Trần Khanh cười lớn sau đó đưa ly rượu vang đỏ đang uống dở ra trước mặt Lý Đông. Hắn là muốn thông qua khả năng phẩm tửu để cho Lý Đông thấy
những khác biệt trong tri thức, thói quen và lối sống của những bộ phận
giai cấp khác nhau trong xã hội. Phải hiểu tại bất cứ đất nước hoặc thể
chế nào, khả năng phẩm tửu luôn là biểu hiện cho trí tuệ và gu thưởng
thức của giai tầng cao trong xã hội. Do vậy bằng hành động này hắn muốn
cho Lý Đông nhận ra cách biệt như lạch trời của Lý Đông so với những
người như hắn cùng Đình Hương.
Đình Hương khi này thì đã thực sự
nổi giận, hơn ai hết ở đây nàng biết Lý Đông là xuất thân nông thôn, do
vậy theo nàng Lý Đông làm gì biết đến cái gì gọi là phẩm tửu. Cảm thấy
không nên tiếp tục đôi co với người như Trần Khanh, Đình Hương kéo tay
Lý Đông nói:
- Lý Đông, kệ anh ta! Chúng ta ra ngoài một chút cho thoáng! Ở đây mình cảm thấy có chút ngột ngạt!
Biết Đình Hương là đang giúp mình thoát khỏi thế khó nhưng Lý Đông lại không dễ dàng thuận theo nàng. Hắn mỉm cười nói:
- Đình Hương, mấy khi được nếm vang ngoại đâu. Hay là để mình xem mùi vị nó như thế nào.
Nói xong không để Đình Hương trả lời, trước cái nhìn khinh thị của Trần
Khanh, Lý Đông tự tin đưa tay đón lên ly rượu của Trần Khanh khẽ nhấp
một ngụm.
Ngay khi Lý Đông tiếp lấy ly rượu hình hoa tuy luýp,
những người ở đây đều cảm thấy có chút gì đó không đúng bởi phong thái
của hắn rất chuẩn quý tộc. Động tác tuy đơn giản nhưng sự chuẩn mực và
thuần thục và thanh nhã lại dường như cho thấy Lý Đông không phải là lần đầu tham gia vào tiệc rượu cao cấp vậy.
Theo đó, thay vì mắc sai lầm ngón tay cầm vào đáy bầu rượu như đa phần những kẻ ngô nghê khác,
Lý Đông lại cầm lùi về phía đế ly giữa ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa,
hai ngón tay còn lại để tự nhiên, không một chút gò bó. Cách cầm như vậy là có nguyên lý của nó bởi thông thường các dòng rượu vang trắng, đỏ,
champagne…đều được khuyên uống tại một nhiệt độ nhất định, do đó việc
người uống vô tình hâm nóng từ bàn tay là hoàn toàn nên tránh. Cách cầm
từ đề hoặc thân ly rượu vang sẽ loại trừ hoàn toàn khả năng hâm nóng từ
bàn tay của người uống và rượu vang trong ly sẽ luôn được giữ trong
nhiệt độ mát lạnh như mong muốn.
Trái ngược với sự ngạc nhiên từ
mọi người, Lý Đông lại không cảm thấy việc cầm ly của mình có gì đó đặc
biệt, đơn giản đó chỉ là một thói quen được rèn dũa lâu ngày mà có. Nói
đùa gì vậy, không nói hiện tại, bản thân Lý Đông trong đời trước cũng là một thương gia thành công, đi nhiều biết lắm thì sao hắn lại không biết đến cả cách cầm ly mà mắc những sai lầm cơ bản cho được.
Lý Đông từ tốn đưa lý nhấp một ngụm vang, sau đó khẽ lim dim đôi mắt cảm nhận
thứ men chua chua chan chát đang mê mang nơi đầu lưỡi.
Trần Khanh ở một bên nhếch mép chờ đợi, hắn thật muốn xem Lý Đông làm bộ làm tịch
ra sao. Hắn không tin một kẻ xuất thân nghèo hèn lại có thể cho ra nhận
xét gì cao siêu sau khi nếm thử loại vang hắn đích thân mang về từ Pháp
này.
Sau một phút, thấy Lý Đông vẫn không có động tĩnh gì, Trần Khanh nhếch miệng cười khẩy:
- Thế nào, rượu vào rồi thì đầu có nghĩ ra được ý tưởng gì không?
Lý Đông không trực tiếp trả lời Trần Khanh ngay mà tiếp tục nhấp thêm một
ngụm rượu nữa sau đó mới lại lim dim mắt chầm chậm nói:
- Đây là
rượu vang được làm từ giống nho Pinot Noir trồng duy nhất tại vùng
Burgundy - thiên đường rượu vang của Pháp. Đặc trưng của loại rượu này
chính là phẩm chất phẩm chất thanh tao, mùi hương thơm và khiến người
uống cảm thấy hài lòng kỳ lạ. Điều đặc biệt hơn nữa đó là những giọt
rượu trong cốc này được làm từ quả của những cây nho trồng vào năm 1990. Trong thời điểm này, vì một lý do nào đó tại Burgundy dây nho bất ngờ
nẩy mầm khá sớm, sau đó khí hậu lạnh giá lại làm cho cây nho quả chắc
không đều, đến mùa hạ khí hậu nóng bức mà khô ráo mãi cho tới tháng 8
trời mới đổ mưa để hóa giải tình trạng thiếu nước kéo dài. Cũng bởi
trường kỳ lượng nước cung cấp không đủ, trái nho hạt khá nhỏ, tuy vậy
trong cái rủi lại có cái may, điều này lại tạo ra trong năm này một thứ
rượu nho cực kỳ nồng nặc phong cách, vô cùng được người yêu thích. Nói
là vậy nhưng rượu này cũng không phải là ngon nhất trong những năm gần
đây. Tuy xem 1990 là một năm đặc biệt nhưng nhưng bàn về rượu đỏ phẩm
chất không bằng năm 1998, bàn về rượu đế phẩm chất không bằng năm 2001,
do vậy ở trên thị trường chắc chắn là phải bị hai loại rượu aRNs8QU niên đại này đè lên một bậc"
Lý Đông mải miết thuyết giảng một hồi
lại không để ý xung quanh đã là một mảnh trầm mặc. Những cái miệng vốn
chờ để cười cợt hắn bỗng chốc há ra, không thốt nổi nên lời. Trần Khanh
là người có vai vế nên sự việc xích mích hắn cố ý gây ra đã lập tức thu
hút không ít người chú ý vây tới xem chờ đợi một màn hí kịch.
Nhưng…
Tất cả những người ở đây đã được một phen ngoác mồm trợn mắt. Thật sự bọn
họ không thể tưởng tượng được Lý Đông không những đoán ra được xuất xứ
mà còn luận ra được niên đại của rượu. Dù không biết hắn thực sự có đoán đúng hay không nhưng chỉ xét về những tri thức hắn vừa nói đã cho thấy
Lý Đông rõ ràng không phải là một kẻ tầm thường như bề ngoài hắn thể
hiện.
Kết thúc phần bình luận của mình, Lý Đông mở mắt ra nhìn xung quanh.
Sau một lúc thấy mọi người vẫn ngây ra như phỗng mà nhìn mình mà không ai nói gì, hắn đành cười khổ miễn cưỡng lên tiếng:
- Mọi người, tôi nói có vấn đề gì sai mong mọi người đứng ra chỉ điểm, đừng nhìn tôi như vậy. Tính tôi thật có chút ngại ngùng.
- Xì…
Đến đây, Thủy Tiên không nhịn được nữa nàng che miệng cười duyên, nghiêng
đầu nhỏ giọng nói với Đình Hương khi này đang dùng cắp mắt mắt si mê mà
nhìn chàng trai trước mắt:
- Này, Đình Hương, người bạn trai này
của em quả là quá thú vị rồi đấy! Chị vẫn còn đang nghĩ hắn phải thế nào mới lọt nổi vào mắt xanh em gái chị được chứ, giờ thì chị hiểu được một chút rồi.
Nghe ra ý khen trong lời của Thủy Tiên, Đình Hương khẽ mỉm cười tuy vậy nàng cũng không bình luận thêm câu nào.
Nhận ra vẻ ngại ngùng của Đình Hương, Thủy Tiên cũng không trêu chọc gì thêm cô em gái mà lại quay sang hỏi Trần Khanh:
- Anh Trần Khanh, rốt cục vừa rồi những đánh giá của Lý Đông là thế nào? Anh cho nhận xét đi!
Trần Khanh khi này sắc mặt xám xịt cũng không có ý định lên tiếng trả lời.
Mọi người xung quanh bắt đầu nghị luận ồn ã, kẻ cho rằng Lý Đông đã nói
đúng, người lại nói là chưa thực sự kiểm chứng thì chưa thể khẳng định
điều gì.
Thủy Tiên nhìn Trần Khanh có chút thất vọng, nàng cảm
thấy người này quả thực không đủ khí độ, việc nhỏ thì có thể được chứ
nghiệp lớn thì không.
Theo đó để chấm dứt ồn ào, Thủy Tiên tiến
về bàn rượu cầm lên chai vang đang uống dở, sau khi nhìn qua một chút
nàng mỉm cười đưa cho mọi người truyền tay nhau quan sát một vòng.
Rất nhanh, đáp án cho nghi ngờ của mọi người đã được xuất hiện.
- Oa, đúng là vang Burgundy 1990. Thật thần kỳ!
- Ừ, không ngờ cậu thanh niên trẻ này lại nói đúng, tôi thấy thậm chí
những đánh giá và nhận xét của cậu ấy có thể nói là ở cấp độ chuyên gia
được.
- Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài!
- …
Trần Khanh càng nghe càng cảm thấy bực bội, hắn không thể chấp nhận một kẻ
mạt rệp ngồi lên đầu mình được. Do vậy sau khi đợi tiếng nghị luận qua
đi, như để tiếp tục chứng minh cho Lý Đông thấy khoảng cách giữa hai
người, Trần Khanh điều chỉnh lại một chút cảm xúc rồi rút từ trong áo ra một hộp nhỏ tươi cười đi tới trước mặt Thủy Tiên nói:
- Thủy
Tiên, hôm nay sinh nhật em anh không biết nên mua gì, chỉ có món quà nhỏ mang về từ Ý này, mong em nhận lấy. Chúng em luôn xinh đẹp và rực rỡ
như món quà này.
Nói đoạn, Trần Khanh mở ra chiếc hộp đang cầm
trên tay ra. Xuất hiện trước mắt mọi người là một chiếc vòng tay bằng
bạch kim tinh xảo, trên đó có khảm nạm kim cương và hồng ngọc.
Khi chiếc vòng tay vừa xuất hiện thì trong đám khách mời đặc biệt là nữ
tính lập tức vang lên những tiếng xuýt xoa trầm trồ ngưỡng mộ:
- Ồ, đây không phải là dòng sản phẩm mới ra Mdivani Jadeite của Catier sao? Thật là xinh đẹp!
- Ừ… nghe nói mới chỉ tiêu thụ ở châu Âu, không ngờ anh Trần Khanh lại có thể mang về nước.
- Món quà thật là giá trị nha! Ước gì có ai đó có thể tặng mình!
- …
Trần Khanh khá hài lòng với phản ứng của mọi người. Theo đó sau khi đợi Thủy Tiên nhận quà và cảm ơn mình, hắn quay sang nhìn Lý Đông cười nói:
- Lý Đông, hôm nay chắc là buổi đầu tiên cậu gặp mặt Thủy Tiên, lại đặc
biệt là sinh nhật của cô ấy, theo lý cậu cũng phải có quà mang tới chứ
nhỉ. Có thể cho chúng tôi biết là gì được không?
Thủy Tiên nghe xong thì biết Trần Khanh lại vẫn chưa bỏ qua chuyện lúc trước, nàng vội vàng lên tiếng nói đỡ:
- Thôi anh Trần Khanh. Lý Đông hôm nay cũng là được Đình Hương bất ngờ
đưa tới đây do đó cậu ấy cũng là bị động. Đừng làm khó cậu ấy!
Trần Khanh nghe xong thì gật gù ra vẻ thông cảm rồi cười mỉa:
- À, nếu vậy thì thôi. Dù sao em cũng không biết làm gì với mấy món lễ vật tầm thường không mấy giá trị đúng không?
Thủy Tiên có chút khó xử khẽ liếc Lý Đông cười trừ. Dù biết là Trần Khanh là đang muốn hạ thấp Lý Đông trước mắt mọi người nhưng người này lại là
anh họ nàng, nàng không thể trước mặt bao người làm bẽ mặt hắn được.
Đình Hương khi này thì vì tức giận mà mặt đã đỏ lên, nàng đang định phát tác với Trần Khanh thì Lý Đông lại cười lớn nói trước:
- Ha ha… những lời vừa rồi anh Trần Khanh nói vậy tôi thấy cũng phải. Có
điều chắc anh có hiểu lầm, tôi đến đây cũng không phải tay không và món
quà tôi có tầm thường hay là giá trị cũng còn phải chờ chị Thủy Tiên
đánh giá mới được.
Nói đoạn, trước ánh mắt nghi hoặc của tất cả
mọi người, Lý Đông cầm lên chai vang đang uống dở tiến lại quầy
bartender lựa lựa chọn chọn một ít nước hoa quả rồi đổ lẫn các loại nước vào một chiếc cốc thủy tinh theo một tỷ lệ nào đó.
Tiếp đó Lý Đông mang hỗn hợp này trở lại trước mặt mọi người.
Trần Khanh thấy vậy thì bỗng nhiên cười lớn:
- Lý Đông, không phải cậu định trộn một đống thứ hỗn tạp này làm đồ uống để tặng Thủy Tiên chứ?
- Ha ha… anh đoán đúng rồi đấy. Quà tặng thì đúng là đồ uống nhưng có phải hỗn tạp hay không thì phải xem đã.
Nói đoạn, bàn tay cầm cốc nước của Lý Đông bắt đầu di động cầm ly nước lắc
qua lắc lại. Tốc độ càng lúc càng nhanh cho tới khi chỉ còn thấy tàn ảnh của những chiếc ly trùng điệp, điều khiến tất cả mọi người trợn mắt
chính là không hề có một giọt nước nào bị rơi ra ngoài, kỹ xảo khống chế có thể nói đã là tuyệt đỉnh. Những người ở đây cũng là đi nhiều nhưng
chưa từng thấy một bartender nào làm được như Lý Đông vậy.
Lý
Đông làm ra hành động kỳ lạ này cũng không phải là để đùa nghịch chơi.
Mục đích của hắn chính là làm ra một loại thức uống cực kỳ được yêu
thích của chủng người Atlantis. Đó là một hỗn hợp có tên phiên âm theo
ngôn ngữ hiện tại là Mojisto được làm từ vang nho và một vài loại nước
trái cây. Với việc phối hợp hàng loạt đồ uống hoa quả khác nhau và rượu
vang theo một tỷ lệ nhất định, các chất trong đồ uống sẽ phát sinh phản
ứng hóa học để tạo ra một loại đồ uống có hương vị mà theo thông tin mô
tả trong viên pha lê thì như thức uống từ thiên đường, có tác dụng kích
phát tinh thần và đổi mới tế bào trong cơ thể vô cùng hiệu quả. Thứ đồ
uống này thậm chí được người Atlantis yêu thích tới mức đã nghiên cứu và phát triển để đưa phương thức pha chế loại đồ uống này thành một loại
nghệ thuật có tên là Shaker Chanoyo. Và hiện tại thứ mà Lý Đông đang
biểu diễn chính là một bí thuật trong số đó có tên là “Du Long Hóa Vụ”.
Cánh tay lúc nhanh lúc chậm với mục đích cho các thành phần hóa học trong ly nước hoàn toàn pha trộn và phản ứng với nhau cho tới khi cảm thấy thời
lượng đã đủ, Lý Đông mới chầm chậm di động tay chậm lại
Cạch…
Hành trình chế biến kết thúc, chiếc ly cuối cùng cũng đã trở lại trên mặt bàn.
Và lúc này một cảnh tượng kỳ diệu diễn ra…
Trong ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người, những luồng khí mỏng manh từ
trong ly nước bay lên rồi đan xoắn vào nhau theo những quỹ đạo vô cùng
kỳ dị, theo đó một bóng ảnh rồng mờ ảo thành hình chầm chậm bay lên cao
trông không khách cảnh phi long đằng vân miêu tả trong các tiểu thuyết
tiên hiệp. Điều ấn tượng hơn nữa đó là kèm theo hình ảnh rất có tính đả
kích thị giác còn là tiếng phản ứng hóa học của đồ uống tạo thành những
tiếng rin rít ngâm nga như tiếng rồng ngâm vậy. Quả là kỳ cảnh khó thấy
trên đời!
Khi này, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn về chiếc
cốc. Họ thật không thể tin tưởng được vào những gì đang nhìn trước mắt.
Đây là kiểu pha chế đồ uống gì lại có thể tạo ra hiện tượng kỳ ảo như
vậy? Trên đời lại có thủ pháp và tạo nghệ điêu luyện tới mức này sao?