Giải quyết chuyện của tôi sau đó giải quyết chuyện của cô , nhưng tập đoàn còn bao nhiều chuyện cần hắn xử lý . Hắn sẽ không
vì nàng mà bỏ công việc phá vỡ nguyên tắc của mình.
Thời Tiểu Niệm thực sự đói bụng, khuôn mặt ngây ngốc ngồi nhìn
trên nhìn bàn bát đũa trống trơn, nội tâm phát điên. Không nghĩ
tới toàn bộ đồ ăn không cánh mà bay......Kia chính là một bát
canh, dạ dày hắn thật là khủng bố? Cô mới có uống được một
nửa đã cảm thấy no rồi nha?
“Thời tiểu thư, cô đã ở Cung gia lâu như thế, một thời gian dài không thấy bảo bảo chẳng nhẽ không nhớ sao?”
“Không có, ta thật sự không có bảo bảo, cô muốn ta nói một trăm lần
cũng như vậy ,ta thật sự chưa bao giờ sinh bảo bảo.”
Phong Đức khép lại trong tay đích tấn vấn đương án, đôi mắt đầy nấp nhăn vây quanh ảm đạm hướng tới Thời Tiểu Niệm.
“Nếu mỗi ngày không hỏi ta những việc nhàm chán này thì ta sẽ rất
tốt .” Thời Tiểu Niệm rất hận Cung Âu, nhưng đối với lão quản gia
Phong Đức luôn hiền lành này thì không thể nổi giận, nàng lắc
đầu , ép buộc mình phải tỉnh táo, một lúc lâu sau mới lại
hỏi: “Phong quản gia,ta phải làm cái gì thì mới được rời
khỏi?”
Cứ như vậy đi xuống, nàng sợ chính mình sẽ bị phát hiện.
“Thời tiểu thư, ta và cô đã nói, chỉ cần cô có thể thuận trứ ít da.”
“Chính là. . . . . .”
“Thiếu gia vừa mới lại giận dữ, phòng bếp bưng lên điểm tâm không ngon,
không bằng cô xuống bếp làm một phần điểm tâm? Nghe nói lần trước
canh cá của cô ít da hét lên rất nhiều.”
Phong Đức thấy tình trạng đó liền nói vào trọng tâm , “Chỉ cần cô bỏ ít
tâm tình, cô nói chuyện nhiều với hắn thêm một chút thì có thể cô sẽ
được thiếu gia thả ra.”
Chỉ cần tâm tình tốt. . . . . . Có thể hắn sẽ thả nàng ra?
Cứ thử một lần vậy.
Thời Tiểu Niệm biết như thế nào là tốt cho mình ,chịu đựng sự
thống hận của mình với Cung Âu , nàng ngoan ngoãn đi làm một dũng
hương cây cỏ kem, phủng trứ xuyên qua loan loan khúc khúc đích nghệ
thuật cầu thang đi lên trên .
Một cô gái từ trên tầng lầu đi
xuống cầu thang chầm chậm trên người một chiếc áo ngủ lớn màu
hồng, một đôi e cái lồng chén hơn nữa hấp nhân ánh mắt. . . . . .
Ngày đó Cung Âu ở trên hành lang lêu lổng cùng một nữ nhân , hình
như tên là Tạ Lâm Lâm, là cung âu đích nữ nhân một trong, thậm chí
xưng không hơn nữ nhân của hắn.
Giữa cô và cô ta không hề có quan hệ.
Thời Tiểu Niệm chỉ nhìn liếc mắt một cái, rồi nhanh chóng rời tầm nhìn đi lên lầu
“Không nên suy nghĩ rằng không giao ra đứa nhỏ là có thể ở cùng với
Cung Âu tiên sinh.” Tạ Lâm Lâm giễu võ giương oai nhìn về phín
nàng , thanh âm thấu trứ nói không nên lời đích phong vận, “Cung tiên
sinh thân biên xuất sắc đích nữ nhân sắp xếp cá ki bàn đều sắp xếp bất
quá lai, liền bằng ngươi như vậy đích hóa mầu hoàn tễ không hơn vị. . . . . .”
Chọn hắn là cách duy nhất mà thôi.
Thời Tiểu Niệm giương mắt nhìn về phía nữ nhân, không có tức giận, còn cảm thấy
buồn cười, hỏi lại, “Vậy ngươi như vậy đích hóa mầu tễ tới rồi vị
nào?”
“Ngươi ——”
Bị chế nhạo, Tạ Lâm Lâm sắc mặt trở nên khó coi,vươn tay định đánh nàng.
Thời tiểu niệm vội vàng phòng thủ. “Này là Cung tiên sinh của anh cần gì, anh đánh đi.”
Nghe thế, Tạ Lâm Lâm kinh hãi , ngạnh sinh sinh địa tương thủ rút về lai,
tá nàng mười cá con báo đảm nàng cũng không dám bính cung tiên sinh phải đích đông tây.
“Tá quá.”
Thời Tiểu Niệm thấy tình trạng
đó liền thản nhiên nói, tòng nàng thân biên vòng qua người nàng đi lên phía trên, phía sau truyền tới âm thanh hừ lạnh của Tạ Lâm Lâm.
Đi được hai bước, Thời Tiểu Niệm đột nhiên dừng lại , một trương thanh thuần đích tiểu má hơi hơi trứu khởi.
Tổng cảm thấy có cái gì không phù hợp đích địa phương.
Tạ Lâm tới cũng chỉ để cảnh cáo cô hai tiếng thôi sao!!
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ lại một chút, lấy thìa xúc một ngụm kem, một mùi
tanh hôi xộc thẳng lên khiến nàng lập tức phun vào thùng rác bên
cạnh. . . . . .