Nhưng hai người kia đã đánh tới mù quáng, vốn không nghe lọt bất cứ lời
khuyên can này, Quế Noãn Yên ở bên cạnh hai người gấp đến độ giậm chân,
không biết nên làm sao mới phải? Nếu cứ mặc cho bọn họ đánh tiếp như
vậy, nói không chừng sẽ náo loạn đến bệnh viện.
Trời ạ! Nếu như
để người khác nhìn thấy cảnh tượng này, đoán chừng sẽ phát điên, đường
đường là hai tổng giám đốc top 500 thế giới, lại đánh nhau như con nít?
Định nhắm mắt lại, vọt vao giữa hai người bọn họ, đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ bị đánh.
Vậy mà, quả đấm lại không rơi xuống như dự đoán, chỉ nghe thấy tiếng hít
thở nặng nề của hai người, giống như kiềm chế cái gì. Lông mi khẽ run,
từ từ… Từ từ mở mắt, vừa đúng đối diện với tròng mắt đen sáng của Thiên
Tập Vũ, quả đấm của anh dừng trên chóp mũi cô cách chừng một tấc, cứng
rắn nhịn xuống.
Cô nhìn thấy trong tròng mắt anh có giật mình, có nghi ngờ, còn có đau thương không giấu được, quả đấm nắm chặt từ từ bỏ
xuống, đưa mắt nhìn sâu vào mắt cô hai phút, sau đó cũng không quay đầu
lại xoay người rời đi.
“Này…” Quế Noãn Yên giơ tay lên định gọi
anh lại, nhưng vẫn không nói ra khỏi miệng, ánh mắt mới vừa rồi nhìn
mình và bóng lưng tịch mịch của anh “Giết” lòng cô, ai tới nói cho cô
biết, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Yên.” Cảnh Niệm Châu ở sau lưng đánh thức cô đang ngẩn người.
“Anh Châu, mắt của anh…” Quế Noãn Yên hoảng hốt kêu lên, trong đầu chợt xẹt
qua hình ảnh gò má anh Vũ, hình như khóe miệng của anh ấy bị rách, khẳng định rất đau.
“Không có việc gì, dùng túi chườm nước đá chườm
lên là được rồi.” Giờ khắc này tâm tình của Cảnh Niệm Châu vô cùng tốt,
anh không ngờ tiểu Yên sẽ xông tới cản trước mặt mình, cảm giác vui
thích đó thật sự không cách nào hình dung, tràn đầy tim anh.
“Vậy vào nhà đi, nhà em có túi chườm nước đá, nếu không ngày mai mắt anh sẽ
biến thành mắt gấu mèo rồi.” Quế Noãn Yên hơi kỳ quái, sao anh Châu đột
nhiên vui mừng như vậy.
“Vì tiểu Yên, biến thành mắt gấu mèo, anh vui vẻ chịu đựng.” Cảnh Niệm Châu cười đến như tắm gió xuân.
“Hả…” Quế Noãn Yên đột nhiên ý thức được, mới vừa rồi sau khi mình nhắm mắt
xông vào, hình như chắn trước mặt anh Châu, cho nên… Cho nên anh Vũ mới
có thể dùng ánh mắt đau thương như vậy nhìn mình sao? Cho nên bóng lưng
của anh ấy mới có thể tịch mịch như vậy? Cho nên… Anh cho rằng mình
thích anh Châu sao?
“Chú và dì đã ngủ rồi chư? Đi vào có thể quấy rầy đến bọn họ không?”
“Không có chuyện gì đâu, phòng ngủ của cha mẹ ở lầu hai, lúc này bọn họ đều đã ngủ, túi chườm đá có ở phòng khách.” Quế Noãn Yên cười nói, trong lòng
cũng lo lắng đến vết thương của người nào đó, anh về nhà trễ như thế có
ai chăm sóc vết thương cho anh không?
Hai người lặng lẽ đi vào
phòng ăn, Quế Noãn Yên mở tủ lạnh lấy túi chườm nước đá ra, để Cảnh Niệm Châu ngồi trên băng ghế, rất dịu dàng chườm lên ánh mắt vừa thâm đen
vừa sưng của anh.
Gương mặt gần trong gang tấc, có thể nghe rõ
tiếng hít thở của nhau, còn có mùi hương thơm dịu trên người thiếu nữ,
từng chút một chui vào trong lỗ mũi anh, khiến cho hơi thở của anh rối
loạn.
“Tiểu Yên…” Cảnh Niệm Châu đột nhiên ngẩng đầu, đôi môi
cách môi Quế Noãn Yên chỉ vẻn vẹn một tấc, chỉ cần khẽ nâng cao lên, sẽ
có thể -
Quế Noãn Yên cũng không nghĩ đến anh Châu lại bất ngờ
ngẩng đầu lên, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực từ trong miệng
anh phun ra, mắt đẹp trừng thật to, bất ngờ rơi vào trong tròng mắt lưu
ly trong suốt không sóng, lòng của cô không khỏi xao động.
Trong lòng Cảnh Niệm Châu đang giãy giụa không dứt, hôn hay không hôn? Đây là cảnh đẹp trời ban, anh không nên lãng phí một cách vô ích, nhưng anh vẫn
chưa xác định được tâm tư của tiểu Yên, vậy vừa hôn, không khỏi quá mức
đường đột, nói không chừng còn có thể hù cô ấy.
Ngay khi anh rốt
cuộc chiến thắng được ý niệm của mình chuẩn bị bằng bất cứ giá nào, Quế
Noãn Yên “Vèo” một cái nhảy ra rồi, đáy mắt anh lướt qua chút sáng tỏ,
bản thân đúng là vẫn thua rồi.
“Anh Châu, muốn uống nước không?”
Quế Noãn Yên xoay người đi rót nước, che giấu hoảng loạn mới vừa rồi của mình, cô không thể không thừa nhận mới vừa rồi dưới ánh nhìn chăm chú
của cặp mắt lưu ly trong suốt của anh Châu, trong lòng lướt qua một tia
bất an nho nhỏ.
Cô không phải kẻ ngu, tâm tư của anh Châu với cô
rõ ràng như vậy, rõ ràng đến cô hơi sợ hãi, nhưng cảm giác kia không
đúng, cô rõ ràng yêu anh Vũ, không nên tham lam dịu dàng của anh Châu.
“Ừ.” Tròng mắt Cảnh Niệm Châu nhanh chóng khôi phục tự nhiên, phảng phất giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Sau khi ngồi một lúc, Cảnh Niệm Châu liền đứng dậy cáo từ, lại ngây ngốc
tiếp anh sợ chính mình sẽ không khống chế nổi, tâm ma bất cứ lúc nào sẽ
chạy đến, khiến cho anh không chịu nổi.
Quế
Noãn Yên cũng không giữ anh lại, đưa anh tới cửa rồi trở về phòng rồi,
nằm ở trên giường do dự có cần gọi điện thoại cho anh Vũ hay không, bây
giờ anh đang ở đâu? Đang làm gì?
Cuối cùng vẫn ấn dãy số kia, sau khi tiếp thông thì đáy lòng càng bất an, mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây…
Rốt cuộc ở thời điểm bốn mươi giây được nhận, không phải là giọng nói như trong chờ đợi, mà là –
Giọng của Thiên Mộ Triêu: 【Chị Yên, chị mau tới “Lam Mị”, anh Vũ sắp không xong. 】
Sắp không xong? Đáy lòng Quế Noãn Yên “Lộp bộp”, cái gì gọi là sắp không xong?
Thiên Mộ Triêu thật sự ghê tởm quá mức rồi! Sao cậu ta lại vô duyên vô cớ nguyền rủa anh Vũ! “Xảy ra chuyện gì?”
【Anh Vũ bị người ta đánh rất thảm, đôi môi cũng rách, mặt cũng sưng lên, vết thương trên người vô số, còn uống liền năm ly Black Label *, hơn nữa…】
Thiên Mộ Triêu định nói lại thôi.
(*) Black Label: tên đầy đủ Johnnie Walker Black Label - một loại rượu Whisky
“Thêm gì nữa?” Quế Noãn Yên nóng nảy.
【Trong miệng anh ấy vẫn gọi tên chị, nước mắt ‘tí tách’ không ngừng chảy,
khiến cho em cũng muốn khóc theo rồi. 】 Thiên Mộ Triêu liếc nhìn người
đàn ông say như chết trên ghế sa lon còn đang lầm bầm, trong lòng cảm
thán bản thân thật sự có thiên phú diễn trò, học được giống như đúc,
ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào.
Quế Noãn Yên siết điện thoại
di động không lên tiếng, Mộ Triêu nói anh Vũ một mực gọi tên cô, còn
khóc? Có khả năng sao? Nhưng nghe giọng cậu ta không giống như đang nói
dối.
Mình rốt cuộc nên làm cái gì? Có đi hay không?
Trong
đầu vẫn không xóa bỏ được màn vừa rồi khi anh Vũ rời đi, ánh mắt đau
thương mà cô chưa từng thấy, hơn nữa anh ấy nhất định đã ngộ nhận mình
định chắn quả đấm thay anh Châu, nhưng sự thật không phải như vậy!
Cô chỉ rất thuần túy không muốn bọn họ đánh nhau tiếp mà thôi, cũng không muốn thay ai chắn quả đấm…