Hai người rời đi quả thật không thể đưa tới sự chú ý của mọi người, hình như đã sớm trở thành thói quen, thói quen An Sanh không có tiếng tăm
gì, thói quen cô tiếc chữ như vàng, thói quen cô tồn tại giống như không khí.
Vậy mà, mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn khi bị ép buộc cũng sẽ đưa ra móng nhọn bén nhọn của nó. Một năm sau cô bạn Hứa lấy thái độ
dứt khoát náo đổi khoa y học hai năm thành khoa kiến trúc cô vẫn thích,
cũng lấy tư thái không cho cự tuyệt ra nước ngoài du học, học chuyên
ngành cô thích nhất, lập chí về sau muốn trở thành một thiết kế kiến
trúc sư, cũng nói tạm biệt trước với Thiên Mộ Triêu, nói rõ từ nay về
sau giữa hai người sẽ không liên quan đến tình yêu.
Cả hai quyết định trọng đại kinh hãi thế tục liên tục này, rớt hỏng rất nhiều mắt
kính của mọi người, giật mình quá mức nhất chính là Thiên Mộ Triêu, An
Sanh luôn luôn dịu ngoan như con cừu nhỏ, rõ ràng lại sẽ làm ra chuyện
khiến cho người ta không tưởng tượng được như vậy?
Lại nói tạm
biệt với mình? Còn nói từ nay về sau sẽ không liên quan đến tình yêu,
một khắc kia trong lòng anh không giải thích được cũng hơi không thoải
mái, cứ có cảm giác mình mất đi thứ gì quý giá nhất.
Sau khi An
Sanh rời đi, anh đột nhiên cảm thấy cuộc sống có chút không quen, cô gái nhỏ thích khóc trước kia sẽ không bao giờ đi theo phía sau anh sợ hãi
gọi “Anh Mộ” nữa, vừa nghĩ tới có một ngày cô sẽ rúc vào trong ngực
người đàn ông khác, ghen tức trong lòng liền không cách nào khống chế
lan tràn.
Thì ra là, chỉ có mất đi mới rốt cuộc hiểu đó là yêu,
càng thêm một thói quen không cách nào dứt bỏ, từng chút một thấm ướt
vào trong lòng người, xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, để cho mình sinh ra một cảm giác không muốn xa rời cô.
Thật ra
thì, Tuyết Hồ hâm mộ An Sanh, hâm mộ cô ấy là vợ chưa cưới của Mộ Triêu, có thể được hưởng rất nhiều đặc quyền người khác đều không được hưởng
tới; hâm mộ khi cô ấy làm nũng khóc nhè được người trong lòng mình dịu
dàng dụ dỗ; hâm mộ cô ấy có thể biết điều yên tĩnh như vậy, được mọi
người khen ngợi.
Sau đó, An Sanh nói giải trừ hôn ước với Mộ
Triêu, trôi nổi vượt biển đi đến New Zealand du học. Cô phải vui mừng
mới đúng, nhưng đây cũng chính là lúc đau thương của cô bắt đầu, rõ ràng yêu Mộ Triêu, lại chỉ có thể ở bên cạnh anh yên lặng làm anh em tốt với anh, nghe anh bày tỏ đủ loại chuyện giữa anh và An Sanh.
Đây là một loại bất lực, một loại đau thương lạnh toát, trừ chờ đợi cô còn có thể làm gì?
Chờ đợi tình yêu hoa nở, còn, cần bao lâu?
Hợp Hợp vẫn cho rằng kẻ mà mình chán ghét nhất chính là châu chấu thúi, từ
khi tròn một tuổi bị anh cường hôn, trong lòng cô vẫn có khúc mắc thật
sâu, về sau nữa trong vài lần gặp mặt, anh cũng hầu như là rất quá đáng
bắt nạt mình, dù sao chính là một đồ quỷ sứ chán ghét!
Năm mười
sáu tuổi ấy, trường học tổ chức đi Hương Cảng xem triển lãm, kết quả ở
sân bay bị anh đe dọa thêm quyến rũ cướp đi, cũng là bởi vì một lần kia
thái độ của cô có đổi mới về anh. Cô không ngờ chính là châu chấu thúi
lại có thể biết làm một tay mỳ Ý ăn ngon, nuôi lấy miệng cô, cũng nuốt
không trôi nhà khác nữa. (Ưmh… Trứng thúi chính là dưỡng thành như vậy.)
Hơn nữa, anh còn cứ túm chặt lấy chuyện mình “Cường hôn” anh, mỗi lần uy hiếp cô đi làm một chút chuyện “Hư”. ╭(╯╰)╮
Còn nhớ rõ bữa tiệc lần đó, chị Yên nói một mình nhàm chán, để cho cô đi
cùng chi ấy, sau khi đi tới lại gặp được châu chấu thúi, thừa dịp đi
toilet cũng không thoát khỏi anh được, ra ngoài liền phát hiện anh bị
một đám phụ nữ trang điểm lộng lẫy vây quanh, ghê tởm hơn chính là anh
đứng ở chính giữa cười đến khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ đấy.
Thật là một hoa hồ ly! Hợp Hợp giận dữ thầm nghĩ trong lòng. Hậu tri hậu
giác mới hiểu được mình bị anh hai cùng chị dâu hai lừa gạt.Thư Nhĩ
Hoàng biết Hợp Hợp có chút mâu thuẫn với anh, nhưng anh không nóng nảy,
trước khi Hợp Hợp tròn mười sáu tuổi, anh nỗ lực hoàn thiện mình, đề cao năng lực khắp mọi mặt của mình, để cho mình trở nên mạnh mẽ. Tần số
xuất hiện tại trong sinh hoạt của cô cũng không cao, nhưng mỗi lần rất
thích trêu chọc cô, thích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc cô tức
giận, thích dáng vẻ ngọt ngào khi cô cười lên, thích hơn chính là thỉnh
thoảng cô lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu của cô gái nhỏ.
Anh rất
thông minh, giấu thật sâu rất sâu tình yêu với Hợp Hợp, mức độ nắm bắt
được vô cùng tốt, không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không nóng
nảy, không dây dưa không vô lễ, từng bước từng bước khiến Hợp Hợp quen
với sự có mặt của anh, dần dần lệ thuộc vào anh.
Chính là như vậy dần dần để cho mình trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh
của cô, sau đó cho cô tới điểm kích thích, giống như khi An Sanh rời Mộ
Triêu mà đi vậy, đột nhiên rời đi sẽ khiến cho suy nghĩ của người ta
càng trở nên rõ ràng thêm.
Năm Hợp Hợp hai
mươi tuổi ấy, chính là nghỉ hè năm ba đại học, cô ở nhà đến cực kỳ nhàm
chán, anh cả anh hai đều kết hôn rồi, mỗi ngày không phải tình chàng ý
thiếp cùng bà xã của mình, chính là ôm cháu trai cháu gái đáng yêu của
cô ra ngoài đi dạo, haizzz… Vốn quên cô em gái nhỏ này.
Cho nên
cô quyết định một mình ra ngoài du lịch, trạm thứ nhất —— Tây Tạng, một
nơi gần bầu trời nhất, cũng là vùng đất nguyên sơ nhất, từ nhỏ cô đã vô
cùng muốn tới, chỉ có điều khổ nỗi không có cơ hội mà thôi.
Cha
mẹ rất không tình nguyện, nói cô từ nhỏ không ra khỏi nhà đi xa, sợ cô
bị lừa bị bắt nạt, nhưng cô lần nữa kiên trì cũng bày tỏ mình đã trưởng
thành, không còn là thiếu nữ vị thành niên, cô đã có đai đỏ Taekwondo
hoàn toàn có thể bảo vệ mình không bị bắt nạt.
Khoảnh khắc khi
máy bay hạ xuống đất, lòng của cô liền bay lượn, rất muốn lập tức vạch
khăn che mặt của vùng đất thần thánh ngay lúc này. Có lẽ là cô thật sự
không có coi phản ứng của cao nguyên là quan trọng, ngày thứ ba, cô liền hơi không chịu nổi, thiếu chút nữa ngất xỉu ở trên cao nguyên đầy
tuyết, may mà có người có lòng tốt đưa cô đến bệnh viện.
(*) phản ứng cao nguyên: còn gọi là bệnh cao nguyên (high altitude reaction),
chứng say núi. Là khi con người tiến vào cao nguyên cao trên ba ngàn mét so với mực nước biển khiến cho áp lực giảm thấp oxi giảm sinh ra không
dễ chịu.
Không biết vì sao, người đầu tiên cô nghĩ tới lại là
châu chấu thúi, bởi vì không có ai thích hợp hơn anh rồi, cha mẹ còn có
anh trai chị dâu sau khi biết được khẳng định vô cùng lo lắng, cô cảm
thấy vẫn tạm thời giấu giếm thì tốt hơn.
Thư Nhĩ Hoàng lòng như
lửa đốt chạy tới một bệnh viện nào đó ở Tây Tạng, khi nhìn thấy Hợp Hợp
ngủ say bình yên vô sự, trong lòng mới thở ra một hơi, cô bé giày vò
này, cô có biết mình cũng sắp bị cô hù chết không, phản ứng cao nguyên
nghiêm trọng sẽ xảy ra án mạng, cô lại còn giấu anh một mình chạy tới
Tây Tạng du lịch?
Sau khi Hợp Hợp tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy Thư Nhĩ Hoàng nằm bên mép giường canh chừng cô, trong lòng tràn đầy cảm
động, mím miệng nhào vào trong ngực anh ỷ lại không chịu dậy, thật ấm
áp, thật vui vẻ đó ~
Chính là như vậy, cô cần, anh được cần, hết
lần này đến lần khác, thói quen này dần dung nhập cuộc sống và xương
thịt của nhau, rốt cuộc không chia ra được.
Sau đó, Hợp Hợp hiểu, đây chính là yêu.
Ngày nào đó, Hợp Hợp tựa vào trong ngực anh, ngước đầu hỏi anh: “Anh cảm thấy hạnh phúc là gì?”
Anh cưng chiều nhéo mũi cô, tròng mắt đen như mực hoàn toàn ấm áp, “Hạnh phúc chính là được em cần.”