Giọng nói của Cung Âu
trầm thấp tràn đầy từ tính, hắn xoay người đi ra ngoài. Đi được hai
bước, hắn lo lắng quay đầu lại, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm vẫn duy trì tư
thế kia, biểu cảm trên mặt vẫn như vậy, giống như không có nghe được
giọng nói của hắn.
Cung Âu có cảm giác như mình vừa nhặt được một cái đầu gỗ ở bãi xe mang về vậy.
Cung Âu đi xuống phòng khách ở dưới lầu, chỉ thấy mấy người bác sĩ tâm lý
đang ngồi trên sofa thảo luận náo nhiệt, Phong Đức ở bên cạnh bưng nước
uống ra cho họ. Cung Âu thờ ơ nhìn bọn họ thảo luận vô cùng sôi nổi.
Trên mặt Cung Âu từng chút từng chút hiện lên vẻ tức giận, hắn đi qua, một
tay cầm lấy ly nước mà Phong Đức đặt trên bàn ném xuống đất.
“Xoảng-------”
Tiếng ly vỡ vang lên. Mặt đất toàn là mảnh vỡ. Mấy người bác sĩ tâm lý lập
tức bị dọa đến mức ai cũng bắt đầu run rẩy, nơm nớp lo sợ nhìn vẻ mặt
tức giận của Cung Âu.
“Tôi mời các người đến đây không phải để
nói chuyện phiếm! Mau tìm cách chữa trị cho tôi! Cô ấy nhất định phải
khỏe lại trong vài ngày nữa!”
Cung Âu gầm nhẹ, gương mặt u ám, trong lòng vô cùng tức giận.
“Cung tiên sinh...” Một người trong đó đứng ra nói, “Chúng tôi đã phân tích
qua, cảm xúc của Thời tiểu thư chấn động như vậy là chuyện rất bình
thường, cô ấy sợ hãi khi đối mặt với áp lực của dư luận đang cuồn cuộn
như sóng biển, cô ấy không biết phải làm sao, sau đó lại tìm cách trốn
tránh, cho nên mới biến thành như vậy.”
“Tôi muốn biết cách chữa trị!” Cung Âu nói.
“Cho nên người nhà phải quan tâm, bảo vệ cô ấy.” Bác sĩ đó nói, “Hiện tại
Thời tiểu thư từ chối không muốn giao tiếp với người khác, người nhà cần phải làm bạn với cô ấy, trò chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, tán gẫu với cô ấy, làm cho trong lòng cô ấy buông bỏ chuyện kia, như thế mới có thể bước
ra khỏi bóng tối.”
“...”
Từng bước ra khỏi bóng tối. Nói như vậy, ngày một ngày hai sẽ không thể khỏi.
Người nhà.
Cô ấy nào có người nhà, chính người thân của cô hắt nước bẩn lên người cô đấy!
“Cung tiên sinh, tôi có thể hỏi cái này không? Lúc nãy Thời tiểu thư đi đâu?” Bác sĩ hỏi.
Cung Âu âm trầm liếc ông ta, lạnh lùng nói, “Cô ấy đến phòng ngủ để nghỉ ngơi.”
Mấy vị bác sĩ tâm lý nhìn nhau, mỉm cười nói, “Xem ra phòng ngủ là nơi mang lại cảm giác an toàn cho Thời tiểu thư, nơi đó có thể giúp cô ấy ngồi
ngẩn ngơ suy nghĩ.”
“Cảm giác an toàn?”
Ánh mắt Cung Âu
hơi nheo lai, phòng ngủ của hắn có thể làm cho Thời Tiểu Niệm cảm thấy
an toàn sao? Chuyện này sao có thể chứ? Đối với cô ấy mà nói, đây không
phải là phòng ngủ của ác quỷ sao?
“Đúng vậy, đối với trương hợp
này, bác sĩ tâm lý như chúng tôi cũng không thể giúp gì được, bởi vì cô
ấy cũng cảnh giác với chúng tôi, chỉ có thể dựa vào người thân thôi, bởi vì khi đối mặt với người thân gần gũi nhất, cô ấy sẽ không đề phòng.”
Bác sĩ tiếp tục nói.
“...”
Người gần gũi.
Bây giờ cô ấy làm gì có người thân đâu?
Đúng là cô gái ngốc, ở lại bên cạnh hắn là được rồi. Bây giờ còn bị cả thế
giới vứt bỏ, còn cái tên Mộ Thiên Sơ kia đâu rồi? Người đàn ông đó có
giúp cô không? Không thể!
“Đúng rồi.” Bác sĩ nhớ tới một chuyện
lại nói tiếp, “Quan trọng nhất là phải trông chừng Thời tiểu thư thật
chặt chẽ, từ trước đến nay, có bao nhiêu người bị dư luận chèn ép, sau
đó không chịu nổi mà tìm cách giải thoát.”
“Ông nói cô ấy sẽ tự sát sao?” Sắc mặt Cung Âu lập tức lạnh lẽo.
Vị bác sĩ kia bị ánh mắt hung ác của hắn dọa sợ, nhỏ giọng trả lời lại,
“Cung tiên sinh, chúng tôi không loại trừ khả năng này, cho nên tốt nhất phải có một người ở cùng...”
Bác sĩ còn chưa nói hết câu, Cung
Âu đã xoay người chạy một mạch như điên. Hắn dùng hết sức chạy về phía
trước, vọt tới phòng ngủ, nhìn cánh cửa đóng chặt, bỗng nhiên Cung Âu
hoảng sợ.
Lần đầu tiên.
Ngay cả cánh cửa hắn cũng không
dám đẩy ra. Một lúc sau, hắn nhếch môi , đẩy cửa bước vào, đứng bên cạnh cây đàn dương cầm nhìn vào bên trong, cho đến khi thấy người trên
giường vẫn còn thở đều đều, trong lòng mới bình tĩnh lại.
Cả người hắn giống như được uống một viên thuốc an thần, không còn hoảng sợ nữa.
Cung Âu đến bên giường, cởi giày ngồi lì trên đó, khuôn mặt anh tuấn dựa vào hai miếng băng gạc trên mặt cô, có thể cảm giác được hô hấp nhẹ nhàng
của cô. Giống như đã ngủ rồi.
“Không phải nói tôi là ma qủy sao?” Giọng Cung Âu trầm thấp hỏi, “Vì sao giường ngủ của ma quỷ lại khiến em cảm thấy an toàn?”
“...”
Thời Tiểu Niệm đương nhiên sẽ không trả lời mà tiếp tục ngủ.
Cung Âu giơ tay lên, đầu ngón tay xoa nhẹ lên khuôn mặt mềm mại của cô, nhẹ
giọng nói: “Em nhìn xem, rời khỏi tôi lại gầy ra thành cái dạng gì rồi?”
“...”
“Em nói mặt tôi giống ma quỷ? Ma quỷ có thể làm em cảm thấy an toàn không?”
“...”
Thời Tiểu Niệm vẫn ngủ. Cung Âu vén chăn lên nằm xuống, kéo Thời Tiểu Niệm
vào lòng. Thời Tiểu Niệm ngủ, không có một chút kháng cự mà cứ mặc cho
hắn ôm, cô gối đầu lên cánh tay hắn.
Hắn hơi nghiêng mặt, áp đôi
môi mỏng lên trán cô, trán cô thật lạnh. Cung Âu ôm thật chặt thân thể
mảnh mai của cô, chậm rãi nhắm mắt lại, dưới hàng lông mi dài xuất hiện
bóng hình mờ ảo. Ôm lấy cô, trên người cô có mùi hương dịu nhẹ, dần dần
Cung Âu cũng ngủ thiếp đi. Đây là lần đầu sau khi họ xa nhau, Cung Âu có thể ngủ dễ dàng như vậy.
Vừa mới tách ra khỏi Cung Âu, Thời Tiểu Niệm lại được Cung Âu nhặt trở về.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu
vào, Thời Tiểu Niệm vần còn đang ngủ, Cung Âu bắt đầu đứng dậy tắm rửa.
Dòng nước ấm áp chảy qua thân hình hắn, Cung Âu vẩy nước
vương trên mái tóc, đôi mắt trong suốt đã không còn tơ máu.
Đã lâu rồi hắn không có một giấc ngủ ngon đến vậy.
Không ngờ Thời Tiểu Niệm còn các tác dụng an thần giúp hắn ngủ ngon.
Cung Âu nhếch môi, ra khỏi phòng tắm, bàn tay cầm lấy một bộ quần
áo mặc vào, đẩy cửa bước ra ngoài. .
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Cung Ấu thấy Thời Tiểu
Niệm đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, hai chân giẫm trên sàn
nhà, mặc bộ váy ngủ dài trên người, cặp đùi trắng nõn lộ ra dưới ánh mặt trời.
Cung Âu đi về phía cô, từ phía sau ôm lấy thân hình mảnh khảnh kia, cằm đặt trên vai cô.
Hắn dùng sức hít vào, muốn ngửi mùi hương trên người
cô. Hắn rất thích mùi hương trên người cô. Cung Âu thỏa mãn nhắm mắt
lại, tiếp tục thưởng thức mùi hương ấy, giọng nói tràn đầy từ tính: “Sao lại thức dậy sớm vậy?”
Giọng nói dịu dàng giống như không phải do đôi môi
mỏng kia nói ra. Không nghe cô đáp lại, Cung Âu chậm rãi mở mắt ra, chỉ
thấy Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm cũng không kháng cự, cô cứ đứng như
vậy, khuôn mặt trống rỗng, hai mắt không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết cô đang nhìn
cái gì. Đã qua một đêm rồi, mà cô vẫn như vậy.
Cung Âu có chút thất vọng nhìn sườn mặt cô, buông tay ra: “Đi, đi rửa mặt, sau đó ăn điểm tâm.”
Thời Tiểu Niệm vẫn đứng đó không nhúc nhích, yên lặng nhìn qua cửa sổ, giống như không nghe thấy cái gì.
Cung Âu là người không có kiên nhẫn, hắn nhíu lông mày, “Thời Tiểu Niệm! Em
dễ dàng bị đánh bại vậy sao? Bất quá chỉ là chút dư luận nhỏ nhoi, vậy
mà có thể khiến em thành ra thế này! Làm người của Cung Âu tôi, tôi xem
còn ai dám nói gì em!”
“...”
Thời Tiểu Niệm vẫn đứng đó không nhúc nhích cũng không tức giận.
“Em có thể nói với tôi một câu không? Một tiếng thôi cũng được!” Cung Âu lạnh lùng nói.
“...” Thời Tiểu Niệm vẫn duy trì tư thế đứng kia, nhìn ra cửa sổ, trong mắt hoàn toàn không để ý đến sự có sự có mặt của hắn.
“Em-------”
Cung Âu vừa muốn nói, chợt nhớ tới bác sĩ tâm lý, phải dịu dàng nhỏ nhẹ, khiến cho cô có cảm giác được quan tâm bảo vệ.
“Shit! Hôm nay, em là tổ tông của tôi!”
Cung Âu nhìn chằm chằm khuôn mặt giống nửa sống nửa chết của cô, khẽ chửi
bậy một tiếng, nhịn một chút rồi đi qua dắt tay cô, ép bản thân phải
dùng giọng điệu dịu dàng mà bắt đầu...
“Nè, Tiểu Niệm, tôi giúp em đánh răng rửa mặt.”
Nghe cái giọng 'dịu dàng' đó của mình mà hắn mà muốn ói. Thời Tiểu Niệm bị
hắn kéo vào phòng tắm, cũng không giãy giụa, để mặc hắn tự nói. Cung Âu
mang cô vào phòng tắm, bôi kem đánh răng lên bàn chải, tiếp theo là một
ly nước, sau đó giống như đối xử với một đứa trẻ, nói: “Nè, há miệng ra, aaaa...”
“...”
Gương mặt Thời Tiểu Niệm không có một chút biểu cảm đứng ở đó, vẫn không để ý đến hắn nhưng lại vươn tay lấy bàn
chải và ly nước trên tay hắn, sau đó bắt đầu đánh răng.
“Còn biết tự làm, cũng không quá ngốc.”
Cung Âu nhếch môi, vươn tay xoa đầu cô, đôi mắt đen thẫm chăm chú nhìn dáng
vẻ cô đánh răng. Cô vẫn nghe hắn nói chuyện đó thôi, chỉ là không muốn
trả lời.
“Em yên tâm, mấy người hại em, tôi sẽ lôi từng người ra, khiến họ sống không bằng chết!” Cung Âu lạnh giọng hứa hẹn với cô. Nghe vậy, bàn tay Thời Tiểu Niệm run lên, bàn chải rơi xuống bồn rửa tay.
“Không sao, lát mua cho em cái khác.” Cung Âu cầm bàn chải ném vào thùng rác ở bên cạnh, ngón tay thon dài vuốt vuốt lên mái tóc đen nhánh của cô:
“Đi, chúng ta xuống dưới lầu ăn cơm.”
“...”
Thời Tiểu Niệm không nói gì, yên lặng rửa mặt xong lại bị Cung Âu kéo đi. Cô bị Cung
Âu kéo thẳng xuống phòng bếp, căn phòng to lớn có rất nhiều người, nhóm
giúp việc nữ bận rộn lấy đồ ăn bày lên bàn, cả một đám đầu bếp đang xào
nấu, khí thế ngất trời. Trong phòng bếp bây giờ có ít nhất là 30 người.
“Em muốn ăn gì?”
Cung Âu nắm tay Thời Tiểu Niệm đi vào. Thời Tiểu Niệm thoáng rút tay về,
liên tục lui ra sau, thân thể không tự chủ được mà bắt đầu co lại...
Giống như con tôm, nhìn mà chẳng đẹp chút nào. Cung Âu quay đầu, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm vào cô.