Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 154: Cung Âu Đang Hãm Hại Mộ Thiên Sơ


trướctiếp

Không thể không có tin tức.

Chuyện lớn như vậy nhất định sẽ có tin tức, nhưng cho tới giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy tin tức của tập đoàn Mộ thị, dù tin tức gì, ở trong điện thoại của cô đều biến mất.

“Không có lý nào, không có lý nào… không thể nào…”

Làm sao Thởi Tiểu Niệm cũng không nghĩ ra, tiếp tục suy nghĩ vấn đề mới nghe được.

Bỗng dưng cô nhớ tới gì đó, lập tức nhìn tin tức, trên đó có ghi một câu: Sáng sớm tổng giám đốc Mộ Thiên Sơ đã tổ chức họp báo tuyên bố có người có ý xấu gây công kích.

Có người có ý xấu công kích.

Thân thể Thời Tiểu Niệm phát lạnh, lạnh không thể nói nên lời.

Có thể làm cho tập đoàn Mộ thị trong thời gian ngắn biến thành như vậy, thật sự cô không nghĩ ra người thứ hai.

Di động của cô không tìm ra được một chút tin tức, danh sách đen cũng biến mất.

Trong một tháng này pháo đài Đế quốc không có một chút tin tức của Mộ thị, Phong Đức từng nói ở trong phạm vị pháo đài Đế quốc, những cái này có thể bị quản lý.

Đi tới làng du lịch, tất cả làng du lịch đều không có tín hiệu, di động đều bị nộp lên.

Mấy nhân viên trẻ tuổi nhận ra cô là chị của Thời Địch, vừa muốn nói chuyện với cô thì bị Phong Đức cắt ngang, từ đó tất cả nhân viên làm việc đều không nói một lời với cô, cô còn tưởng rằng không có cơ hội, xem ra không phải vậy.

Lúc Cung Âu xử lý công việc không cho cô đi vào, nói đang làm chương trình cho người máy.

Cung Âu hãm hại Mộ Thiên Sơ, còn gạt cô.

Căn bản hắn không muốn buông tha cho Mộ Thiên Sơ.

Mà cô hoàn toàn không biết gì cả mà cứ ở bên cạnh Cung Âu, hoàn toàn không biết gì lại bị cảm động, thậm chí còn nghĩ cô và Cung Âu có thể có tương lai…

Mà người đàn ông này chưa từng muốn buông tha cho Mộ Thiên Sơ.

“Chủ nhân, ngài làm sao vậy, tim ngài đập thật nhanh.” Mr Cung đứng bên cạnh, máy móc vịn chặt Thời Tiểu Niệm đang lùi ra sau.

“Vì sao không chịu buông tha?”

Cô nhẹ giọng nói, giọng hết sức thống khổ.

Trong đầu cô đều là tin tức trên dòng chữ,: Phá sản, ác ý công kích, máu, bệnh nặng…

Đều là vì cô.

Bởi vì cô Cung Âu mới đối phó với Mộ Thiên Sơ.

Tập đoàn Mộ thị sụp đổ, Mộ Thiên Sơ bị bệnh.

“Vì sao không chịu buông tha…”

Thời Tiểu Niệm khó khăn tiếp thu, đưa tay ôm lấy đầu, lại từ từ cúi người, răng cắn chặt môi, cho đến khi bị rách, mùi máu tanh tràn ngập trong miệng cô.

“Chủ nhân, ngài có khỏe không? Có cần tôi đưa tới bệnh viện không?” Mr Cung hỏi.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Trong lòng Thời Tiểu Niệm như có tiếng chân báo động, không kịp nghĩ ngợi liền đứng lên vò tờ báo ném vào thùng rác, dựa lưng vào cửa.

Hiện tại cô không có bất kì chứng cớ nào, không thể cứ như vậy mà phát sinh tranh chấp với Cung Âu.

Nếu không đến cuối cùng người chịu hành hạ là cô mà thôi.

“Thời Tiểu Niệm, em mới đi nhận chuyển phát sao?”

Âm thanh của Cung Âu vang lên sau lưng cô, giọng nói trầm thấp mà từ tính.

Thời Tiểu Niệm quay lưng về phía anh, đưa tay sờ sờ mắt mình, điều chỉnh lại biểu tình của mình, sau đó giống như không có việc gì xoay người lại thản nhiên nói, “Hai vệ sĩ kia còn bảo sẽ không nói với anh.”

Nhanh như vậy đã bán đứng cô.

Cung Âu đang làm việc cũng chạy tới nhìn cô, là sợ cái gì đúng không? Hya là sợ đồ chuyển phát có vấn đề gì?

“Người Cung Âu anh thuê có thể dễ dàng phản bội tôi như vậy sao?” Cung Âu bữa bãi nói, tầm mắt rơi vào môi cô, đôi mắt đen lập tức tràn đầy đau lòng, nhanh chóng kéo cô lại gần mình, “Làm sao lại rách môi hả?”

“Ăn cơm răng cắn phải môi, không có việc gì.” Thời Tiểu Niệm liếm môi, nuốt hết máu vào miệng, mùi máu làm cho dũng khí của cô trở nên chua xót.

“Ăn cơm rang trứng vội kiểu gì vậy! Có đau không?”

Cung Âu khẩn trương hỏi, hàng lông mày xiết chặt.

Một bàn tay anh đặt lên lưng cô, cúi đầu hôn cô một cái, giống như làm vậy có thể xua tan cảm giác đau đớn của cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dáng lo lắng của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác lạ thường, những chữ vừa muốn nói đều không thể nói ra.

Nếu tất cả đều do hắn làm….

Cô không dám tưởng tượng bên ngoài hắn luôn vô pháp vô thiên rốt cuộc tâm tư sâu đến mức nào, nặng đến mức nào… “Thật sự không có việc gì.” Thời Tiêu Niệm lùi ra sau một bước, hỏi, “Không phải anh đang làm việc sao?”

“Không phải em nhận được tập truyện tranh sao, có giữ lại không, tôi nhìn một chút xem.”

Nói đến dây, Cung Âu lập tức xoay người lật lật đám giấy trên bàn.

Thời Tiểu Niệm nhìn chỗ đặt thùng rác, ở bên cạnh Cung Âu.

Cô cẩn thận đi tới, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái, dời thùng rác đến chỗ không dễ để ý.

“Không có, sau này về rồi nói sao.” Thời Tiểu Niệm nói.

“Em có biết vì sao tôi muốn giữ lại một bản không?” Cung Âu tìm kiếm một lần, không có cuốn truyện nào, cảm thấy bất mãn trừng mắt với Thời Tiểu Niệm, “Em đang nói dối có phải không? Trước đó không nói với tôi một tiếng đã tung ra thị trường.”

Không phải hắn cũng đang nói dối sao?

Hắn giữ cô ở bên cạnh, nhìn qua thì tháy đối xử với cô tốt hơn trước kia, nhưng thật ra khống chế cô khắp nơi, di động của cô không thể nhìn thấy được một chút tin tức nào.

Cô im lặng, Cung Âu vẫn còn trừng cô, “Vì sao nói đối tôi?”

Thời Tiểu Niệm gượng ép nở nụ cười, “Muốn trở về cho anh một sự bất ngờ.”

Hắn vẫn cho rằng truyện tranh cô vẽ là chuyện của bọn họ.

Không phải vậy.

Chưa bao giờ là như vậy.

Có lẽ có một số việc đã được định sẵn, lúc cô chuẩn bị thừa nhận trái tim mình lại để cô phát hiện ra tờ báo.

Cung Âu và cô không thể có một câu chuyện gì.

“Bất ngờ?” Cung Âu nghe xong hai chữ này, vẽ mặt giận dữ mới giảm xuống, nhíu mày, giọng nói ra vẻ khinh thường, “Mấy thể loại truyện tranh của phụ nữ bọn em thì có gì mà bất ngờ, không phải là yêu tới yêu đi sao.”

Chẳng lẽ cô vẽ tình yêu của bọn họ tràn đầy ghen tuông sao?

“Ha ha.”

Thời Tiểu Niệm cười, nụ cười không thể giữ được lâu.

“Được, vậy em ở đây vẽ đi, tôi đi làm việc.” Cung Âu tới gần cô, cúi đầu hôn cô một cái thật sâu.

Bên trong miệng hai người tràn ngập mùi máu.

Hôn xong, Cung Âu xoay người rời đi.

Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, tâm trạng nặng nề, làm việc? Hắn đang muốn nghĩ cách công kích Mộ Thiên Sơ sao?

“Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm nhịn không được mà gọi hắn lại.

Cung Âu quay đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt đầy vui mừng không thể che dấu được.

Người phụ nữ này chuẩn bị cho hắn một sợ bất ngờ.

“Cung Âu, tôi cảm thấy không thoải mái, anh có thể ở cùng tôi không?” Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi.

Cung Âu đứng đó, bóng dáng cao lớn, gương mặt anh tuấn đang mỉm cười đột nhiên sững lại, đôi mắt đen bóng nhìn cô, “Em lặp lại lần nữa!”

Thời Tiểu Niệm cho rằng hắn không muốn, ngập ngừng cười một tiếng, “Thôi, xem như tôi chưa nói gì.”

“Nhất định phải nói! Nói lại lần nữa.”

Cung Âu hét toáng lên.

“…” Thời Tiểu Niệm mấp máy môi, đành phải nói lại lần nữa, “Anh có thể ở lại cùng tôi không?”

“Nói lại lần nữa!” Vậy mà cô lại mong hắn ở lại với cô, lời này quá êm tai rồi!

“Anh có thể ở lại cùng tôi không?”

“Nói lại lần nữa đi!”

“… Anh có thể ở lại cùng tôi không?”

“Có thể!”

Cung Âu nhanh chóng trả lời, nhanh chóng lại gần cô, một tay ôm cô vào ngực, vúi đầu hôn lên trán cô.

Trán của cô mát lạnh, không có dấu hiệu bị sốt.

Cung Âu rũ mắt nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay của cô, ôm cô hỏi, “Mr Cung, sức khỏe của Thời Tiểu Niệm như thế nào?”

Mr Cung đứng đó, bên trong đôi mắt màu đen có hàng loạt số hiệu hiện lên, sau đó trả lời, “Chủ nhân hết sức bình thường.”

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm vào ngực, cắn cắn môi, vết thương càng đau hơn.

“Tôi muốn vẽ tranh nhưng không có linh cảm gì, cho nên cảm thấy hơi đau đầu.” Thời Tiểu Niệm giải thích.

“Lên giường nằm nghỉ một chút đi.”

Cung Âu ôm cô lên, lại ra lệnh cho Cung Âu vén chăn lên.

Mr Cung nhìn qua, xác định có chiếc chăn liền lại gần nhấc chăn lên.

Thời Tiểu Niệm được Cung Âu nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường mềm mại, Cung Âu ngồi bên giường nhìn gương mặt cô, “Sắc mặt em có chút tái nhợt, tôi đi gọi bác sĩ tới.”

“Không cần đâu, không phải mr Cung đã nói tôi rất bình thường sao.” Thời Tiểu Niệm nằm trên giường nói.

“Người máy vốn là người máy, ai mà biết lúc nào thì nó chết máy chứ.” Cung Âu nhíu mày, giọng nói cực kì lo lắng, đứng lên liền đi ra ngoài.

Ngay lúc hắn đứng lên liền có một bàn tay mềm mại kéo tay hắn.

Lồng ngực Cung Âu hung hăng chấn động, rũ mắt nhìn tay mình bị Thời Tiểu Niệm gắt gao nắm chặt.

Hắn nhìn Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm nằm đó, nắm chặt tay hắn, đôi mắt cầu xin nhìn hắn, ngập nước, “Ở trong này cùng tôi đi, đừng đi đâu hết.”

Cung Âu yên lặng nhìn cô, bỗng dưng trong đôi mắt đó lóe lên sự đắc ý và kiêu ngạo, “Thời Tiểu Niệm, tôi thật sự yêu chết bộ dạng này của em!”

“…”

“Rốt cuộc em cũng cần tôi! Em đã yêu tôi rồi!” Cung Âu ngồi xuống bên giường, lật tay nắm chặt bàn tay cô, khóe môi nhếch lên nụ cười, “Tôi không đi đâu hết, ở lại chỗ này với em.”

trướctiếp