem ra nội tạng
làm từ giấy à. Quét mắt qua Kiều di nương thì thấy một thang thuốc đông
y, ngửi mùi hẳn là dưỡng máu, dưỡng gan, bổ khí… nhiều loại. Có vẻ là
thuốc của Lam Lôi Ngạo.
"Tránh ra, để ta vào phủ.Nếu không kịp
sắc thuốc uống, lão gia có mệnh hệ gì ngươi gánh không nổi đâu." Ánh mắt của Kiều di nương nhìn Lam Lăng Nguyệt giống như đang nhìn kẻ bị bệnh
truyền nhiễm.Đợi đến lúc thân thể Lão gia khỏe lại, Lam Lăng Nguyệt đừng hòng yên ổn trong Lam phủ.
"Lam Ngữ Yên nếu ngươi còn dám ngậm
máu phun người, đừng trách ta cắt mất đầu lưỡi của ngươi, miệng của
ngươi, coi chừng ta cũng khâu kín lại đấy. Kiều di nương, tốt nhất bà
nên trở về chăm sóc cha ta cho thật tốt, khi nào bản tiểu thư có thời
gian sẽ đi thăm ông ấy." Lam Lăng Nguyệt nói xong, thì dẫn Đông Thanh và Hạ Ca bước vào phủ trước mặt bọn họ, thậm chí còn không quay đầu nhìn.
Lam Lăng Nguyệt trở lại Nguyệt Thanh uyển, Trang ma ma cũng đã chuẩn bị
xong bữa trưa,chỉ là một bát cơm canh đơn giản. Sau khi ăn xong,nghỉ
ngơi được khoảng nửa khắc, một con bồ câu trắng bay đến bên cửa sổ. Lam
Lăng Nguyệt thành thạo tháo bức thư được buộc dưới chân bồ câu.Trong
thư, Hoa Ngạo Tuyết nói đã được dàn xếp làm một quan nhỏ ở Hỏa Linh
quốc, dẫn đầu các môn đồ ưu tú đi trước chúng ta một bước, tiến vào Kim
Hoa quốc, dự tính khoảng ngày 5 tháng giêng sẽ tới (cũng chính là ngày
kia). Lam Lăng Nguyệt trả lời bằng một chữ "tốt" rồi gắn thư vào chân
bồ câu, thả đi.
"Chủ tử, đã có tin tức của Hoa đường chủ rồi
sao?" Đông Thanh vừa cầm một đĩa hoa quả mới gọt đi vào, đúng lúc thấy
bồ câu bay đi,thì hạ giọng hỏi.
"Ừ, ngày kia Hoa đường chủ sẽ đến Kim Hoa quốc, Đông Thanh,ngày mai ngươi ngày mai dịch dung đi giao ngân lượng, thuận tiện đi đặt môn biển* ngày kia Hoa đường chủ tới
liềnngaythìlập tức khai trương, sau đó ngươi lại đi ngoại ô Hoa Đô tìm
mấy tòa nhà lớn, an bài ám vệ ở đó đi." Lam Lăng Nguyệt ôm Hỏa Nhi đang
dính chặt trên người mình, phân phó Đông Thanh, đến Quỷ Trung đường y
xây ở phía sau, cũng phải đem Hỏa Nhi gửi nuôi ở nơi đó. Nếu Hỏa Nhi ở
Lam phủ sẽ dễ dàng khiến nàng bại lộ thân phận, cũng cản trở nàng rất
nhiều.
(* Cái biển treo ngoài cửa ý)
"Đông Thanh lĩnh mệnh."
Sau khi phân phó công việc cho Đông Thanh, Lam Lăng Nguyệt đưa Hỏa Nhi cho
nàng( ĐT), còn nàng (LLN) lại muốn đi xem thân thể bệnh tật của Lam Lôi
Ngạo thực hư thế nào, nhìn hắn đã biến thành bộ dạng gì.Lam Lăng Nguyệt đi một mình tới Mặc uyển Gian, chưa bước vào cửa thì đại nha hoàn của Mặc Uyển đã ngăn nàng lại.
"Đại tiểu thư, lão gia đang tĩnh dưỡng, người đã căn dặn,nếu đại tiểu thư
tới thì không cho vào." Đào Hồng nhất quyết ngăn cản Lam Lăng Nguyệt, tỏ ý rằng hiện tại nàng không hề sợ đại tiểu thư.
"Ôi, như vậy sao, đã vậy ngày hôm nay ta nhất định phải gặp." Lam Lăng Nguyệt bỏ qua cánh tay phải đơn mỏng của Đào Hồng, đi nhanh về phía phòng chính của Mặc
Uyển.
"Đại tiểu thư, người thực sự không thể đi vào, đại tiểu
thư." Đào Hồng bị Lam Lăng Nguyệt bỏ lại ở phía sau, vội vàng đuổi theo, muốn ngăn cản Lam Lăng Nguyệt thêm một lần nữa.
"Lam Lăng
Nguyệt, ngươi đang làm cái gì, mau cút ngay cho ta. Mặc Uyển không chào
đón ngươi." Lam Ngữ Yên nghe thấy Đào Hồng liên tục kêu đại tiểu thư thì biết Lam Lăng Nguyệt đã tới, ả hùng hổ khập khiễng đi ra.
"Ngươi vừa mới nói cái gì? Ta không có nghe rõ." Lam Lăng Nguyệt nghe thấy
tiếng Lam Ngữ Yên chửi rủa cũng không hề có ý tỏ vẻ tức giận, thậm chí
nàng còn nhìn Lam Ngữ Yên như một vật thú vị.
"Ta nói ngươi mau
cút đi, xéo trở về...." Lam Ngữ Yên không khỏi lên cao âm điệu, chỉ là
câu nói sau cùng còn chưa nói hết, đã nhận một bạt tai vào mặt khiến
nàng ta trở tay không kịp, hơn nữa lần sau nghe còn vang hơn lần trước.
Lam Lăng Nguyệt tặng cho Lam Ngữ Yên một trận bạt tai, mấy chục hạ hậu, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta trở nên sưng đỏ, bàn tay Lam Lăng
Nguyệt cũng đỏ lừng bỏng rát, nàng không khỏi đau lòng thay cho bàn tay
chính mình.
Lam Lăng Nguyệt vừa mới thu tay lại, Lam Ngữ Yên đã
lập tức vừa la vừa khóc như lợn bị giết, tiếng la có thể nói là kinh
thiên động địa, quỷ run thần khiếp, không chỉ khiến Kiều di nương chạy
tới, còn lôi Lam Lôi Ngạo đang nằm trên giường bệnh ra.
Lam Lôi
Ngạo được Kiều Phi Nhi đỡ, ho khan mấy tiếng đi ra, liếc mắt một cái đã
nhìn thấy nhị nữ nhi ôm mặt khóc bi thảm, Lam Lôi Ngạo lập tức đau đầu,
rốt cuộc ông đã tạo ra cái nghiệt gì thế này, ông ho khan mấy tiếng nói: "Lam Lăng Nguyệt, vì sao ngươi lại đánh Yên Nhi, không phải ta đã nói,
không cho ngươi bước vào Mặc Uyển hay sao."
"Ngươi không chịu đi
ra gặp ta, nhưng vừa nghe thấy con gái ngươi khóc thì đã không nằm
được, muốn khởi binh vấn tội ta sao? Xem ra thân thể của ngươi đúng thật đã bị thương nặng, thắt lưng thậm chí còn không thể thẳng." Lam Lăng
Nguyệt lui về phía sau mấy bước phòng ngừa Lam Lôi Ngạo bị kích động mà
mưa xuân bay đầy trời*, nhìn Lam Lôi Ngạo mặt trở nên đen kịt, xem ra
một quyền của nàng đã đánh trúng đích.
* Ý chỉ là nói mà nước phun vào mặt người ta
"Ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà lại sinh ra độc nữ như ngươi, ngươi có bản lĩnh thì trực tiếp giết chết ta đi, âm thầm đánh ta trọng thương, rốt
cuộc ngươi có mục đích gì? Nói đi, phải làm thế nào ngươi mới chịu thu
mình." Lam Lôi Ngạo bị chọc tức, cánh tay run run chỉ Lam Lăng Nguyệt,
lần đầu tiên ông bị ép đến mức đường cùng như thế này,ông là thương nhân tất nhiên sẽ để ý đến lợi nhuận, nếu như lui một bước có thể trời cao
biển rộng, ông đồng ý thỏa hiệp dù cho mất hết mặt mũi.
"Đừng có
thương lượng với ta, điều đó là dư thừa, bây giờ ngươi hối hận rồi sao?
Đừng hòng, ngày nào Lam Lăng Nguyệt ta còn sống, ta nhất định đấu với
ngươi tới cùng, ta sẽ không dễ dàng giết chết ngươi, giết ngươi thì quá
tiện nghi cho ngươi rồi,với lại, ngươi đừng có chụp cái tội giết cha lên người ta, rất bẩn." Lam Lăng Nguyệt sửa lại ống tay áo bị nhăn, tà khí
lộ ra ngoài, nàng là đến đòi nợ, không phải đến để ban phát ân huệ.