Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, đột nhiên minh bạch câu nói đó của ông lão Lăng Phong, thì ra, người sẽ thực sự tỏa sáng.
Bây giờ Cung Âu, chính là đang tỏa sáng.
Sau khi từ yến hội trên tàu trở về, Phong Đức liền xuất hiện dáng vẻ điên
cuồng vì công việc, điều binh khiển tướng, đẩy toàn bộ những người có
khả năng ra bên ngoài tìm người, từ sáng đến tối chỉ có một ý nghĩ,
nghiên cứu bản án cũ của bảy năm về trước.
"Mr Cung, hoa quả này đã được rửa sạch rồi, ngươi cầm đi."
Thời Tiểu Niệm đứng trong phòng bếp, sau khi đóng hộp cẩn thận thì cất vào trong túi rồi đưa cho Mr Cung.
"Tốt, chủ nhân."
Mr Cung nhận túi đồ, yên lặng chờ đợi ở nơi đó, "Chủ nhân, còn cần ta hỗ trợ cái gì không"
"Ngươi đứng ở nơi đó giúp ta xách túi là được rồi, lát nữa ta sẽ đi bệnh viện
thăm Bob." Thời Tiểu Niệm nói, đưa tay xếp từng cái bánh ga tô vào trong hộp, cẩn thận đóng gói lại.
"Ta có thể đi cùng chủ nhân không?"
Mr Cung đứng ở nơi đó hỏi, giọng nói điện tử nên ngữ khí không quá mãnh liệt.
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía nó, Mr Cung nhìn cô, ánh sáng xanh di động, nhấc tay lên, nói, "Ta hi vọng ta có thể bảo vệ chủ nhân, mãi cho đến tận
khi thiên hoang địa lão."
"Phù phù." Thời Tiểu Niệm không nhịn được cười, "Có phải là Cung Âu lại cho ngươi cập nhật cái gì không"
Thông minh đến độ sẽ tự xin bảo hộ.
"Chủ nhân thật thông minh."
Mr Cung gật gù, rất phối hợp mà cầm lấy túi đồ, là hành động giúp đỡ lớn
nhất, Thời Tiểu Niệm vừa giả bộ vừa nói, "Hắn cho ngươi cập nhật hệ
thống cảm xúc à"
"Không phải là lời yêu thương, mà là trích
lời." Mr Cung nói, "Vì phần trích lời này, mà bộ phận kỹ thuật phải liên tục tăng ca để đọc sách trong hai tháng."
"Sách gì a" Thời Tiểu Niệm thuận miệng hỏi.
"Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi, một giấc mộng, Vương Gia nhà tôi quá ngạo
kiều, những năm tháng phong hoa tuyết nguyệt, độc chiếm."
Mr Cung đọc ra từng cái tên một, còn chưa có tư thế kết thúc.
Thật là hiểu biết rộng a, nhưng tại sao ngay cả truyện tranh của cô cũng bị cập nhật, truyện tranh của cô nổi tiếng như vậy sao
Đầu Thời Tiểu Niệm hiện đầy vạch hắc tuyến, ngăn cản Mr Cung tiếp tục đọc
ra, "Được rồi được rồi, ngươi đi với ta, vừa vặn hiện tại cha nuôi đang
bận rộn chuyện khác, ngươi có thể hỗ trợ cùng chăm sóc hai đứa trẻ."
"Đúng, chủ nhân." âm thanh của Mr Cung nghe rất nhẹ nhàng.
Thời Tiểu Niệm mang theo Cung Diệu, Cung Quỳ đi đến bệnh viện, vừa vào phòng bệnh đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, theo bản năng mà Thời Tiểu
Niệm nhìn về phía bệ cửa sổ.
Thật sự tốt, bó hoa mà lần trước cô mang đến cắm ở trong bình kia vẫn còn, còn tưởng rằng Bob sẽ ném đi.
"Bob ca ca, em tiểu Qùy của anh tới rồi"
Cung Quỳ hào hứng chạy vào, trên tay cầm một hộp đồ chơi lớn đưa cho hắn,
"Đây là đồ chơi bà nội gởi cho em, em mang cho anh chơi."
Cung Quỳ vừa đến bệnh viện chính là dùng các loại chiêu trò để lấy lòng.
Bob ngồi ở trên giường bệnh, theo thói quen mà cuộn mình thành một đoàn,
hai tay ôm thật chặt chân của mình, trên tay còn đang truyền dịch, khuôn mặt nhỏ quay sang một bên, không thèm để ý đến Cung Quỳ.
Ba mẹ
con Thời Tiểu Niệm cũng đã quen rồi, Cung Diệu đến cũng không thèm phản
ứng với Bob, đi thẳng tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống, ngồi ngồi đại
khái là cảm thấy tẻ nhạt, bé nhắm mắt lại, trong nháy mắt đã tiến vào
trạng thái suy nghĩ.
Thời Tiểu Niệm luôn cảm thấy ẩn trong trong thân thể trẻ con bốn, năm tuổi của Cung Diệu là một linh hồn của cán bộ kỳ cựu.
"Ầm ầm."
Bác sỹ và y tá từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, y tá cười
nói, "Cuối cùng mọi người cũng đến rồi, từ hôm qua đến bây giờ không
biết là Bob đã chạy ra hành lang ngóng bao nhiêu lần rồi, cứ thỉnh
thoảng lại chạy ra ngoài nhìn."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc nhìn về phía Bob, đứa nhỏ này lại đang chờ các cô.
"Thì ra Bob ca ca hi vọng chúng ta đến a." Cung quỳ lập tức nói tiếp, vẻ mặt rất là hưng phấn.
Bob ngồi ở chỗ đó, như là bị người ta dùng cái gì để uy hiếp, trên mặt hơi
ửng hồng, lúng túng, thẹn thùng, nhưng hắn vẫn biểu hiện giương nanh múa vuốt, hắn nhe răng trợn mắt với cô y tá một cái, đôi mắt tàn nhẫn mà
trừng về phía y tá.
Y tá bị dọa sợ, tim nhảy lên một cái.
Thời Tiểu Niệm đã quen bBob như vậy, thấp mâu nhìn hắn mỉm cười, "Bob, hai
ngày nay a di ra ngoài một chuyến, vì thế nên rất bận bịu, cũng không
thể đến đây được, nhưng ngày hôm nay ta tự mình làm rất nhiều đồ ăn cho
con."
"…"
Nghe vậy, Bob cúi đầu, chôn mặt ở bên dưới cánh tay, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn cô.
Trong ánh mắt của hắn không có quá nhiều ác ý.
"Ngoan, để bác sỹ kiểm tra, lát nữa kiểm tra xong ta đưa con và em trai em gái
đi ra ngoài dã ngoại ăn trưa nhé, có được hay không" Thời Tiểu Niệm đưa
tay ra xoa xoa đầu của hắn.
Bob tựa như bị chấn kinh, rụt đầu lại một cái, nhưng cũng không đẩy cô ra, đôi mắt tựa như nai con nhìn chằm chằm vào cô.
Bác sỹ tiến lên kiểm tra cho Bob, hiếm khi Bob không làm khó, ngoan ngoãn
phối hợp, bác sỹ và y tá thấy hắn phối hợp cũng liên tục khích lệ. "Ha ha, Bob, mặt của anh càng ngày càng đỏ."
Cung Quỳ chỉ chỉ vào Bob nói, không chút lưu tình vạch trần.
Bob hận không thể đem mình cuộn thành một đoàn, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bác sỹ, "Hiện tại hắn khôi phục như thế nào rồi, chắc là cũng không tệ
lắm, phải không"
"Đúng, tình trạng hiện nay của Bob rất tốt,
có thể làm thủ tục ra viện được, sau khi trở về chú ý tĩnh dưỡng là được rồi, định kỳ thì tới kiểm tra lại." Bác sỹ nói.
Bob ngồi ở trên giường bệnh, đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn về phía bọn họ, trong mắt tất cả đều là biểu hiện bị hoảng sợ, một giây sau, hắn đột nhiên nhấc chăn
lên, như một chú chó nhỏ mò vào bên trong, muốn che giấu mình đi.
"…"
Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày lại, càng ở lâu với Bob thì cô lại càng biết
đứa bé này mẫn cảm bao nhiêu, kỳ thực hắn nhận thức được đúng hay sai,
hắn biết xuất viện là mang ý nghĩa phải trở về viện mồ côi, hắn vô cùng
chống cự điều đó.
Trên một thảm cỏ yên tĩnh ở bệnh viện, Thời
Tiểu Niệm và Mr Cung trải khăn trải bàn ở cạnh hòn núi giả, bưng từng
hộp đồ ăn đã được làm sẵn ra, Cung Diệu đứng ở một bên, đôi con ngươi
đen u lạnh nhìn chằm chằm vào Cung Quỳ đang quấn lấy Bob chơi đùa.
Trên người Bob mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở trên tấm đệm mà Thời Tiểu Niệm mua cho hắn, không nhúc nhích.
Bob và Cung Diệu đều thích ở một mình, nhưng bọn họ lại không giống nhau,
Cung Diệu thuần túy là thích ở một mình, tính tình trời sinh là ngoài
lạnh trong mềm, bé trời sinh đã là quý công tử; bob không giống vậy, hắn ở một mình là bởi vì bệnh, là vì những tháng ngày bị người ta bỏ quên
mà tích lũy lại.
Trong lòng Bob cũng hi vọng có chút ấm áp đi,
bằng không tại sao lúc bọn họ không tới, lại lần lượt chạy ra ngoài hành lang của bệnh viện để ngóng nhìn xung quanh.
"Holy, con tới đây"
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó hướng về phía Cung Diệu vẫy vẫy tay, Cung Diệu
thu tầm mắt lại nhìn về phía cô, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng không có cảm
xúc gì, ung dung thong thả đi tới ngồi xuống ở bên người cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên mép khăn trải bàn, nhìn về phía Cung Quỳ và Bob,
hỏi, " Hiện tại Bob phải ra khỏi viện, con cảm thấy mẹ nên làm như thế
nào"
"Ngài muốn đón hắn về nhà sao?"
Cung Diệu hỏi, đôi mắt to nhìn chằm chằm về phía Cung Quỳ, bé nhìn chằm chằm để đảm bảo an toàn cho Cung Qùy.
Cung Quỳ cứ vòng tới vòng lui bên người Bob, Bob ngồi ở chỗ đó, cũng không
giống như trước nhìn thấy Cung Quỳ là nhe răng trợn mắt.
"Ý của
mẹ là để mẹ của hắn đón hắn trở về, nhưng bây giờ hắn lại phải xuất
viện, mà mà còn chưa tìm được mẹ của hắn." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Vì
thế nên ta muốn nghe một chút ý kiến của con."
"Hắn sẽ làm tổn thương tiểu Quỳ."
Cung Diệu lạnh lùng thốt, không biết tại sao, bé luôn cảm thấy “con quái vật này” nhất định sẽ làm tổn thương Cung Quỳ, Cung Quỳ rất là ngây thơ,
người nào cũng đều tín nhiệm.
Thấy Cung Diệu nói như vậy, Thời
Tiểu Niệm cũng không muốn lại làm phật ý bé, vì vậy nói, "Vậy cũng được, ta sẽ nói chuyện với bác sỹ một chút, để hắn ở lại bệnh viện một thời
gian nữa, ở bệnh viện cũng có thể được trị liệu rất tốt."
"Ừ." Cung Diệu gật gù, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Tại sao ngài lại nghe lời của con"
Cô không nghe tiểu Quỳ sao, tiểu Quỳ rất hy vọng đón “con quái vật” bob này về nhà.
Thời Tiểu Niệm cười nhẹ một tiếng, nói, "Bởi vì nếu khách quan mà nói, con
còn thành thục hơn so với tiểu Quỳ một chút, ta tin tưởng suy nghĩ của
con cũng chín chắn hơn so với con bé, vì thế nên ta ưu tiên lựa chọn
nghe lời con."
"…"
Cung Diệu ngồi ở chỗ đó, khuôn mặt
nhỏ lành lạnh, hoàn toàn không giống như là vẻ mặt mà một đứa bé nên có, ánh mặt trời chênh chếch rơi vào trên người bé, bé nhếch cái miệng nho
nhỏ lên, khóe môi hơi cong lên.
"Đi chơi đùa với bọn họ đi, ta
thấy Bob cũng không phải là đứa trẻ hư, hắn chỉ là quá thiếu tình thương mà thôi, nếu hắn có một người bạn, thì chắc tính cách của hắn sẽ không
tối tăm như vậy rồi." Thời Tiểu Niệm nói.
Cung Diệu không phải
là người thích chơi đùa như vậy, nhưng vừa nãy nghe được Thời Tiểu Niệm
nói như vậy, bé cũng muốn nghe lời cô, liền ngoan ngoãn đứng lên, đi về
phía Cung Quỳ bọn họ.
Thấy anh trai đến, Cung Quỳ cảm thấy rốt
cục kịch một vai của mình cũng có người xem, lập tức vui chơi tựa như
đang chơi cùng nhau.
"Ba người các con chơi thì chơi, nhưng đừng vận động quá mạnh, Bob không thể vận động nhiều lắm, mệt mỏi thì đến ăn."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó nhìn bọn họ nói.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó gọt hoa quả ra đĩa, bỗng nhiên điện thoại di
động vang lên, cô thả dao gọt hoa quả xuống xoa xoa tay, cầm điện thoại
di động lên, là điện thoại của Cung Âu.
Nếu nhận điện thoại của hắn thì sẽ không làm được gì cả.
"Mr Cung, ngươi giúp ta trông chừng ba đứa nhỏ, đừng để cho bọn trẻ đánh
nhau, bảo đảm an toàn cho bọn trẻ." Thời Tiểu Niệm hướng về phía người
máy đang đứng trước mặt nói.
"Tốt, chủ nhân, ta sẽ trông chừng bọn họ, ta là người máy có hệ thống bảo mẫu mà." Mr Cung cầm cái túi ở trên người thủ thế.
Cái dáng vẻ này, ngông cuồng tự đại y chang Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm cười lắc đầu một cái, cầm điện thoại lên nhận điện thoại, còn chưa đáp lời đã nghe thấy khẩu khí khó chịu của Cung Âu từ đầu bên kia, "Em đang làm gì vậy, không theo anh đi làm còn chưa tính, nhận điện
thoại cũng phải đầy đủ 30 giây mới nhận, em có còn để anh vào trong mắt
không đấy"
Lại tức giận rồi.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt
nhìn về phía người máy một chút, nghĩ mấy lời tâm tình mà Mr Cung cập
nhật trong hệ thống kia, lập tức nói, "Em chưa hề để anh vào trong mắt,
em để anh ở trong lòng."
Đây là mấy lời tâm tình cũ rích trên internet.
Nghe vậy, Cung Âu ở đầu điện thoại kia im lặng trong vài giây, tùy tiện nói, "Thời Tiểu Niệm, em không biết xấu hổ à"
Nhưng hiển nhiên, cơn giận của hắn cũng đã tiêu tan theo mấy lời này rồi.
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc mấy giây, sau đó nói, "Thời gian này không phải là
anh đang họp sao, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho em"
"Đang họp, nhưng đột nhiên anh nhớ em, vì thế nên anh cho bọn họ giải lao
mười phút, thế là anh có thời gian gọi điện thoại cho em rồi." Cung Âu
nói, tiếng nói từ tính.