“Hợp Hợp, anh thích em đã lâu rồi, làm bạn gái của anh được không?”
Thiếu niên điển trai mười sáu tuổi xấu hổ, khi nói lời này, trên chóp
mũi còn khẽ đổ mồ hôi hột, hình như ấp ủ thật lâu.
Cô bé đứng đối diện, có tóc ngắn ngang tai, mắt to mù sương viết đầy vô tội, lông mi
cong vút thật dài chớp chớp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng đáng yêu
hiện lên vẻ đỏ hồng nhàn nhạt, cánh môi anh đào hồng nhạt khẽ nhếch,
hiển nhiên bị giật mình.
“Tôi…” Cô vừa mới chuẩn bị mở miệng, kết quả bị một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá kéo ra phía sau,
chặn trước mặt cô quan sát kỹ lưỡng cậu thiếu niên thanh tú đó từ trên
xuống dưới.
“Nhóc có khả năng đó! Lại đùa bỡn lưu manh với em gái tôi! Sao tư tưởng lũ nhóc bây giờ thành thục như vậy? Nhóc bao nhiêu
tuổi rồi hả?”
Sắc mặt thiếu niên đỏ bừng, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện, nói chuẩn xác phải là
một quân nhân, trên bả vai còn có một mảnh quân hàm, hình như là cấp bậc gì đó.
“Em đã mười sáu tuổi.” Cậu quật cường nói, trong lòng
đang ngẫm nghĩ từ “Em gái” trong miệng người đàn ông này, tự nhận định
mình nên lấy thái độ như thế nào tới nói chuyện với anh ta.
“Chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc chưa dứt sữa thôi.” Người đàn ông hừ
lạnh nói, quan sát nam sinh đối diện từ trên xuống dưới một lần nữa, sau đó ôm eo cô gái rời đi.
Cô gái được gọi là ”Hợp Hợp” khi đi qua
bên cạnh cậu nam sinh thì hơi ngượng ngùng nhìn cậu ta, ngay sau đó
không cho cậu ta bất kỳ ánh mắt nào nữa, rất ngoan ngoãn rời đi theo
người đàn ông, khi đi xa rồi thì hai người liền thân mật nói đùa cười rộ lên.
Trong mắt nam sinh lướt qua vẻ cô đơn thật sâu, môi mím lại rất chặt, cho đến khi bóng lưng hai người biến mất
thành một bóng mờ rồi mới quay người đi.
“Anh cả, sao anh đột
nhiên về rồi?” Cô gái hơi ngước đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong giọng nói có ngọt ngấy không tan được, mặt mày tràn đầy vui
sướng, mắt to ướt nhẹp sáng lóng lánh câu người.
Người đàn ông
này chính là Úy Học Nghiêu, năm nay hai mươi bốn tuổi, đảm nhiệm trợ lý
sĩ quan bọc thép số hóa trong quân đội ở quân khu nào đó, anh cũng không phải là đùa bỡn giở trò bịp bợm gì, mà thật sự có chút tài mọn, thuộc
về nhân tài cao cấp không thể thiếu.
“Thế nào? Không hoan nghênh
anh trở về?” Anh thoáng nhíu mày nhìn cô em gái mình cưng chiều nhất,
cũng là cô em gái mà mọi người trong nhà cưng chiều nhất.
“Nào
có! Hợp Hợp ngày ngày mong đợi anh cả trở về, anh và anh hai đều rất bận rộn, một tuần lễ em cũng không thấy được các anh mấy lần…” Úy Hợp Hợp
bĩu môi ai oán nói, trong giọng nói có uất ức nồng đậm.
Anh cả và anh hai bình thường đều không ở nhà, anh hai một tuần mới trở về một
hai lần, bị cô gọi đùa là ”Người bay không trung”, luôn chạy khắp nơi
trên toàn thế giới; mà anh cả trở về càng ít hơn rồi, quy định cứng nhắc bên trong bộ đội thật sự quá nhiều, dưới tình huống bình thường đều
không cho phép tự tiện rời đi.
Cô rất nhớ bọn họ.
“Được rồi, anh đùa với em, cô bé ngốc.” Úy Học Nghiêu vuốt vuốt tóc ngắn mềm mượt của em gái, cố ý làm loạn chúng.
“Anh cả, anh làm loạn kiểu tóc của người ta.” Úy Hợp Hợp nũng nịu liếc nhìn
anh cả của cô, trong lòng buồn bực: tại sao tất cả mọi người thích
nghịch tóc của cô vậy?
Diện mạo của cô tập hợp ưu điểm của cha và mẹ cô, mắt to mù sương và đôi môi vểnh lên điển hình di truyền từ mẹ
cô Thiên Ca Tuệ, có một loại đáng yêu dễ thương; khuôn mặt cực kỳ giống cha cô Úy Nam Thừa, trong quyến rũ mang theo chút xinh đẹp. Mới mười
sáu tuổi, cũng đã lớn lên duyên dáng yêu kiều, mềm mại đáng yêu xinh
đẹp.
Vậy mà, về phương diện tính tình lại không hề di truyền tính phúc hắc khôn khéo của cha cô một chút nào, ngược lại tương tự tính
tình của mẹ cô đến kinh người, mơ hồ giống nhau, chậm hiểu giống nhau,
cho nên khi cô còn bé bị hai anh trai gọi đùa là ”Tiểu ngốc”, khi đó cô
lại thích khóc nhè, mỗi lần bị anh trai bắt nạt liền chui vào trong ngực cha làm nũng tố cáo, nước mắt lã chã bĩu môi nói mình không phải ”Tiểu
ngốc”.
Cha cô luôn luôn thương cô cưng chiều cô, nâng niu trong
tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, đương nhiên không chút do dự khiển
trách hai con trai một trận, nói em gái để thương yêu không phải để bắt
nạt, sau này còn dám bắt nạt em gái, gia pháp chăm sóc!
Úy Học
Nghiêu và Thiên Tập Vũ sâu sắc cảm thấy địa vị của bọn họ dao động quá
lớn, chỉ có điều cha nói không sai, em gái phải để yêu thương, hơn nữa
Hợp cục cưng là tiểu đáng yêu trong nhà, tuy có lúc ngốc nghếch, nhưng
ngốc đến thật đáng yêu! Thôi, ai bảo bọn họ là anh, phải làm tấm gương
tốt mới đúng!
“Nhóc, mới vừa rồi
rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Úy Học Nghiêu đột nhiên cau mày hỏi, anh
cũng không hy vọng em gái sớm bị người đàn ông khác chiếm đoạt như vậy,
việc tuyển chọn em rể này, anh và Tập Tập nhất định phải xét duyệt tử
tế.
Suy nghĩ của Úy Hợp Hợp không chuyển nhanh như anh trai cô, sững sờ hỏi, “Cái gì xảy ra chuyện gì?”
“Em nói cho anh, có phải ở trường học có rất nhiều nam sinh thổ lộ với em không?” Úy Học Nghiêu mặt nghiêm túc hỏi.“À… Có mấy người thôi.” Úy Hợp Hợp rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô
không nhớ rõ ràng lắm, rất nhiều chuyện không quan trọng cô sẽ quên mất
tương đối nhanh.
“Mấy người? Vậy em đồng ý người ta chưa?”
“Không có.” Úy Hợp Hợp rất biết điều mà lắc đầu, “Cha nói đang đi học không
thể có bạn trai.” Cô vẫn luôn là đứa con ngoan ngoãn trong nhà, đương
nhiên phải nghe theo lời cha mới được.
Úy Học Nghiêu cười khẽ một tiếng, ở phương diện này cha anh đúng là sáng suốt! Châm đề phòng cắm
rất sớm, may mà cô nhóc này khéo léo nghe lời, không nhiệt tình như lửa
giống Mật Mật; không khí phách thông minh như Cách Cách; không dịu dàng
động lòng người như Tinh Tinh; cũng không vô cùng cá tính như tiểu Yên;
cũng không ngang ngược hoạt bát như Tuyết Hồ; lại càng không nhu nhược
tĩnh lặng như An Sanh.
Hợp cục cưng nhà anh, vĩnh viễn là độc nhất vô nhị cõi đời này, không ai có thể bằng được.
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Mật Mật, đã bao lâu rồi không gặp cô ấy?
Mới vài năm thôi. Kể từ sau khi anh vào bộ đội, tất cả đều không do bản
thân quyết định, dì Nhiễm và chú Colin cũng biết tình huống đặc biệt của anh, phần cô dâu nhỏ hai nhà bàn luận khi còn bé đã không cần tính rồi.
Trong lòng anh tự hỏi: Anh thích Mật Mật sao? Thích cô gái như Mật Mật sao?
Cuối cùng, vẫn không có câu trả lời xác định, trong lòng anh hơi mê
hoặc. dfienddn lieqiudoon
“Anh cả, anh sao vậy?” Úy Hợp Hợp kỳ quái nhìn trong mắt anh trai hiện lên cô đơn, không khỏi ân cần hỏi.
“Không có việc gì, chẳng qua anh thấy cha quá anh minh rồi, đi thôi, chúng ta
về nhà.” Úy Học Nghiêu cưng chiều nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của
em gái, ý cười trên khóe môi trở nên thâm thúy.
Úy Hợp Hợp cười hì hì kéo tay anh, đi về nhà.
Khi Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ thấy con trai lớn từ bộ đội về nhà, đó là
tương đối vui mừng, kêu phòng bếp chuẩn bị một bữa cơm tối phong phú,
càng gọi điện thoại cho thằng hai, kêu tối về nhà ăn cơm.
Thiên
Tập Vũ đang triển khai một cuộc hội nghị khẩn cấp, đột nhiên nhận được
điện thoại của mẹ già, bất đắc dĩ nhấn nút nhận nghe, mới biết anh cả từ bộ đội về, tâm tình cũng vui vẻ rất nhiều. Kể từ sau khi anh cả vào bộ
đội, một năm cũng không được gặp anh ấy mấy lần, anh biết mẹ rất nhớ anh cả, có lúc còn nhận lầm mình là anh cả, thật ra thì anh biết được đây
là mẹ nhớ nhung đến nóng lòng.
Sau khi tan việc, anh liền chạy
chiếc Porsche màu xám bạc của mình về nhà, đi được một nửa thì chuông
điện thoại di động vang lên, anh nhét tai nghe, ấn nút nhận.
【Anh Vũ, chị Yên lại đi đua xe, em khuyên như thế nào chị ấy cũng không
nghe, vẫn đi khu đường Bắc Lâm Sơn kia, độ cong vô cùng chót vót, ngay
cả em cũng sợ hãi trong lòng, nhưng chị Yên nói muốn thử cảm giác bay
đi…】 Đầu bên kia Thiên Mộ Triêu vội vàng nói, trong đám người này cũng
chỉ có anh Vũ mới có thể trấn được chị Yên, hai người này! Haizzz…
Trong thoáng chốc trong tròng mắt đen của Thiên Tập Vũ bao phủ một tầng băng, Quế Noãn Yên này! Thật sự không phải gan lớn bình thường! Lại dám đi
đường Bắc Lâm Sơn đua xe với người ta! Không muốn sống nữa đúng không!
Tay lái nhanh chóng chuyển, quay đầu chạy tới đường Bắc Lâm Sơn, cầm điện
thoại gọi vào số của anh cả, giọng nói quen thuộc đó nhanh chóng chui
vào màng nhĩ của anh.
【Anh nói này nhóc có phải rùa bò không vậy? Tại sao còn chưa về nhà? 】
Thiên Tập Vũ hơi không vui cau mày, Úy Học Nghiêu không phải chỉ ra đời sớm
hơn anh hai phút thôi sao, kể từ sau khi em gái lên tiếng, anh ấy lại
càng ỷ lại vào thân phận lão đại, muốn mình gọi anh ấy là “Anh cả”, thật ra lấy trước kia không gọi được, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào,
cũng đã thói quen thành tự nhiên rồi.
“Mộ Triêu gọi điện thoại
cho em nói tiểu Yên lại đi đua xe, còn là đường đua nguy hiểm nhất –
đường Bắc Lâm Sơn, em phải đi trước túm cô ấy trở lại, có thể tối nay sẽ về đến nhà, anh nói một tiếng cho cha mẹ còn có Hợp Hợp.”
Úy Học Nghiêu biết em trai và tiểu Yên vẫn rất mập mờ vài năm như vậy, vốn mọi người công nhận là một đôi, nhưng vào sinh nhật của tiểu Yên mười sáu
tuổi, Cảnh Niệm Châu từ Newyork trở lại, quan hệ của ba người đã trở nên rất vi diệu rồi.
Kiểu nói không rõ ràng đó, cố tình Tập Tập lại
thuộc về kiểu đặc biệt ngột ngạt, hơn nữa anh ở lâu trong đơn vị, điện
thoại di động gì đó đều không dễ dàng, trao đổi ở phương diện này của
hai anh em cũng ít đi rất nhiều, cho nên, anh hơi không hiểu rõ quan hệ
giữa ba người.
Nhưng mà, anh có thể xác định Tập Tập thích tiểu Yên, nếu không cũng sẽ không quan tâm con bé như vậy.
【Ừ, anh biết rồi. Tính tình tiểu Yên hơi khác biệt, nhưng em đừng cả ngày
mặt nghiêm nghị, dụ dỗ người ta một chút, đừng chủ nghĩa đàn ông quá
lớn. 】 Úy Học Nghiêu cười híp mắt trêu chọc.