"Cô thông minh như vậy, một một việc làm đều tính toán kỹ lưỡng không để
lọt sơ hở, tôi không thể không nghi ngờ cô còn giữ lại hậu chước cho
mình." Y tiên sinh ung dung thong thả nói.
"Không có, thật sự không có."
Mona suy nhược mà mở miệng, đôi mắt âm u vô thần mà nhìn bọn họ.
Thời Tiểu Niệm đứng ở bên cạnh nghe, cũng cảm thấy Y tiên sinh nói rất có
lý, hồi tưởng lại, Mona đúng là người phụ nữ đặc biệt thông minh, tựa hồ mỗi lần cô ta đặt bẫy đều làm cho cô và Cung Âu trúng.
Một người phụ nữ như vậy sao có thể dễ dàng giao hết toàn bộ ra.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cô ta, "Cô là người có thù tất báo, nếu thật sự
thả cô ra ngoài, tôi cũng phải lo lắng cô sẽ trở lại hại chúng tôi."
"Tôi còn có cái bản lãnh nào hại các người" Mona nói rằng, " Tình huống của
Cung Âu bây giờ càng ngày càng tốt, các người cũng sắp kết hôn, tôi có
thể hại các người như thế nào."
Thời Tiểu Niệm không khỏi nhìn
về phía Y tiên sinh, Y tiên sinh ngồi thẳng lên ở tại chỗ, lập tức nhìn
về phía Thời Tiểu Niệm, "Không bằng đem cô ta giao cho tôi, sau này cô
cũng đừng quản nữa."
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm choáng váng.
"Làm thế nào đề xử lý sạch sẽ một người, so với cô tôi còn hiểu rõ hơn." Người đàn ông nói, tiếng nói trầm ổn.
"…"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, nói không ra lời.
Mona ngồi ở trên giường nghe vậy ánh mắt lộ ra vẻ hoảng loạn, đôi mắt xanh
xinh đẹp trợn lên nhìn về phía Y tiên sinh, "Rốt cuộc anh là ai, anh
đang giúp Tịch Tiểu Niệm, hay là có thù với tôi"
"A."
Người đàn ông đứng ở nơi đó cười lạnh một tiếng, đi tới bên cạnh Thời Tiểu
Niệm, trầm thấp nói, "Trong mấy ngày nay, cô ta lần lượt thuyết phục tôi thả cô ta, còn hữa sẽ cho tôi không ít thứ tốt."
Cách làm rất tự nhiên.
Nhưng Mona làm thế nào cũng không thể thuyết phục được Y tiên sinh, vì lẽ đó, cô ta muốn gặp Thời Tiểu Niệm rồi.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ngước mắt nhìn về phía Mona, hỏi, "Cô nên ngoan ngoãn nói ra tất cả"
"Tôi đều đã nói rồi." Mona suy nhược mà nhìn cô, "Tôi đã bị cô giam cầm
nhiều ngày như vậy, bây giờ tôi chỉ muốn được tự do, tôi sẽ không lại
đối phó các người nữa, tôi cũng có cuộc sống của mình. Khụ."
Mona ho khan, sắc mặt khó coi cực kỳ trắng xám, cho dù một giây sau chết đi cũng sẽ không làm người ta cảm thấy kinh ngạc.
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc đứng ở nơi đó, hơi lùi ra phía sau, đứng ở cạnh cửa, không tiếp tục nói nữa.
Y tiên sinh đứng ở bên cạnh, thấy cô như vậy, liền hiểu rõ ý nghĩ của cô, hỏi, "Cô muốn thả cô ta"
Thả.
Trời mới biết cô hận Mona biết bao nhiêu.
Mona ngồi ở trên giường cố gắng trấn định, nhưng không giấu được vẻ hoảng loạn trong mắt.
"Tôi rất muốn giết cô ta." ánh mắt của Thời Tiểu Niệm trở nên ảm đạm, âm
thanh nhẹ nhàng, "Nhưng nếu để cho tôi làm, tôi nghĩ chắc mình không làm được."
Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một người bình thường.
"Người phụ nữ này rất thông minh, nếu thả cô ta ra, chắc chắn cô ta sẽ tiếp tục nghĩ ra những biện pháp để hại cô."
Người đàn ông đứng bên cạnh cô nói, âm thanh như hòa tan cùng tiếng gió biển.
"Trong tay tôi có chứng cứ dơ bẩn của cô ta."
Thời Tiểu Niệm nói.
Mona có nhược điểm ở trong tay cô.
"Cô ta sẽ lại càng hận cô." Người đàn ông nói, "So với việc lo lắng cô ta
có còn hậu chiêu để đối phó với các người hay không, không bằng trực
tiếp xử lý cô ta cho xong."
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc
đứng, nếu thật sự đi giết chết một người thì sẽ làm trái lại những gì cô được học từ bé đến lớn, cô không có cái can đảm này, lại càng không
đồng ý để liên lụy đến người khác.
Cô ngước mắt nhìn về phía Mona.
Khi ánh mắt kia quét qua đây, Mona hít vào một ngụm khí lạnh, dùng sức mà
giẫy giụa, giãy dụa khiến cho cổ tay rỉ máu, "Tịch Tiểu Niệm, cô sẽ
không thật sự dám giết tôi đi"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, không nói gì.
"Tình huống gần đây của Cung Âu như thế nào" Y tiên sinh nhìn về phía Thời
Tiểu Niệm hỏi, nhắc tới Cung Âu, trên mặt Thời Tiểu Niệm mới lộ ra một
nụ cười nhàn nhạt, "Tình trạng của hắn rất tốt."
"Thế thì không cần dùng tới Mona nữa, giao cho tôi, thế nào"
Y tiên sinh nói.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, nụ cười đọng lại trên mặt, "Nếu quả thật muốn làm,
tôi sẽ tự mình động thủ, không liên lụy đến bất luận người nào."
"Cô dâu tương lai không nên dính máu." Y tiên sinh nhìn cô, nụ cười khẽ
vang lên phía sau lớp khẩu trang, "Giao cho tôi đi, tôi sẽ xử lý đến
sạch sành sanh."
"Không được."
"Không có gì là không được, đi thôi, trước tiên để tôi đưa cô rời đi."
Mona ngồi ở trên giường nhìn hai người đứng ở nơi đó tranh chấp ai sẽ xử lý
vấn đề của cô ta, sắc mặt của cô ta càng ngày càng trắng xám, ý thức
được mạng của mình thật sự có khả năng không giữ được rồi.
Gia tộc của cô ta lại chậm chạp không tìm thấy chỗ này.
Bằng vào năng lực của Thời Tiểu Niệm, không thể giấu cô lâu như vậy mà không có người phát hiện, còn Y tiên sinh này cũng không biết là người nào,
cô ta thuyết phục đã lâu, nhưng cái gì hắn cũng không động lòng, trái
lại dường như một lòng chỉ muốn để cho cô ta chết.
Trực giác nói cho cô ta biết, so với Tịch Tiểu Niệm Y tiên sinh càng khó chơi hơn.
Cô ta nhất định phải tự cứu lấy mình, bằng không chờ tới khi Tịch Tiểu
Niệm vừa đi, thì đường lui của cô ta cũng không sử dụng được.
Thời Tiểu Niệm bị Y tiên sinh đẩy rời đi, bỗng nhiên âm thanh kích động của
Mona vang lên ở phía sau bọn họ, "Chờ chút, Tịch Tiểu Niệm, cô không thể để cho tôi bị giết, trong tay tôi còn có rất nhiều thứ liên quan tới
Cung Âu."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía cô ta, lạnh lùng thốt, "Quả nhiên cô còn có hậu chiêu."
A.
Cùng Mona so chiêu đúng là so với ai khác càng ác hơn, không ngờ đến bước
này Mona mới lấy ra lá bài tẩy của mình, nếu như không phải Y tiên sinh
kiên trì, cô rất khả năng đã thả Mona.
Y tiên sinh đứng ở nơi đó cười nhẹ một tiếng, "Tôi đã nói rồi, người phụ nữ này không đơn giản."
Không tới bước cuối cùng, người phụ nữ này sẽ không rôi ra hậu chiêu cuối cùng.
"…"
Mona cắn môi.
"Món đồ gì của Cung Âu ở trong tay cô"
Thời Tiểu Niệm đi tới hỏi.
"Là thứ có thể lại một lần nữa kéo hắn từ đỉnh cao xuống." Mona nói, cả
người suy yếu mà tựa ở đầu giường, cô ta xem hướng về Thời Tiểu Niệm,
"Có khả năng cô không biết đi, lúc trước Cung Âu trong một đêm mà bị ngã xuống, người người xa lánh, Tịch gia của cô bị đoạt, đều là kết quả của sự hợp tác giữa tôi và Mộ Thiên Sơ."
"Cô nói cái gì"
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ trừng mắt về phía cô ta, sắc mặt trắng bệch.
Hóa ra là cô ta.
Thì ra bốn năm trước chính là cô ta giật dây ở phía sau.
"Thời điểm Cung Âu tới tìm tôi chữa bệnh, tôi cũng cảm thấy thật kỳ quái, sau đó tôi hiểu rõ, hắn cho rằng chỉ có tôi mới có cái năng lực chữa khỏi
cho hắn." Mona ngồi ở chỗ đó, càng nói càng suy yếu, "Sau đó, tôi đã
nghĩ ra biện pháp ép hắn vào chỗ chết bằng cách kìm nén hắn như quả bóng bơm hơi."
"…"
Thời Tiểu Niệm nắm chặt tay thành quả đấm.
Mona tựa ở nơi đó, nghĩ cũng đã đến lúc lôi lá bài tẩy của mình ra rồi, khóe môi nổi lên một nụ cười gằn khinh bỉ, cô ta nhìn về phia Thời Tiểu
Niệm, "Vào lúc ấy Cung Âu thật sự quá mức ngu xuẩn, hắn chỉ một lòng
muốn chữa bệnh, hắn như một con rối bị tôi thao túng, tôi muốn hắn làm
cái gì thì hắn làm cái đó."
"…"
Thời Tiểu Niệm trừng mắt về phía Mona, trong mắt tràn ngập sự thù hận.
"Tôi đã chụp lại toàn bộ."
"Cái gì"
"Trong quá trình chữa bệnh tôi đã chụp lại toàn bộ ảnh, quay video lại rất
nhiều hình ảnh tư liệu quý giá." Mona cười nói, nụ cười kia tàn nhẫn cực kỳ, "Lúc mới đầu hắn từ chối đồ ăn, ta liền đem bức ảnh chiếu ở trên
tường, cho người dùng roi vung đánh. Cứ như vậy đến khi hắn không chịu
đựng được nữa, ngoan ngoãn ăn cơm, đương nhiên, không có bất kỳ bộ đồ ăn nào, tất cả đồ ăn đều được đổ xuống trước mặt hắn."
"…"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà trừng mắt Mona.
"Nếu như các người giết tôi, tôi vừa chết, thời điểm gia tộc của tôi xử lý
các di vật của tôi sẽ phát hiện ra những hình ảnh tư liệu quý giá này,
sẽ thấy được sự thù hận của tôi, sau đó lan truyền ra ngoài."
Mona nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, cười một tiếng, "Đến thời điểm đó, toàn bộ thế giới đều có thể nhìn thấy Cung Âu ngồi xổm như một con chó ở trong
cũi sắt, dùng tay mà bốc cơm bỏ vào trong miệng, hình ảnh kia tuyệt đối
có thể lật đổ tất cả hình tượng của hắn."
Những thứ này, cô ta
vốn để chuẩn bị đến thời điểm vạn bất đắc dĩ nhất mới lấy ra, thế nên
ngay cả khi Cung Âu có được những video của cô ta, cô ta cũng không lấy
ra.
Không nghĩ tới đến bây giờ phải dùng, nếu mất mạng, cô ta có cái gì cũng đều vô dụng.
"Cô… kẻ biến thái này"
Thời Tiểu Niệm nghe vậy điên cuồng mà kêu lên, vành mắt đỏ hồng, hận không
thể lập tức giết chết Mona, Y tiên sinh ở sau lưng cô nắm lấy cánh tay
của cô, không cho cô nhào tới phía trước, hướng Mona nói, "Còn gì nữa
không"
"Còn có… để tôi ngẫm lại đã." Mona ngồi ở trên giường,
hai tay bị khóa lại, nghiêm túc nhớ lại, càng hồi tưởng thì nụ cười trên mặt của cô ta càng sâu, "Đúng rồi, có một đợt hắn còn rất tham thuốc,
bởi vì thuốc của tôi có thể đè ép tâm thần của hắn, vì thế hắn liều mạng mà uống thuốc, Tịch Tiểu Niệm, cô phải nhìn thấy cảnh Cung Âu uống
thuốc lúc đó mới vui, tay run run, cả người ngã trên mặt đất run rẩy, à
tựa như là phát điên ấy."
"…"
Thời Tiểu Niệm căm hận trừng cô ta, đôi mắt hằn lên đầy tơ máu.
"Tôi còn để hắn chịu đựng bị người ta đánh, bị người ta ngược đãi, bởi vì
tôi nói cho hắn biết, tính khí của hắn quá nóng nảy, chỉ khi nào nhịn
được người khác đánh, hắn mới có thể tốt lên."
Mona nói qua cười ra tiếng, "Quá trình này lại rất dài, hắn phải mát một hai tháng đi,
mới rốt cục có thể nhịn được không động thủ. Có điều, tôi sẽ chỉ cho
những hành ảnh hắn đánh một người tới mức tàn phế vào tài liệu. Còn
những hình ảnh hắn bị đánh đến thổ huyết bò ở trên đất tôi đều lưu lại ở trong máy vi tính để mỗi ngày thưởng thức."
"…"
Thời
Tiểu Niệm trừng mắt Mona, điên cuồng mà hét lên đến, "Cô không phải nói
cô yêu Cung Âu sao, căn bản cô không yêu hắn, căn bản cô chỉ lấy sự dằn
vặt hắn làm vui cho cô thôi, cô coi hắn là cái gì"
Thời Tiểu Niệm thét lên, âm thanh khàn khàn, nước mắt theo đó mà chảy xuống.
"Đúng vậy a, tôi muốn lấy dằn vặt hắn làm vui, chuyện tôi yêu hắn đó là thật lâu trước đây rồi."
Mona kích động nói, trong mắt tràn ngập cừu hận, "Lúc trước tôi yêu hắn như
vậy, vì hắn mà có thể hi sinh hết thảy, thế nhưng sau đó thì sao, hắn
hối hôn ở trước mặt mọi người, tôi trở thành trò cười trong mắt của mọi
người, thời điểm các người cử hành đại lễ đính hôn, có biết tôi đang làm gì hay không, tôi đang mặc váy cưới ngồi ở trong phòng chờ hắn đến đón, sau đó nhận lại là những nụ cười nhạo, khi đó tôi thống khổ các người
có ai hỏi đến hay không"
"…"
"Khi đó tôi liền tự nói với mình, tôi chắc chắn sẽ không để cho các người dễ chịu, tôi hận cô, tôi càng hận Cung Âu hơn "
Mona trừng mắt Thời Tiểu Niệm lớn tiếng mà hô, đôi mắt cũng đỏ, âm thanh
khàn đặc, "Tôi nói với hắn tôi dùng phương thức đặc thù để chữa bệnh,
hắn liền ngớ ngẩn tin theo, trên thực tế chính là tôi đang trả thù hắn,
tôi nhìn hắn như con chó bị tôi đùa bỡn vẫy đuôi chạy xoay quanh tôi,
cảm giác lúc đó cực kỳ thoải mái "