“Vậy khi nào anh mang chị dâu về cho em?” Thiên Tập Vũ ngược lại trả lại anh một quân.
【Khụ… Khụ… Chuyện này không vội, trong quân đội bình thường đề xướng kết hôn
muộn sinh con muộn, ngược lại em đó, thích người ta thì sớm xuống tay,
đừng luôn kéo dài, dễ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.】 Úy Học Nghiêu có điều ngụ ý, tiểu Yên và Tập Tập lớn lên bên nhau từ nhỏ, rất nhiều
người đều biết rõ trong lòng phần tình yêu thanh mai trúc mã kia.
“Nghe nói Tinh Tinh sẽ lập tức về nước, đến đại học G đảm nhiệm trợ giảng!”
Nụ cười của Thiên Tập Vũ khá sâu, đây là vào mấy ngày trước khi anh nói
chuyện trời đất với Thư Nhĩ Hoàng, trong lúc vô tình biết được.
【Vậy thật không khéo, mấy ngày nữa anh trở về đơn vị chuẩn bị diễn tập, đoán chừng phải ngây ngốc hơn nửa năm mới có thể trở về, cũng có khả năng là một năm. 】 Úy Học Nghiêu ngược lại nói lời thật.
…
Hai
anh em rảnh rỗi hàn huyên mấy câu, liền cúp điện thoại, Thiên Tập Vũ giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhấn ga, bằng tốc độ nhanh nhất tiến về phía
đường Bắc Lâm Sơn.
Mà lúc này trên đường núi Bắc Lâm Sơn, đủ các
loại xe thể thao cao cấp phiên bản hạn chế, Ferrari, Lamborghini,
Porsche, Maserati, Aston Martin, v.v…, trong đó đặc biệt là chiếc
Ferrari màu đỏ như lửa bản được nâng cấp câu mắt người nhất, cô gái đứng bên cạnh nó cao chừng một mét bảy, mặc bộ đồ đua xe màu đỏ như lửa,
kiều diễm sáng rỡ, tóc dài sau gáy bện thành đuôi sam, tiêu sái rũ xuống sau lưng.
Ngũ quan của cô tinh xảo mà khéo léo, cả người nhìn
đẹp yên ổn giống như con búp bê sứ, hàng mi nét mày khéo léo này và lỗ
mũi thẳng, còn có cái miệng anh đào nhỏ nhắn, không chỗ nào không khiến
đàn ông sinh ra ý bảo hộ mãnh liệt. Nhưng mà, trong ánh mắt cô lại toát
ra thần thái phấn chấn, nơi khóe miệng nở rộ nụ cười tự tin, vẻ kiêu kỳ
khi giơ tay nhấc chân, thật sự hơi không hợp với dung mạo của cô, tạo
thành tương phản mãnh liệt.
Cô chính là Quế Noãn Yên, dung mạo di truyền từ mẹ của cô Tang Mộc Già Đại, tính cách lại một trời một vực
với mẹ cô, từ nhỏ đã là một tiểu tinh quái, làm việc nói chuyện đều vô
cùng cá tính, rất thích làm chút chuyện mà người khác không nghĩ tới,
chỉ cần là chuyện cô cảm thấy hứng thú, người bình thường không cản được cô
Cha cô rất dung túng cô, vốn không yêu cầu cô bất cứ chuyện
gì; cho nên Già Đại tính tình luôn nhu hòa đóng vai người xấu trong nhà, hơi nghiêm khắc một chút với con gái.
Cho nên, trong nhà có thể quản được Quế Noãn Yên cũng chỉ có mẹ cô.
“Quế Noãn Yên, em thật sự muốn so với anh?” Chủ nhân chiếc Maserati bên cạnh hèn mọn cười nói, anh là hoa hoa công tử Tiết Thế Khải có tiếng trong
vòng, tự nhận ở thành phố W mình không có đối thủ thứ hai, cho nên luôn
luôn phách lối.
“Tiết Thế Khải, chẳng lẽ anh không dám?” Đôi mày thanh tú của Quế Noãn Yên chau lên, khinh thường đầy mắt.
“Chị Yên, đừng kích động, em có lời muốn nói cho chị.” Thiên Mộ Triêu nhảy
mấy bước tới, kéo cánh tay Quế Noãn Yên, mặc dù Tiết Thế Khải này là
người cặn bã, nhưng đua xe nhiều năm như vậy, đã sớm am hiểu đủ loại
cách thức trong đó, lỡ như ra tư tưởng xấu gì, vậy khẳng định khó lòng
đề phòng!
Cho nên, Quế Noãn Yên cho dù như thế nào cũng không đấu lại anh ta, nếu như trên đường xảy ra chuyện gì, anh cũng không cách
nào bàn giao lại cho anh Vũ.
Quế Noãn Yên liếc mắt nhìn Thiên Mộ
Triêu, ý chỉ cậu xen vào việc của người khác! Nhưng dù sao hơi sức cũng
không bằng người, bị kéo mạnh tới, không vui hất tay ra, “Chị cảnh cáo
em! Cách xa chị một chút, nếu không chị kêu em vô lễ với chị!”
“Chị Yên, em không đắc tội chị mà?” Thiên Mộ Triêu không thể tin kêu lên.
“Bây giờ em đắc tội chị.” Quế Noãn Yên trừng mắt nhìn cậu ta.
Thiên Mộ Triêu là em họ Thiên Tập vũ, quan hệ của hai người tốt đến có thể
chung một phe, vừa đúng cậu ta học cùng trường đại học với Quế Noãn Yên, dưới cô một năm, cho nên tất cả về Quế Noãn Yên ở trường học, Thiên Tập Vũ đều biết được rất rõ ràng.
“Chị Yên, em vì tốt cho chị, Tiết
Thế Khải người kia quá mức âm hiểm xảo trá, lỡ như trên đường đua anh ta cố ý phạm quy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Thiên Mộ Triêu tận
tình khuyên nhủ.
“Không phải chị không biết anh ta là hạng người
gì.” Quế Noãn Yên không hài lòng nhíu mày, giống như đang nói: Em coi
chị là đồ ngốc hả! Tiết Thế Khải đã nổi danh tiếng xấu trong vòng rồi!
“Thế nào? Quế tiểu thư đây là sợ?” Tiết Thế Khải đột nhiên đi tới, cười đến mặt không có ý tốt.
“Sợ! Quế Noãn Yên tôi biết sợ anh?!” Lỗ mũi Quế Noãn Yên hừ lạnh xì mũi coi
thường, cô dù sao cũng tuổi trẻ khí thịnh, bị Tiết Thế Khải kích thích
như vậy, tâm lý muốn chiến thắng anh ta càng thêm mãnh liệt.
Quế
Noãn Yên không để ý tới ánh mắt ra hiệu của Thiên Mộ Triêu, trực tiếp đi về chiếc xe yêu quý của mình, mở cửa xe, lưu loát ngồi vào, một loạt
động tác này khiến Tiết Thế Khải nhìn thấy mà lòng sinh gợn sóng, quả
nhiên là một tiểu mỹ nhân, kinh nghiệm sống chưa nhiều!
“Quế tiểu thư, đua xe không chưa đã ghiền, bằng không chúng ta đánh cuộc một
chút?” Tiết Thế Khải đến gần xe của Quế Noãn Yên, gõ cửa sổ xe cô, cười
đến rất cần ăn đòn.
“Không có hứng thú!” Quế Noãn Yên lạnh lùng
cự tuyệt, sử dụng ánh mắt ý bảo: Lấy tay bẩn thỉu của anh ra, tôi muốn
đóng cửa sổ xe!
Tiết Thế Khải không hề nhúc nhích, tiếp tục nói:
“Nếu như anh thua, sau này toàn bộ đường đua Bắc Lâm Sơn do Quế tiểu thư định đoạt, em chính là lão đại nơi này, tất cả đều do Quế tiểu thư làm
chủ.”
Đánh cuộc này quả thật rất khiến người ta hấp dẫn, Quế Noãn Yên hơi động lòng, trầm ngâm một lúc, “Nếu như tôi thua?”
“Nếu như anh thắng, chỉ cần Quế tiểu thư nể mặt ăn một bữa cơm với anh là
đủ.” Trong lòng Tiết Thế Khải đánh bàn tính, dáng dấp Quế Noãn Yên này
quả thật xinh đẹp, trên người còn dáng vẻ dũng mãnh, thật sự quá đúng
khẩu vị của anh rồi! Chỉ tưởng tượng cảm giác ở trên giường thôi, nhất
định không phải mất hồn giống như bình thường.
Quế Noãn Yên nhíu
mày, chẳng lẽ suy nghĩ của người này có tật xấu, thắng chỉ cần ăn một
bữa cơm với anh ta là có thể? Đây là suy luận gì? Không khỏi cười lạnh
nói: “Tiết đại thiếu xác định tiền đánh cuộc là vậy sao?”
“Xác định, dĩ nhiên xác định!”
“Vậy thì được, vừa đúng hiện giờ nhiều người chứng kiến cho chúng ta như
vậy, Tiết đại thiếu nói lời phải giữ lời!” Trong lòng Quế Noãn Yên vẫn
muốn đánh cược một lần, nếu như có thể làm lão đại ở khu vực đường đua
Bắc Lâm Sơn, không phải anh Vũ sẽ lau mắt mà nhìn mình sao?
Thiên Mộ Triêu ở bên cạnh gấp như kiến bò trên chảo nóng, một phút nhìn đồng
hồ mấy lần, mắt thật sự nhìn chằm chằm về phía trước, cực kỳ nóng nảy.
Mắt thấy Quế Noãn Yên đã đội xong nón bảo hiểm rồi, ngay cả động cơ xe cũng khởi động, Thiên Mộ Triêu suy nghĩ có cần xông lên trước ngăn cản xe
chị ấy lại không.
Đột nhiên, hy vọng xuất hiện.
Phía trước có một bóng đen nhanh chóng chạy tới, từ xa đến gần, rõ ràng là chiếc
xe thể thao Porsche phiên bản số lượng hạn chế quen thuộc đến không thể
quen thuộc hơn,