Úy Nam Thừa vốn nghĩ rằng Tuệ Tuệ cần tỉnh táo, anh cho cô đầy đủ thời gian, cố gắng không thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, khiến cho cô phiền lòng, không ngờ mình đi công tác châu Âu một
chuyến trở lại, Tuệ Tuệ đã lập tức đi du học ở trường đại học
Pennsylvania, tất cả thủ tục gi đó đều đã làm xong, khiến cho anh kinh
ngạc một phen.
“Tuệ Tuệ...” Úy Nam Thừa buồn bực trong lòng, gần
đây mâu thuẫn với “Vũ Huy” càng ngày càng nghiêm trọng, mọi người đều
biết hai nhà cùng đấu, xác định cuối cùng ai thắng ai thua đấy.
Mà anh, vừa đúng đứng ở trên đầu sóng ngọn gió này, sáng ngời khiến anh
hơi choáng váng đầu; Phương Ngọc Dao làm một trong những người khởi
xướng lại đột nhiên biến mất, bị truyền ra là đi dưỡng thai, từ chối
khéo tất cả quấy rầy.
Chuyện này không thể nghi ngờ lại nhấc lên
một đợt sóng mới, đi dưỡng thai? Chữ này khiến người ta không nhịn được
nghĩ vào chỗ sâu!
Thiên Ca Tuệ tự lo sửa sang lại hành lý, vốn
cũng không để ý đến người đàn ông phía sau, bây giờ cô chính là mắt điếc tai ngơ chuyện ngoài cửa sổ, tự động loại bỏ những tin tức xấu kia, dù
sao sẽ phải lập tức rời khỏi nơi này rồi, cần gì phải tìm không vui cho
mình?
"Tuệ Tuệ, em thật sự muốn đi sao?" Úy Nam Thừa chỉ cảm thấy uất ức, anh bị thương cũng không ít! Vốn nghĩ tới chuyện Phương Ngọc
Dao nên đến lúc vùi lấp, nhưng cô ta thật đúng là rất biết giả bộ, lại
trốn đi nói là đi dưỡng thai?
Nếu như cô ta trốn đi bảy tháng, vậy chẳng phải mình chịu oan bảy tháng sao?
Suy nghĩ đến anh lại phát tức, trong lòng cũng âm thầm thề chính là cho dù
đào ba thước đất cũng phải moi được Phương Ngọc Dao lên!
Thiên Ca Tuệ đè cho bằng quần áo trong va li, đóng lại, kéo khóa.
Úy Nam Thừa đi tới kéo cánh tay cô, giọng hơi ấm ách, "Bà xã, em nói với
anh một tiếng được không? Dù là ném cho anh một ánh mắt, để anh biết
mình không phải là không khí."
Thiên Ca Tuệ mím môi, trừng mắt liếc anh, người đàn ông này, sao càng ngày càng trở nên om sòm rồi!
"Anh biết rõ em cố tình lựa chọn đi du học để trừng phạt anh, để cho anh khó chịu, em sờ tim anh coi, thật sự rất đau..." Úy Nam Thừa nắm tay Tuệ
Tuệ đặt lên trái tim mình.
"Buông ra!" Thiên Ca Tuệ không thuận
theo định tránh ra, nhưng hơi sức quá nhỏ, lòng bàn tay bị ép đặt lên
ngực Úy Nam Thừa, ở đó truyền tới nhảy lên khiến cho cả người cô cũng
nóng rực lên.
Hai người cứ giằng co với nhau như vậy, một đắm
đuối đưa tình nhìn chăm chú, một hơi tức giận nhìn chằm chằm, tạo thành
một hình ảnh kỳ dị.
"Anh như vậy là có ý tứ gì? Đi du học là quyết định từ sớm của tôi, không liên quan đến anh!" Thiên Ca Tuệ lạnh lùng nói.
"Bà xã, nếu không em cũng mang cả anh đi cùng đi, rất nhiều chỗ dùng, bình
thường khi em đi học anh sẽ chăm sóc con trai, tất cả ăn, mặc, ở, đi lại của mấy mẹ con cứ để anh lo, không cần em tốn nửa phần tâm tư." Úy Nam
Thừa mặt dày vạch kế hoạch. dfienddn lieqiudoon
"Không cần!"
Thiên Ca Tuệ rất quả quyết từ chối, mang cả anh theo, vậy là đi học sao? Lại nói tại sao cô phải mang anh theo! Cút xa cho cô mới đúng, hừ!
Chuyện Phương Ngọc Dao mang thai còn chưa giải quyết anh đã muốn lấy
được sự tha thứ của mình? Không có cửa đâu!
Úy Nam Thừa rất thất
vọng, xem ra lần này Tuệ Tuệ hoàn toàn giận mình rồi, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi khẽ hôn, ánh mắt buồn bã giống như oán phu *.
(*) oán phu: Người chồng oán giận
"Không biết xấu hổ! Không cho phép hôn tôi!" Thiên Ca Tuệ dùng sức tránh thoát, tức giận trợn mắt nhìn người nào đó.
"Bà xã đã không cần anh nữa, anh còn cần thể diện làm gì." Lần này Úy Nam
Thừa triệt để bất cứ giá nào rồi, nói đến ăn vạ, anh là lớp thế hệ đi
trước của hai con trai đấy!
Người này, da mặt cũng đặc biệt dày đi! Nói cái gì cũng dám nói!
"Rõ ràng là anh chệch đường trước!" Khắp người Thiên Ca Tuệ đầy mùi giấm, nói chuyện cũng chua lè.
Úy Nam Thừa vui mừng trong lòng, Tuệ Tuệ chịu phản ứng đến anh đã nói lên
còn có chỗ thương lượng, hơn nữa nghe lời này rõ ràng cho thấy đang
ghen, tâm tình thật tốt, da mặt càng dày.
"Anh không có! Chuyện này không căn không cứ đã đổ thừa lên người anh, anh còn oan hơn Đậu Nga!"
"Cái gì không căn không cứ? Người ta đã mang thai rồi anh vẫn còn không chịu thừa nhận!" Thiên Ca Tuệ thừa nhận mình rất tức giận, cực kỳ tức giận,
chuyện này rõ ràng không nên xảy ra!
"Cô ta mang thai không liên
quan một xu nào đến anh! Rõ ràng chụp bô ỉa lên người anh, cố ý chạy tới ghê tởm anh." Úy Nam Thừa rất tức giận.
"Vũ Huy" và Phương Ngọc Dao một anh cũng sẽ không bỏ qua! Chỉnh thế nào thì chỉnh thế ấy, không mang theo đùa giỡn.
"Người ta đổ bô ỉa lên người anh, cũng phải do anh bằng lòng mới được, cái gì
gọi là một người muốn đánh một người nguyện chịu đựng? Nói chính là
anh!" Thiên Ca Tuệ thở phì phò nói.
→00→lll
Trong lòng Úy
Nam Thừa cực kỳ tức giận, anh bằng lòng nhận lúc nào? Chữ "Đổ" rất rõ
ràng nói rõ anh bị động! Là không bằng lòng tiếp nhận có được hay không?
"Bà xã, anh làm sao có thể bằng lòng chứ? Phương Ngọc Dao rõ ràng thông
đồng với `Vũ Huy´, bọn họ kết hợp gài bẫy anh, anh hoàn toàn bị buộc
không biết làm sao." Anh chỉnh lại lời bà xã nói, nhưng không ngờ những
lời này lại làm nổ tung mìn.
"Buộc cái lão đại anh! Anh đi xa một chút cho tôi! Tôi không muốn phải nhìn thấy anh nữa!" Thiên Ca Tuệ tức
đến bộ ngực phập phồng, tức giận, tức giận, oán giận... Mấy thứ rối rắm
một chỗ, ép cô định nổi giận.
Cô ghét từ bị buộc không biết làm
sao này, cảm giác đây là một cái cớ, chẳng lẽ sau khi mọi người làm việc gì sai cũng có thể dùng bị buộc không biết làm sao để giải thích sao,
cũng yêu cầu người ta tha thứ cho mình sao? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
O(╯□╰)o
囧, Úy Nam Thừa cảm giác mình chính là một bi kịch, không tìm cơ hội phản kích sợ rằng không được rồi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ngày Thiên Ca Tuệ rời đi, một nhóm người ra sân bay tiễn cô và đứa nhỏ, lúc
chia tay giống như nói không xong, thao thao bất tuyệt, đều luyến tiếc.
Học Học và Tập Tập đều rất ngoan, ôm cổ ông nội bà nội và ông ngoại bà ngoại nói mỗi ngày đều nhớ bọn họ.
"Sau khi qua bên kia nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ biết không?
Không thể tùy tiện nói chuyện với người xa lạ." Nam Xu Nhiên hôn lên
khuôn mặt nhỏ bé của từng đứa cháu nội.
"Bà nội, chúng cháu biết rồi." Hai bé sinh đôi trăm miệng một lời.
"Mẹ, chúng con phải vào khu vực kiểm tra an ninh rồi, hiện giờ Internet phát triển, đến lúc đó cha mẹ có thể trò chuyện video với Học Học và Tập
Tập, còn có thể gọi điện thoại thấy hình." Thiên Ca Tuệ nhìn đồng hồ.
Úy Nam Thừa bị gạt qua bên cạnh, hoàn toàn thành không khí, mấy lần định
chen vào đều bị đánh gãy, cho đến khi Tuệ Tuệ và lũ nhỏ chuẩn bị vài
kiểm tra an ninh rồi, còn chưa nói được một câu.
"Cha, chúng con
sẽ nhớ cha, cha phải thường xuyên đến thăm chúng con đó ~" Học Học quả
nhiên là một đứa bé ngoan, thấy cha bị lạnh nhạt, có lòng tốt giúp cha,
tiện thể hạ một bậc thang cho cha.
"Con trai ngoan, cha sẽ thường xuyên đi thăm các con." Úy Nam Thừa cường điệu hai chữ "Thường xuyên" này.Mọi người vừa nghe, ngầm hiểu trong lòng!
Thiên Ca Tuệ không vui lòng rồi, trừng mắt con lớn nhất, Học Học cũng không
sợ, chỉ cười "Hi hi" khúc khích, còn rất hài hước bổ sung một câu, "Cha, khi cha tới thăm chúng con, phải mang nhiều tiền tiêu vặt một chút! Con và em trai còn có mẹ bình thường chi tiêu rất lớn."
Phụt! Đứa
nhỏ này! Rốt cuộc là ai dạy nó! Trên chóp mũi Thiên Ca Tuệ đều đầy mồ
hôi, mặc dù cô không có tiền là thật, nhưng con trai cũng không cần phải nói rõ ràng như vậy chứ!
Trong lòng thầm nghĩ: Sau khi đến đại học mới, phải vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền sinh hoạt! Hu hu... di3n~d@n`l3q21y"d0n
"Không thành vấn đề, cha quyết định về sau cho các con gấp đôi tiền tiêu vặt
bây giờ, đi ra ngoài không dễ dàng!" Úy Nam Thừa thầm than con trai là
đứa bé lanh lợi, xem ra sau này mình có cơ hội thường xuyên chạy tới
thăm ba mẹ con.
"Wow! Có thật không? Con còn muốn máy bay điều
khiển từ xa lần trước nhìn thấy trên tivi." Học Học mượn cơ hội yêu cầu
nhiều hơn.
"Khụ..." Thiên Ca Tuệ càng ngày càng cảm thấy Học Học hơi kỳ cục, đứa bé sao có thể như vậy chứ!
"Không thành vấn đề, sau khi cha mua được sẽ tự mình mang sang cho con." Úy
Nam Thừa nghĩ tới cho dù con trai muốn sao trên trời, anh cũng sẽ nghĩ
cách hái xuống cho con trai, bởi vì thế có thể mượn cơ hội đi thăm bà xã nha!
"Học Học, đi thôi." Thiên Ca Tuệ không vui gọi con trai còn đang lưu luyến.
"A, bye bye cha, phải nhớ đó ~" Học Học chớp chớp mắt với cha.
"Bye bye cha." Tập Tập cũng vẫy vẫy tay.
Ánh mắt Úy Nam Thừa lưu luyến nhìn theo bóng lưng vợ con, vốn chuẩn bị đưa
họ đi, nhưng Tuệ Tuệ kiên trì không đồng ý, tình nguyện để a Dần đón
cũng không cần anh đưa đi.
"Bà nói một mình Tuệ Tuệ mang theo hai đứa bé sẽ sống như thế nào, ban ngày còn phải đi học, vậy bao nhiêu mệt mỏi!" Nam Xu Nhiên thở dài nói.
"Còn không phải sao, đây vẫn là
lần đầu tiên Tuệ Tuệ đi xa nhà, thật sự không biết con bé có quen khí
hậu và cuộc sống bên Mỹ hay không." Đinh Như tiếp lời.
"Thừa nhi, con nói với a Dần một chút, để thằng bé kiếm căn phòng tốt một chút,
lại mời hai bảo mẫu biết làm món ăn Trung Quốc, tránh cho Tuệ Tuệ và bọn nhỏ ăn không quen." Nam Xu Nhiên dặn dò con trai.
"Mẹ, ngài yên tâm, con đã làm thỏa đáng rồi."
"Thật là, nhìn con lại phát tức! Cũng hơn một tháng rồi, còn chưa giải quyết
xong Phương Ngọc Dao đó!" Nam Xu Nhiên trừng mắt lườm con trai.
Đầu Úy Nam Thừa đầy mồ hôi: "..."
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi Tuệ Tuệ rời đi, Úy Nam Thừa liền bắt đầu toàn tâm toàn lực thu gom
chứng cứ tiến hành phản công, càng thêm phái người đi khắp nơi tìm
Phương Ngọc Dao, chỉ cần tìm được cô ta, nói gì cũng phải mời bác sỹ
kiểm tra cho cô ta một chút, rốt cuộc mang thai giả hay mang thai thật!
Kẻ bịp bợm không cạn này!
Mà giờ khắc này Phương Ngọc Dao chỉ mặc bikini, nằm trên ghế trên bãi cát
hài lòng phơi nắng, bụng bằng phẳng lộ ra ngoài, nào có dấu hiệu mang
thai ba tháng? dieendaanleequuydonn
"Tiểu thư xinh đẹp, xin chào, có thể mời cô uống một ly không?" Một người đàn ông đẹp trai chỉ mặc
quần cụt đi tới, tóc màu nâu, hai mắt màu lam nhạt, vóc dáng 1m88, cơ
bụng sáu múi tiêu chuẩn, vóc người đẹp đến khiến phụ nữ chảy nước miếng.
Phương Ngọc Dao nằm không nhúc nhích, chỉ gỡ kính mát xuống, khẽ nâng đùi
phải, nhếch miệng nở nụ cười quyến rũ, phụ nữ mà! Nào có ai không thích
trai đẹp đến gần, trong lòng vui mừng nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì.
"Anh biết lướt sóng không?" Cô hỏi ngược lại
Thái Sâm không ngờ cô ta hỏi ngược lại mình, ngay sau đó cười nói: "Không
những biết, tôi còn là cao thủ lướt sóng, hàng năm đều tham gia hoạt
động lướt sóng, vừa kích thích vừa chơi vui, người đẹp em cũng cảm thấy
hứng thú?"
"Vậy anh có thể dạy em không? Em rất muốn học." Phương Ngọc Dao nhìn những người đó đạp lên một tấm ván gỗ đung đưa tới lui
trên sóng biển cao làm sao, chỉ cảm thấy chơi đặc biệt hay, có kích động muốn học.
Hơn nữa người đàn ông trước mắt này xem ra thật hợp mắt, tìm anh ta dạy mình chẳng phải vẹn cả đôi đường.
"Đương nhiên không có vấn đề gì." Tròng mắt màu lam nhạt của Thái Sâm híp lại, quét một vòng trên người Phương Ngọc Dao, bộ ngực tròn trịa, cặp đùi
đẹp thon dài, suy nghĩ đến cảm giác khi cô vòng ở ngang hông mình, cũng
làm cho mạch máu người ta phun trào.
Phương Ngọc Dao sao không
hiểu suy nghĩ trong lòng anh ta, nếu lựa chọn chỗ này nghỉ ngơi, đã
chuẩn bị sẵn sàng muốn xảy ra tình một đêm với người đàn ông nước ngoài
anh tuấn, cũng không uổng mình tới nơi này một chuyến, người đàn ông
trước mắt thoạt nhìn không tệ.
Lúc này Tiêu Nhụy Nhụy đang vùi
trong ngực một người đàn ông lai, rất rõ ràng lai giữa người da trắng và người da đen, mặc dù da hơi tối, nhưng dáng dấp đặc biệt đẹp trai mê
người, vóc người càng thêm tuyệt vời.
Hai người thở hồng hộc tách đôi môi đang dính nhau ra, "Để sau đi! Người ở đây rất nhiều." Tiêu
Nhụy Nhụy đẩy cái tay người đàn ông đã sờ về phía mông mình, ngẩng đầu
nhìn về chỗ Phương Ngọc Dao, phát hiện đã trống không, trong lòng sáng
tỏ.
Hai cô được Vũ đại tiểu thư mời tới Maldives chơi, du lịch
miễn phí, ai không bằng lòng, huống chi nơi này cũng nhiều trai đẹp, nói không chừng có thể gặp được hoàng tử bạch mã giá trên trời, lo gì nửa
đời sau không có chỗ dựa.
Người đàn ông không để ý tới người phụ nữ trong ngực từ chối, bàn tay trực tiếp luồn vào, lật người một phát đè cô dưới người.
Tiêu Nhụy Nhụy "Ưm" một tiếng, ỡm ờ theo...
Giờ phút này Tiêu Nhụy Nhụy chắc hẳn nóng như lửa, Phương Ngọc Dao chỉ có thể dùng ướt nhèm nhẹp lúng túng để hình dung.
Bởi vì lướt sóng không dễ học, cô đã rơi xuống biển nhiều lần, uống N lần
nước biển mặn, cả người ướt nhép, tóc dài càng thêm dán chặt lên đầu.
"Khụ... Khụ..." Sau khi Phương Ngọc Dao được Thái Sâm đỡ từ trong nước ra vẫn
ho khụ khụ không ngừng, sặc chết! Lướt sóng quả nhiên cần hàm lượng kỹ
thuật rất cao.
"Em không sao chứ?" Thái Sâm ân cần hỏi.
Phương Ngọc Dao lau nước biển trên mặt, lắc lắc đầu, dáng vẻ ướt nhép này của
cô không tiếng động quyến rũ Thái Sâm, cúi đầu về phía trước, ngậm cái
miệng nhỏ nhắn của cô.
...
Buổi tối, bên trong khách sạn ngắm biển trình diễn xuân cung sống nóng bỏng nhiệt tình.
Trên người Thái Sâm cột chặt chiếc khăn tắm đứng trên ban công gọi điện
thoại, giống như đang nói chuyện với bạn, cười đến vui vẻ.
Lúc Phương Ngọc Dao từ phòng tắm đi ra chỉ mơ hồ nghe được một câu, "Lam, cậu phải tin năng lực của tôi."
Cô cho rằng anh đang bàn công việc với người khác, cũng không đổ ý bao nhiêu.