Dù sao Lam lão phu nhân tuổi già sức yếu chịu không nổi, đánh được năm sáu cái đã hết sức, hơn nữa còn thở hồng hộc.
“Lão phu nhân, ngài đừng đánh nữa, nếu đánh lão gia đến thành bệnh tật gì
thì phải làm sao, dù sao lão gia cũng là chủ nhân một gia đình, chàng
không có công lao cũng có khổ lao, ngài không thể càng già càng không
hiểu lí lẽ.” Hoa di nương thấy Lam Lôi Ngạo lúc bị Lam lão phu nhân dùng quải trượng đánh ông, tay phải ôm chặt lấy ngực, sắc mặt trắng bệch,
không khỏi thét lên quỳ gối trước mặt Lam lão phu nhân, xin tha cho ông.
“Ngươi cút ngay cho ta, chẳng qua chỉ là một hí tử, lại dám trước mặt ta múa
rìu qua mắt thợ, ý của ngươi là ta không phân rõ thị phi, mắt đã già mờ
đúng không.” Tâm tình hơi hòa hoãn của Lam lão phu nhân bị lời nói của
Hoa di nương chọc đến, lạnh lùng chất vấn Hoa di nương.
“Tiện
thiếp không có ý đó, tiện thiếp chỉ là nhìn lão gia có vẻ không được
khỏe, trong lúc nhất thời tình thế cấp bách mới có lời nói mạo phạm lão
phu nhân.” Lúc này bầu không khí bốn phía hết sức lạnh lẽo, Hoa di nương bị cặp mắt chất vấn của Lam lão phu nhân xoáy vào khiến toàn thân phát
run, ngay cả nói cũng ngập ngừng.
“Lão phu nhân, ngài xem hiện
tại cũng đã khuya khoắt rồi, con nghĩ lão gia được ngài giáo huấn cũng
tỉnh ngộ rồi, sau này nhất định sẽ không làm ra loại chuyện hoang đường
này, gần đây thân thể ngài không được tốt lắm, không thể lại bị nhiễm
lạnh được.” Kiều di nương vẫn luôn đứng một bên chưa mở miệng đang nhìn
Hoa di nương cười nhạo, liền tiện thể an ủi Lam lão phu nhân.
“Hừ, mỗi người các ngươi đều mong lão thái bà ta vào quan tài nhanh một
chút, còn có thể lo lắng cho thân thể của ta ư? Ngạo nhi, mẫu thân hi
vọng con có thể rút ra bài học học được cách tự kiềm chế, tính cách của
con cần lắng, bằng không thực sự sẽ hại con một đời, đánh vào người con
đau tại lòng mẹ, đứng lên đi, trở về suy nghĩ thật kỹ, về phần Hoa di
nương phạm thượng, hôm nay cũng không cần trở về, ở lại ngay tại tiểu
phật đường quỳ một đêm tự xem xét bản thân cho thật tốt.” Lam lão phu
nhân chau mày, sau khi nói hết dụng tâm lương khổ của bản thân cho Lam
Lôi Ngạo, liền nhân cơ hội trừng trị nhẹ Hoa di nương, để cho nàng ta
biết ai mới là người có uy quyền trong Lam phủ.
(Dụng tâm lương khổ: ngầm vì đối phương suy nghĩ nhưng sẽ không biểu lộ.)
Lam Lôi Ngạo từ thiếu niên đến trung niên là hai mươi năm mẫu thân chưa một lần đánh mình, lần trách đánh ngày hôm nay cũng hoàn toàn để tâm trạng
kích động của ông dần bình tĩnh lại, ông cũng ý thức được nếu như quả
thật bản thân động thủ với Lam Lăng Nguyệt, hậu quả chắc chắn không thể
tưởng tượng nổi, ông không nên vì giành một hơi mà chôn vùi cơ nghiệp
trăm năm của Lam gia. Ôm ngực, chậm rãi đứng lên.
“Mẫu thân hài
nhi đã hiểu, sau này hài nhi sẽ không lỗ mãng nữa.” Giọng điệu Lam Lôi
Ngạo trầm ổn vâng lời giáo huấn của Lam lão phu nhân.
“Lão gia,
tiện thiếp biết sai rồi, tiện thiếp thân thể yết ớt không thể quỳ lâu
được, cầu ngài van cầu giúp thiếp thân.” Hai mắt Hoa di nương ngấn lệ
nhìn Lam Lôi Ngạo, bày ra nét mặt yếu đuối hy vọng ông có thể cầu tình
vì mình.
“Mẫu thân.” Vẻ mặt Hoa di nương chạm tới nơi mềm trong
lòng Lam Lôi Ngạo, chỉ là Lam Lôi Ngạo vừa mở miệng nói hai chữ đã bị
Lam lão phu nhân cắt ngang.
“Ngạo nhi con không cần phải nói,
chuyện này không có đường tha, đây là ta đang dạy thiếp của con cái gì
gọi là quy củ, canh giờ không còn sớm, các ngươi trở về hết đi, ta mệt
mỏi rồi.” Hiển nhiên Lam lão phu nhân không muốn để chuyện này làm chậm
trễ thời gian, liền hạ lệnh đuổi khách, một hí tử chỉ giỏi thuật dụ dỗ,
Ngạo nhi của bà chính là bị một đám hồ ly quyến rũ mê hoặc thành dạng
này, sao bà có thể trừng trị nhẹ nhàng được.
Lam lão phu nhân đã
lên tiếng, không ai dám nhiều lời thêm, từng người một rời khỏi tiền
thính, mà Kiều di nương lại đỡ Lam Lôi Ngạo đi ở một bên, Lam Ngữ Yên
thì lại đi về phía Lam Lăng Nguyệt.
“Tuồng ngày hôm nay mà Lam
Lăng Nguyệt ngươi hát thật không tệ, tính kế lên tất cả mọi người, nhưng ngươi đừng quá đắc ý, rồi sẽ có một ngày ta nghiền xương ngươi thành
tro.” Con ngươi âm lãnh của Lam Ngữ Yên nhìn Lam Lăng Nguyệt không chớp
mắt. “Ha ha, Lam Ngữ Yên, ta chỉ sợ ngươi sống không đến ngày nghiền
xương ta thành tro ấy, ta khuyên ngươi vẫn nên quý trọng tốt số thời
gian ít ỏi còn lại, muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa, như thế ta sẽ
không chỉ đơn giản bẻ gãy tay chân của ngươi như vậy đâu.” Lam Lăng
Nguyệt lạnh lùng chế giễu uy hiếp của Lam Ngữ Yên, một kẻ chân què chân
cụt đi cà nhắc suốt mà đòi thành đối thủ của nàng sao?
“Được,
chúng ta cứ nhìn coi.” Lam Ngữ Yên cố gắng áp chế lửa giận trong lòng,
chuyện bé không nhịn được sẽ hỏng mưu kế lớn, mẫu thân nói muốn làm đại
sự phải biết ẩn nhẫn, nàng chờ thời khắc Lam Lăng Nguyệt quỳ gối dưới
chân nàng giống như chó kia, nói xong liền hừ lạnh một tiếng khập khiễng đuổi theo Kiều di nương ở phía trước.
“Nguyệt nhi tỷ tỷ chớ để
trong lòng, hiện tại tính tình Yên nhi tỷ tỷ thay đổi nhiều, gặp ai cũng như thế.” Đúng lúc Lam Lăng Nguyệt chuẩn bị đuổi theo mẫu thân và Đông
Thanh đi đằng trước, phía sau truyền đến một giọng nói thanh thúy, Lam
Khê Thiến chậm rãi bước tới.
“Ta chưa bao giờ coi nó là người,
lời nó nói tự nhiên không lọt tai.” Mặc dù Lam Lăng Nguyệt không có ấn
tượng sâu với Lam Khê Thiến, nhưng nàng cũng không thích lôi kéo làm
quen với nàng ta.
“Ha ha, Nguyệt nhi tỷ tỷ thật hài hước.” Lam
Khe Thiến sửng sốt vài giây, cầm khăn cấm cười gượng hai tiếng giống như đánh thái cực* cố gắng giảm bớt bầu không khí xấu hổ.
(Đánh thái cực: Như người luyện Thái Cực quyền, động tác cổ tay, bàn tay đưa qua
đưa lại khi luyện quyền, thì từ đánh Thái Cực được cư dân mạng dùng để
chỉ cách nói mập mờ, đánh trống lảng, như có như không, khó nắm bắt.)
“Cám ơn ngươi quá khen, nếu như không có chuyện gì thì ta đi trước, mẫu thân ta đang chờ ta phía trước.” Lam Lăng Nguyệt không muốn ở đây lãng phí
nhiều thời gian với Lam Khê Thiến, hiện tại đã khuya, nàng cũng mệt mỏi
rồi.
“Được.” Lam Khê Thiến nhận ra Lam Lăng Nguyệt không muốn
nhiều lời với mình, rất thức thời gật đầu, cười nhìn theo Lam Lăng
Nguyệt rời khỏi thì ý cười cũng biến mất.
Bên trong Vân Thanh uyển.
“Tiểu thiếu gia, đã khuya rồi, ngài nên đi ngủ thôi.” Thủy Tinh kêu gào mấy
lần tiểu Hạo nhi đi ngủ, nhưng thằng nhóc căn bản không chịu ngủ.
“Ta không muốn, mẫu thân và tỷ tỷ cũng chưa trở về, Hạo nhi không ngủ, Hạo
nhi chờ họ về.” Tiểu Hạo nhi chống cằm buồn ngủ, nhiều lần mở to hai
mắt, hắn lo lắng cho tỷ tỷ và mẫu thân, hắn muốn chờ các nàng.
“Meo.” Tiểu Hỏa Nhi kêu la tựa hồ ủng hộ quyết định của tiểu Hạo nhi, thỉnh
thoảng dùng cái đuôi xù nhẹ nhàng phe phẩy tiểu Hạo nhi cố gắng động
viên tình thân cho hắn.
Thủy Tinh dở khóc dở cười nhìn tổ hợp một người một mèo, nên đành ngồi trên ghế cùng chờ phu nhân về, mà lúc này
Trang mẫu cũng phong trần mệt mỏi trở về, sau khi mang những thứ mua
được vào khố phòng, hay tin tiểu thư đã trở về ở chỗ Vương Nguyệt Nga,
khuôn mặt mệt nhọc một ngày tràn đầy vui sướng, nhưng biết được tiểu thư vừa trở về đã nổi xung với Lam Lôi Ngạo tới Lam uyển đã hai canh giờ mà vẫn chưa trở lại, không khỏi có chút lo lắng, đứng ngồi không yên đi
tới đi lui chờ trong uyển.
Chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn
dập đi về phía này, vội ra phía ngoài uyển đón tiếp, nương theo ánh
trắng quan sát người đang đi tới cùng với tiểu thư lúc ly biệt năm năm
trước, Trang mẫu không kìm được lệ nóng doanh tròng, tiểu thư đã trưởng
thành thành thiếu nữ rồi, mặc dù ngũ quan không thay đổi nhiều, nhưng
khí chất kiên cường trên người lại không cách nào che đậy được, tất cả
những điều này không biết sẽ là phúc hay là họa đối với tiểu thư.