Cầm trên tay bảng phác họa khuôn mặt mà theo lời của người lái xe Công chính là gã cầm đầu nhóm khủng bố, Đại tá Nguyễn
Trường ra lệnh cho người điều tra viên tên Thái:
- Đồng chí Thái, lập tức gửi hình ảnh tên này cho kiểm soát an ninh tại các cửa khẩu kịp thời ngăn chặn bọn chúng rời khỏi lãnh thổ Việt Nam dưới bất kỳ hình
thức nào.
Thái nghe xong có chút khó khăn hỏi lại:
- Báo
cáo anh, theo quy định thì phải có lệnh của Bộ trưởng hoặc người được ủy quyền chúng ta mới có đủ quyền gửi đi công văn này.
Nguyễn Trường xua tay:
- Anh cứ làm theo lời tôi, tôi đã gọi điện báo cáo miệng với Bộ trưởng và được lãnh đạo đồng ý. Công văn có dấu của bộ trưởng sẽ tới sau, tình
huống gấp gáp không thể chờ đợi. Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về
quyết định này, cậu không cần phải lo lắng!
- Dạ, tôi hiểu rồi thưa sếp. Tôi sẽ đi thực hiện ngay!
Điều tra viên Thái nói xong thì lập tức quay lưng đi ra ngoài để soạn thảo
công văn truyền tin. Bên trong phòng, vị cục trưởng lại quay sang người
phụ tá của mình truyền lệnh:
- Đồng chí Bình, đồng chí lập tức
soạn thảo ngay một công văn hỏa tốc truyền hình ảnh tên này qua kênh
thông tin nội bộ tới mạng lưới công an và đồn biên phòng địa phương, yêu cầu cán bộ tại đó lập tức tiến hành rà soát toàn bộ các khách sạn, nhà
nghỉ trên địa bàn. Một khi phát hiện dấu hiệu lưu trú của các đối tượng
đáng ngờ thì lập tức báo cáo lên đường dây nóng của Cục, không cần phải
thông qua các cấp trung gian.
- Rõ, thưa sếp!
Phụ tá Bình chấp hành mệnh lệnh sau đó đứng lên theo chân đồng đội Thái trở ra ngoài.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại mấy vị lãnh đạo, Thiếu tướng Đinh Thế Nhật mới lên tiếng:
- Các đồng chí, đến giờ thì đã có thể kết luận đây chính là hành động của một tổ chức khủng bố quốc tế do đó chúng ta sẽ phải cần tới sự trợ giúp từ các quốc gia bạn bè có sẵn mạng lưới giám sát an ninh toàn cầu. Do
vậy tôi sẽ liên hệ với cơ quan tình báo KGB (Komitet Gosudarstvennoy
Bezopasnosti) của Nga để nhờ bọn họ xác định danh tính kẻ này. Mặt khác
đề nghị đồng chí Trường thông qua Interpol để đề nghị các quốc gia xung
quanh chúng ta cung cấp thông tin về hung thủ, kẻ này là người của quốc
gia bọn họ nên rất có thể chúng ta sẽ có được những manh mối tốt.
Nguyễn Trường nghe xong thì gật đầu:
- Vâng, tôi sẽ cho người triển khai ngay.
- Uhm, vậy các đồng chí còn gì để trao đổi nữa không?
Hỏi xong và chờ đợi giây lát thấy không ai nói gì, Thiếu Tướng Đinh Thế Nhật gập lại hồ sơ rồi ra lời kết luận:
- Được rồi, phương án tạm thời là như vậy, mọi người trở về thực hiện
nhiệm vụ của mình. Đồng chí Lý Lập cũng chuẩn bị sẵn tinh thần cho anh
em, ngay khi có được tin tức và manh mối của hung thủ sẽ cần rất nhiều
tới sự ra sức của các đồng chí.
Lý Lập đưa tay lên trán dõng dạc đáp:
- Vâng, thưa sếp.
- Tốt, mọi người về vị trí thôi.
********************
Cuộc họp của bên điều tra kết thúc nhưng lúc này, trong một căn phòng khác
của Ô tô Việt Nhật, một cuộc họp khác của lãnh đạo nhà máy lại vẫn đang
được diễn ra.
Lý Đông khi này là người đang phát biểu:
-
Uhm, các vị! Việc điều tra vụ khủng bố tối hôm qua đã có cơ quan chức
năng của chính quyền giải quyết do vậy tôi đề nghị mọi người không cần
phân tâm thêm về chuyện này. Trước mắt chúng ta cần phải tập trung khắc
phục hậu quả của vụ nổ, xây dựng lại phân xưởng số 1 để nhanh chóng khôi phục sản xuất, đảm bảo không ảnh hưởng đến tiến độ giao hàng đã cam kết với các bên đối tác, mất uy tín với khách hàng. Tôi muốn chú Bùi Lợi
ngay lập tức xây dựng phương án kỹ thuật tài chính để hai bên liên doanh có thể sớm thông qua.
Bùi Lợi nghe tới đây thì nhíu mày rồi lên tiếng:
- Vâng, chủ tịch. Về việc này tôi cũng muốn báo cáo rõ thêm tình hình một chút. Nhà máy đương nhiên chúng ta sẽ phải tiến hành sửa chữa nhưng
cũng cần thời gian. Trong điều kiện thuận lợi, chúng ta sẽ phải mất
khoảng một tháng rưỡi tới hai tháng để hoàn thành các công tác nhập khẩu máy móc thiết bị và xây dựng lại nhà xưởng, đó là còn chưa kể tới việc
vận hành chạy thử, nếu dây chuyền có trục trặc thì còn phải kéo dài hơn
nữa. Chính vì điều này, năng lực sản xuất của chúng ta trong vài tháng
tới chắc chắn là không đáp ứng được nhu cầu thị trường, thậm chí có thể
một số đơn hàng đã nhận cũng có thể bị chậm hoặc không giao nổi.
Lý Đông vuốt cằm hỏi lại:- Uhm… chẳng phải chúng ta có tồn kho sao? Luợng hàng tồn kho trước kia
đâu rồi? Tôi nhớ các vị nói là sản xuất tồn ứ không ai nhận kia mà.
Bùi Lợi nghe xong cười khổ:
- Ha ha… những chiếc xe tồn kho cuối cùng mà chủ tịch nói đã lên tàu xuất bến cách đây hơn một tháng rưỡi rồi. Chủ tịch ngài chỉ lo công to việc
lớn nên chắc không nắm được thông tin kinh doanh cụ thể. Uhm… Đúng là
trước và sau tết chúng ta có gặp khó khăn trong tiêu thụ do bị đối thủ
dùng thủ đoạn phá hoại nhưng thời gian đó thực tế cũng kéo dài không quá lâu. Ngay sau khi vụ việc được làm rõ, các bên nguyên đơn thua kiện
tháo chạy làm lộ ra bóng dáng của các tập đoàn đứng sau thì nhu cầu SE
Car đã tăng trở lại thậm chí còn cao hơn khi trước do doanh số của những hãng xe đối thủ tụt giảm vì bê bối. Từ khi đó tới nay, đơn đặt hàng của chúng ta tăng cao liên tục, mặc dù tháng vừa rồi nhà máy đã đưa được
vào hoạt động thêm một phân xưởng nhưng cung vẫn không đủ cầu, bộ phận
kinh doanh đã phải giới hạn lại đơn hàng, chỉ ưu tiên phân phối cho các
thị trường lớn, lượng hàng cung cấp cho các thị trường nhỏ hiện nay rất
là hạn chế.
Lý Đông cau mày:
- Chà, có vẻ căng nhỉ? Uhm… Về việc này chú đã có phương án giải quyết nào chưa?
Bùii Lợi chần chờ giây lát rồi nói:
- Chủ tịch nghĩ thế nào nếu chúng ta thuê gia công?
Lý Đông hứng thú hỏi lại:
- Thuê gia công?
Bùi Lợi gật đầu:
- Đúng vậy!
- Uhm… Chú nói cụ thể đi!
- Vâng, nói là thuê gia công nhưng thực tế cũng không hoàn toàn là thuê
bên ngoài gia công. Gần đây tôi được biết chuỗi nhà máy của phía đối tác Toyota bên Thái Lan cũng đang lâm vào tình trạng dư thừa năng lực sản
xuất. Sở dĩ phát sinh điều này ngoài lý do SE Car đang dần chiếm lĩnh
thị trường thì ngài Katsuaki Watanabe cũng đang có những điều chỉnh về
sản xuất để phòng bị tình trạng suy thoái kinh tế vốn đã được chủ tịch
cảnh báo trước đây, chính vì thế nhà máy sản xuất cũng mang tính cầm
chừng.
Lý Đông khi này hiểu ra mỉm cười hỏi:
- Ý chú là chúng ta sẽ tận dụng sức sản xuất của nhà máy này!
Bùi Lợi gật đầu:
- Đúng thế, chúng ta sẽ thuê bọn họ gia công. Dù sao việc chuyển đổi từ
động cơ đốt trong sang động cơ điện cũng không quá phức tạp, về vỏ xe
chúng ta có thể vận chuyển qua đường biển sang Thái Lan cũng không mất
bao lâu thời gian. Như vậy tạm thời chúng ta có thể giải quyết được khó
khăn của mình đồng thời cũng giúp Toyota giải thêm được bài toán khó của họ. Hơn nữa…
Nói tới đây Bùi Lợi đưa mắt nhìn về phía mấy vị Phó Giám đốc và Trưởng phòng người Nhật chần chờ.
Lý Đông thấy biểu hiện của ông ta như vậy thì mỉm cười:
- Có gì chú cứ nói đi, toàn người mình có gì mà không chia sẻ được.
Bùi Lợi hơi ngắc ngứ rồi nhìn mấy vị lãnh đạo người Nhật rào đón nói:
- Tôi xin lỗi nếu nói ra điều này khiến các vị không vui nhưng quả thật
là thời đại của xe ô tô chạy nhiên liệu hóa thạch có lẽ sẽ không còn kéo dài được bao lâu nữa. Toyota tất nhiên cũng không nằm ngoài vòng xoáy
ảnh hưởng này. Công ty mẹ của các vị sẽ phải đối mặt với áp lực bị thay
thế rất lớn nên về lâu dài Toyota sẽ phải hợp tác ngày một chặt chẽ hơn
với Việt Nhật thông qua con đường M&A (Mergers and Acquisitions –
Mua bán, sáp nhập) nếu còn muốn tồn tại. Không riêng gì hãng của các vị
mà các hãng xe khác nếu không đạt được bước tiến đáng kể về công nghệ
thì sớm muộn cũng sẽ phải chịu chung tình cảnh bị Ô tô Việt Nhật thôn
tính. Do đó việc thuê gia công về mặt nào đó cũng là bước đầu để công ty mẹ của các vị dần chuyển đổi dây chuyền sản xuất của mình sang sản xuất ô tô điện, đây đã là một xu thế phát triển tất yếu, gần như không còn
lựa chọn nào khác.
Lý Đông nheo mắt nhìn Bùi Lợi mỉm cười, xem ra ở vị trí cao hơn, công ty làm lớn hơn, tiếp xúc các giới nhiều hơn thì
lòng tin và tư tưởng của người này cũng trưởng thành lên một mảng lớn,
tham vọng theo đó cũng bành trướng gia tăng.
Có điều…
Những lời Bùi Lợi vừa nói cũng chính là nhưng tư tưởng và kế hoạch của Lý
Đông. Lý Đông đúng là cũng có một tầm nhìn như vậy, cơ hội thâu tóm toàn bộ ngành ô tô thế giới đã là nằm trong lòng bàn tay hắn.
Lý Đông đương nhiên sẽ không có ý định xóa sổ toàn bộ các hãng để thống nhất
dưới một thương hiệu. Hắn hiểu thế giới này sự đa dạng mới là xu hướng,
sự đơn nhất không bao giờ có khả năng thể chống lại được, hơn nữa ngoài
pin điện và vỏ pin mặt trời, chiếc xe còn có rất nhiều tính năng khác để thỏa mãn các nhu cầu khác nhau của người tiêu dùng. Các công nghệ của
Toyota đương nhiên không phải mặt nào cũng là số 1 do vậy phương án hợp
lý nhất chính là tạo sức ép để các hãng này phải thực hiện quá trình
M&A. Thông qua việc này, Lý Đông có thể khống chế được cổ phần chi
phối đồng thời cũng giải quyết luôn những mâu thuẫn gây ra rủi ro tiềm
ẩn khác ảnh hưởng tới mình.
Kế hoạch là như vậy có điều Lý Đông
biết bây giờ vẫn chưa phải lúc, cái hắn chờ đợi chính là cuộc khủng
hoảng kinh tế đang sắp diễn ra. Đó sẽ là một nhát dao sắc lẹm đâm vào
những bộ máy khổng lồ nhưng lại sớm tỏ ra già cỗi không đủ sức mạnh để
đổi mới chính bản thân mình trước sức ép từ thị trường và đối thủ.
Ô tô Việt Nhật khi này sẽ đóng vai trò như một người nắm trong tay quyền
sinh sát. Hoặc có thể là một ác nhân nhấn thêm lưỡi dao sâu vào tim mà
kết thúc đối thủ hoặc là một vị thiện nhân đưa ra một cánh tay cứu rỗi.