Bên trong phòng tắm, Hợp Hợp vừa mở nước, vừa vẽ các vòng tròn nguyền
rủa ai đó, châu chấu thúi! Hoa hồ ly! Đồ quỷ sứ chán ghét! Nguyền rủa
anh lát nữa tắm được một nửa thì hết nước bị cúp điện! ╭(╯╰)╮
Mưa bên ngoài rơi hơi mãnh liệt, rào rào gõ vào trên cửa kính, theo nước
chảy uống, ánh đèn màu vàng bên trong nhà nhu hòa nhẹ nhàng, sau khi tắm xong Hợp Hợp mặc áo sơ mi màu trắng của Thư Nhĩ Hoàng ôm gối tròn vùi
trên ghế sa lon xem tiết mục giải trí có tỉ lệ người xem khá cao trên ti vi, thỉnh thoảng nhếch miệng cười đến vui vẻ.
Đột nhiên, “Phụp”
một tiếng, bên trong phòng rơi vào tăm tối, Hợp Hợp hơi không dám tin
giữ vững tư thế vừa rồi, mở trừng hai mắt, cùng lúc đó, bên trong phòng
tắm bên cạnh truyền đến một tiếng, “Shit!”
Sau đó “Rầm” một tiếng vang thật lớn, hình như có thứ gì đó bị rơi xuống đất rồi, bị sợ đến
Hợp Hợp cũng run lên, lúc này mới phản ứng được – thì ra bị cúp điện.
Chẳng lẽ cô nguyền rủa ứng nghiệm rồi, ORZ!
Tiếng mưa rơi ngoài phòng cũng càng ngày càng lớn, gió lạnh gào thét mà qua,
tiếng lá cây “Soàn soạt soàn soạt” rõ ràng truyền vào trong lỗ tai Hợp
Hợp, cố tình còn đưa tay không thấy được năm ngón, cảm giác sợ hãi nhanh chóng tập kích cô, co ro trên ghế sa lon không dám cử động dù chỉ một
chút, đầu ngón tay bấu chặt vào gối ôm trong ngực.
Thư Nhĩ Hoàng
chống cùi chỏ ngồi dậy từ dưới đất, cục điện lực chán ghét, tại sao lại
đột nhiên cúp điện! Mặc dù biết buổi tối là lúc cao điểm sử dụng điện,
nhưng trong lòng vẫn không thể nào tiếp nhận được, vừa nghĩ tới Hợp Hợp
vẫn còn ở bên ngoài, không khỏi lo lắng cô có thể sợ hãi hay không?
Lục lọi tìm được khăn tắm, tiện tay quấn ngang hông, sờ bậy bạ đi ra ngoài
cửa, “Hợp Hợp, Hợp Hợp, em ở đâu? Điện thoại di động có ở bên cạnh
không?”
Giọng của anh dịu dàng mà tràn đầy sức quyến rũ, nhẹ
nhàng chậm chạp như lông vũ phất qua Hợp Hợp đang run rẩy cả người,
khiến cho cô không tự giác bình tĩnh lại, đưa tay sờ điện thoại di động, nhấn ra chút ánh sáng hơi yếu ớt.
Trong
một vùng tăm tối, chút ánh sáng yếu ớt này không thể nghi ngờ là cây cỏ
cứu mạng, Thư Nhĩ Hoàng mấy bước đi tới ngồi bên cạnh, ôm lấy thân thể
khẽ run của cô vào trong lòng mình, cánh tay vững vàng khóa chặt hông
cô, cằm tựa trên vai cô, “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Hợp Hợp không
như bình thường đẩy anh ra, ngược lại rất mềm mại vùi trong ngực anh,
tất cả đều bởi vì vốn sợ bóng tối, có một người có thể dựa vào cảm giác
vẫn rất tốt, hơn nữa lồng ngực của anh rất rộng lớn, rất có cảm giác an
toàn.
Chóp mũi là mùi thơm bạc hạ nhàn nhạt sau khi mới tắm xong
trên người anh, rất mát mẻ, rất thoải mái, còn có tác dụng an thần, Hợp
Hợp thầm nghĩ như thế, thân thể lại ủn ủn vào trong ngực anh, cô phát
hiện mình không còn sợ giống như vừa rồi, hình như có anh bên cạnh, mình đã cảm thấy an tâm rất nhiều.
Thì ra là, châu chấu thúi còn có tác dụng như vậy, khóe môi khẽ nhếch.
Thư Nhĩ Hoàng cảm thấy Hợp Hợp chui vào trong lòng anh, chỉ cảm thấy điện
đóm này cũng không ghê tởm như thế, ít nhất khiến cho quan hệ giữa anh
và Hợp Hợp lại gần một bước, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười ấm
áp.
Anh cứ yên tĩnh ôm cô ngồi trên ghế sa lon như vậy, cảm thấy
thân thể của cô từ từ thả lỏng, đôi môi dán vào lỗ tai cô nhẹ giọng nỉ
non: “Hợp Hợp.”
“Ừ…” Giọng nói của Hợp Hợp mềm nhũn giống như con mèo nhỏ, cô đột nhiên phát hiện tên của mình từ trong miệng châu chấu
thúi gọi ra sao mà dễ nghe, giọng nói trầm thấp quyến rũ, âm điệu tiết
tấu được nắm giữ vô cùng tốt, mơ hồ mang theo mùi vị say người, giống
như rượu ngon chưng cất lâu năm say người.
Năm phút sau, Hợp Hợp không thoải mái giật giật thân thể, đầu ngón tay
không cẩn thận chạm lên da thịt trần trụi của Thư Nhĩ Hoàng, hơi ngượng
ngùng rút tay về, thầm nói: “Sao không mặc quần áo.”
Đột nhiên
sau đó nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn: Không phải anh trần trụi
toàn bộ chứ? Trời ạ! o(╯□╰)o
“Đột nhiên bị cúp điện, em kêu anh đi đâu tìm quần áo?” Đôi môi Thư Nhĩ Hoàng cũng sắp áp lên bên mặt Hợp Hợp rồi, thở ra khí nóng cũng phun toàn bộ lên
môi cô, trên lỗ mũi, tê tê, ngứa ngứa chút.
Hợp Hợp đưa tay định
đẩy đầu anh ra, thật đáng ghét! Dựa vào gần như vậy làm gì? Làm hại trái tim của cô cũng đang nhảy “Thình thịch” rồi.
Lòng bàn tay tiếp
xúc được một vật thể mềm mại, còn nóng hổi phả ra khí nóng, không cần
đoán cũng biết là gì, Hợp Hợp đỏ mặt định rút tay về, lại bị người khác
đè lại, còn cố ý vừa hôn lại liếm lên lòng bàn tay cô.
Thật nhột –
“Nhột.” Hợp Hợp tức giận vểnh môi lên, không thoải mái uốn éo người định rụt
tay về, lại phát hiện phía dưới mông có thứ gì đó thô sáp rất cấn người, tức giận nói: “Thứ gì vậy! Thật cấn người.”
Đầu Thư Nhĩ Hoàng
đầy vạch đen, sắc mặt cũng càng ngày càng đen, may mà hiện giờ hoàn toàn đen thui, cái gì cũng không nhìn thấy, khàn giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
Thật sự gặp quỷ! Anh lại có phản ứng nhanh như vậy, trên người Hợp Hợp chỉ
mặc một cái áo sơ mi của anh cùng với quần lót nhỏ, giờ phút này ngồi
trên đùi anh, hoàn toàn là tiếp xúc thân mật, hơn nữa cô còn không yên
phận uốn qua uốn lại, hoàn toàn thử thách sự nhẫn nại của anh.
Hợp Hợp bị giọng nói khàn khàn của anh dọa sợ hết hồn, trong lòng suy nghĩ
anh còn có khả năng đặc biệt này, giọng nói thay đổi liền thay đổi được
ngay?
“Em nào có lộn xộn, rõ ràng anh thả thứ gì đó cứng rắn ở
trên đùi, cấn khiến người ta không thoải mái chứ sao!” Hợp Hợp dẩu môi
không thuận theo, cô rất biết điều có được không.
Thư Nhĩ Hoàng
có một kích động, hít vào một hơi thật sâu, cảm giác đột nhiên có một
bàn tay nhỏ bé đang sờ về phía giữa chân mình, lập tức chuẩn xác không
sai túm được, cô nhóc thúi này! Chẳng lẽ cô còn muốn đùa lửa! Anh cũng
không muốn bị cô ép đến thú tính đại phát, bắt nạt thiếu nữ vị thành
niên.
“Buông tay ra, người ta chỉ muốn tìm xem một chút là thứ gì thôi.” Hợp Hợp bị đau chống lại.
“Không được lộn xộn, không cho sờ loạn, nếu không…” Thư Nhĩ Hoàng nhỏ giọng mờ ám nói, mang theo uy hiếp.
“Vậy anh lấy nó ra đi, rất cấn người có được hay không!” Trong giọng nói của Hợp Hợp tràn đầy mất hứng, làm gì mà cứ hạn chế cái này hạn chế cái
kia? Đáng ghét chết đi!
O(╯□╰)o
Lấy đi? Nếu lấy vật kia đi, như vậy cô còn có hạnh phúc sao? Cô gái nhỏ này!
Sau này, việc mất mặt này vẫn bị Thư Nhĩ Hoàng dùng để nói thật lâu, Hợp
Hợp cảm giác mình đặc biệt mất mặt, trong lòng âm thầm thề nhất định
phải tìm cơ hội hòa một ván, phải nghĩ ra chiêu tuyệt ác chỉnh anh mới
được.