Nữ Vương Mất Trí Nhớ
Diệp Trăn Trăn ở bệnh viện ở một lần liền mười ngày, thời gian đó Tả Dịch đến bệnh viện vài
lần, nhưng Diệp Trăn Trăn cái gì cũng không nhớ được, hung khí vẫn chưa
tìm được, manh mối có được đều bị gián đoạn, vụ án tựa hồ đi vào bế tắc.
Mặc dù tình tiết vụ án không tiến triển chút nào, nhưng cơ thể Diệp Trăn
Trăn dưới sự chăm sóc cẩn thận của bác sĩ Quý và y tá Lưu đã hồi phục
rất tốt.
Bác sĩ Quý mỗi ngày đều sẽ đẩy Diệp Trăn Trăn đi dạo
trong vườn hoa nửa giờ, chuyện này thoắt cái trở thành chủ đề nóng nhất
trong lúc ăn cơm của các y tá. Bác sĩ Quý mỗi ngày có bao nhiêu bận rộn
các cô đều biết rõ, nhưng anh vẫn dành chút thời gian để đẩy bệnh nhân
ra ngoài tản bộ, thật sự là quá chuyên nghiệp quá có y đức!
Bác
sĩ nam bên cạnh nghe thấy, rất khinh thường bày tỏ còn không phải bởi vì bác sĩ Quý coi trọng gia sản hơn một tỉ của người ta sao, sao không
thấy anh ta đối với bệnh nhân khác cũng chuyên nghiệp như vậy?
Sau đó anh ta bị tập thể các y tá đuổi khỏi nhà ăn nhân viên.
Tôn Thiến và Tần Không cũng kiên trì mỗi ngày đến bệnh viện thăm bệnh, đặc
biệt là Tần Không, hận không thể thêm một giường ngay bên cạnh giường
bệnh Diệp Trăn Trăn, chính mình nằm trên đó.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn đối với hai người bọn họ đều có nghi ngờ, nên khi ở chung cùng bọn họ luôn luôn giữ đúng khoảng cách. Cho đến ngày nằm viện thứ mười, Tôn
Thiến cuối cùng cũng đưa ra ý kiến xuất viện với Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý, hiện tại bệnh tình Trăn Trăn và tình hình trong nhà về cơ bản đã
ổn định, Diệp gia cũng có bác sĩ gia đình chuyên biệt, như vậy cũng có
thể thuận lợi chăm sóc.”
Quý Triết Ngạn suy nghĩ một chút, không
phản đối: “Có thể, ngày mai bà có thể đến làm thủ tục xuất viện, nhưng
mà Diệp Trăn Trăn cần phải đúng giờ đến bệnh viện tái khám.”
“Được.” Tôn Thiến rõ ràng rất cao hứng, bà dọn dẹp chén canh trên bàn xong,
ngẩng đầu nói với Diệp Trăn Trăn, “Trăn Trăn, ngày mai mợ tới đón con,
đêm nay con nghỉ ngơi cho tốt.”
Diệp Trăn Trăn có chút phản ứng không kịp, nhưng thấy Tôn Thiến biểu cảm vui vẻ ra mặt, cô vẫn gật đầu một cái.
Trên thực tế, người này không muốn đến bệnh viện, phải không? Mỗi ngày mang
theo canh đến thăm cô, thật sự là làm khó vị phu nhân nhà giàu này.
Chờ cho đến khi Tôn Thiến rời khỏi phòng bệnh, Diệp Trăn Trăn mới nhìn về
Quý Triết Ngạn đang đứng ở một bên. Sau khi xuất viện, cô sẽ không được
gặp lại bác sĩ Quý, phải không?
Chỉ cần suy nghĩ như vậy, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Cô xoa xoa chóp mũi có chút cay cay, giơ tay che trán mình, đáng thương
tội nghiệp nhìn Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý, tôi đột nhiên cảm thấy đầu
hơi đau.”
Quý Triết Ngạn đi tới, sờ sờ cái trán của cô, lại đẩy tóc cô ra xem xét miệng vết thương: “Không có gì, chỉ là tạm thời thôi.”
Diệp Trăn Trăn lại ôm ngực: “Bác sĩ Quý, hình như tôi cũng đau ở đây.”
Quý Triết Ngạn ngẩn người, y ta bên cạnh không nhịn được bật cười. Cô cược năm xu Diệp tiểu thư này coi trọng bác sĩ Quý.
Diệp Trăn Trăn bị y tá cười mặt có chút đỏ lên, thực ra cô không phải là một người phóng khoáng như vậy, nhưng mà có câu nói rất đúng, lúc nên xuất
thủ liền xuất thủ, lúc này cô không dũng cảm, về sau muốn dũng cảm cũng
không có cơ hội.
Quý Triết Ngạn rút tay mình về, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt như mọi khi: “Không thoải mái thì ngủ.”
Diệp Trăn Trăn không sờn lòng: “Thật sự không cần phải ở lại quan sát thêm vài ngày à?”
“Bệnh nhân đã có thể xuất viện chúng tôi không kiến nghị tiếp tục ở lại bệnh
viện, hơn nữa Diệp gia còn có bác sĩ gia đình, chúng tôi hy vọng rằng
nguồn lực của bệnh viện để lại cho các bệnh nhân cần thiết hơn.”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Đây là nói cho cô biết không cần cùng bệnh nhân khác cướp giường ngủ? Đáng
giận nhất chính là cô cảm thấy anh nói rất có lý, cô không phản bác
được.
Diệp Trăn Trăn ngại tiếp tục lãng phí tài nguyên bệnh viện, cô cúi đầu, ồ một tiếng thật nhỏ.
Quý Triết Ngạn thấy cô dáng vẻ cúi đầu ủ rũ, mở miệng bổ sung thêm: “Nhưng
mà nếu cô có vấn đề gì, có thể tùy thời đến bệnh viện tìm tôi.”
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn sáng lên, cô đã thăm dò giờ làm việc của bác sĩ Quý
từ lâu, tuy anh chỉ trực ban vào thứ hai tư sáu hàng tuần, nhưng hình
như bác sĩ Quý mỗi ngày đều ở bệnh viện.
Vậy cô có thể mỗi ngày đến bệnh viện tìm bác sĩ Quý… tái khám?
Không nhịn được ở trong lòng cười hai tiếng, Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên,
mong đợi nhìn bác sĩ Quý: “Vậy bao lâu tôi có thể đến tái khám?”
Quý Triết Ngạn nghĩ nghĩ, nói: “Mỗi sáng thứ năm.”
Diệp Trăn Trăn nhíu nhíu hai hàng chân mày: “Tôi cho rằng thường đến tái khám sẽ đảm bảo chắc chắn hơn.”
Y tá bên cạnh lại không nhịn được nở nụ cười, nhưng lần này bác sĩ Quý không từ chối nữa: “Vậy mỗi thứ hai và thứ năm tới đây.”
“Tốt quá, cảm ơn bác sĩ Quý!” Mặc dù chỉ nhiều hơn một ngày, nhưng Diệp Trăn Trăn cảm thấy mình đã chiếm được một cái thiên đại tiện nghi (vô cùng
tiện nghi).
Bác sĩ Quý ghi lại nhiệt độ của Diệp Trăn Trăn xong,
liền cùng y tá ra ngoài. Uống thuốc xong luôn luôn buồn ngủ, Diệp Trăn
Trăn định ngủ tiếp một lúc nữa, cửa phòng lại bị gõ.
Đã qua giờ
thăm bệnh, lúc này còn có thể gõ phòng bệnh, ngoài bác sĩ và y tá, Diệp
Trăn Trăn chỉ có thể nghĩ đến anh chàng cảnh sát khó dây dưa kia.
“Mời vào.” Từ trên giường ngồi dậy, Diệp Trăn Trăn sửa sang lại quần áo đầu tóc của mình, một người đàn ông cao lớn đi vào.
Quả nhiên là Tả Dịch.
Hôm nay Tả Dịch vẫn như cũ không mặc cảnh phục, hơn nữa cái đuôi nhỏ luôn luôn theo bên cạnh anh cũng không thấy.
“Cảnh sát Tả, có chuyện gì sao?” Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Diệp
Trăn Trăn đối mặt với Tả Dịch không còn khiếp đảm như khi mới gặp nữa.
Tả Dịch đi đến trước giường bệnh, cũng không có ngồi xuống, miệng treo một nụ cười nhẹ nhàng thông thường: “Tôi nghe bác sĩ Quý nói ngày mai cô
muốn xuất viện?”
Diệp Trăn Trăn mím môi, những cảnh sát này mũi so với chó săn còn nhạy bén hơn ah. Cô gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Tả Dịch lấy trong túi áo ra tờ giấy stick, viết một chuỗi con số ở trên,
xé ra rồi đưa cho Diệp Trăn Trăn: “Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô
nhớ đến cái gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi. Mặt khác,
nếu gặp được bất kỳ nguy hiểm nào, cũng có thể gọi số này, tuyệt đối tốt hơn so với 110.”
Diệp Trăn Trăn ngẩn người, nhìn tờ giấy ghi chú trước mặt, đưa tay nhận lấy: “Cám ơn, nếu có bất kỳ phát hiện gì, tôi
sẽ liên lạc với anh.”
Tả Dịch gật đầu, nói tiếp: “Diệp tiểu thư, đừng quá tin tưởng người bên cạnh mình, cho dù là người thân hay vị hôn phu.”
Tay cầm giấy stick dừng một chút, sau đó đem nó xếp vào cất: “Đây là lời khuyên anh dành cho tôi sao?”
“Đây chỉ là kiến nghị.” Tả Dịch hơi cong môi, “Lời nói của bọn họ, cô tốt nhất không nên tin tất cả.”
“Tôi đã biết, cảm ơn cảnh sát Tả.” Ngay cả khi anh không nói cô cũng hoài
nghi bọn họ, chỉ là bây giờ ngay cả Tả Dịch cũng nói như vậy, có phải
đại biểu rằng đích thực bọn họ có hiềm nghi?
“Được rồi, tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa.” Tả Dịch cất đi giấy stick, xoay người rời
khỏi phòng bệnh. Diệp Trăn Trăn cầm lấy tờ giấy anh mới đưa, chữ viết
phía trên rõ ràng và mạnh mẽ, giống như tác phong của anh.
Mặc dù trước đó không có ai biểu lộ, nhưng kỳ thực tâm lý Diệp Trăn Trăn vẫn
sợ hãi, dù sao mình có khả năng nhìn thấy hung thủ, cảm giác này cũng
không khác gì khi tùy thời đều gặp nguy hiểm. Hiện tại có số điện thoại
này, cô lập tức yên tâm hơn nhiều, đối với năng lực phá án của cảnh sát
Tả, cô rất tin tưởng.
Cô nhìn chuỗi con số trên giấy, đến khi thuộc lòng tất cả mới nằm xuống giường.
Sau khi ăn trưa, Bác sĩ Quý vẫn như thường ngày đẩy cô ra ngoài phơi nắng,
Diệp Trăn Trăn hiếm khi trầm mặc cả một đường, cô đột nhiên phát hiện,
cô sở dĩ không nghĩ đến xuất viện, một mặt bởi vì luyến tiếc Bác sĩ Quý, mặt khác, chính là vì chính mình đang trốn tránh.
Cho tới nay,
cô xem bệnh viện như một nơi tránh gió, tất cả chuyện liên quan đến án
mạng đều bị Bác sĩ Quý chặn bên ngoài phòng bệnh, mỗi ngày cô chỉ cần
ngoan ngoãn ăn cơm ngủ phơi nắng, cuộc sống so với dưỡng lão càng thoải
mái.
Nhưng bắt đầu từ ngày mai mọi thứ sẽ khác, sau khi trở về Diệp gia, cô phải tự mình đối mặt với hết thảy.
Nếu nói trong lòng cô không có một chút bất an chắc chắn là giả, thế giới
này đối với cô quá xa lạ, cha mẹ đều đã qua đời, ông ngoại bị người sát
hại, bản thân mình cũng bị đẩy xuống lầu, người hiềm nghi lại là cậu mợ
và chồng chưa cưới của mình.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, sau khi
xuất viện nhớ chăm sóc tốt cho chính mình, có chuyện gì có thể đến bệnh
viện tìm tôi.” Giọng nói của Quý Triết Ngạn đột nhiên truyền tới từ phía sau, Diệp Trăn Trăn ngẩn người, lại có chút cay mũi.
Khoảng thời gian này Bác sĩ Quý chăm sóc cô đã sớm vượt qua sự chăm sóc của bác sĩ
dành cho bệnh nhân. Ngay cả cảnh sát Tả cũng luôn luôn đến bệnh viện,
cũng bởi vì uy hiếp tội phạm sao?
“Bác sĩ Quý anh hãy yên tâm,
tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân.” Y tá Lưu trước đó đã giới thiệu một loại
bình xịt hơi cay, tuy không có lực sát thương cao, nhưng trong lúc nguy
cấp cũng có thể dùng. Cô chợt cảm thấy có chút mỉa mai, so với người
thân của mình, thì bác sĩ và y tá trong bệnh viện càng đáng tin cậy hơn.
Quý Triết Ngạn lên tiếng, đẩy cô đến bể phun nước nhỏ bên cạnh: “Mặc dù tôi không thể nào thích con người Tả Dịch, nhưng anh ta là một cảnh sát ưu
tú, nếu gặp phải nguy hiểm, trước tiên nên liên hệ anh ta.”
Diệp Trăn Trăn hơi sững sờ, cô nhớ vừa rồi quả thực cảnh sát Tả nói Bác sĩ Quý nói với anh ta cô xuất viện.
Mất tự nhiên mím mím môi, tim Diệp Trăn Trăn lại đập nhanh hơn. Bác sĩ Quý
chăm sóc bệnh nhân là cô đây có lẽ còn nhiều hơn cô tưởng tượng.
Trong lòng hiện lên một chút ngọt ngào, Diệp Trăn Trăn nói không suy nghĩ: “Bác sĩ Quý, tôi sẽ nhớ anh.”
Quý Triết Ngạn trầm mặc một lát, mới nói: “Tôi ngược lại hi vọng sẽ không bao giờ nhìn thấy cô trong bệnh viện.”
Khi nói lời này ánh mặt trời trùng hợp chiếu lên gương mặt anh, dường như
cả người đều được thắp sáng lên trong nháy mắt. Diệp Trăn Trăn chợt nhớ
ra ngày đó mình vừa tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào người anh như thế
này, rực rỡ đến mức cô không mở mắt được.
Diệp Trăn Trăn vùi đầu, ở trong lòng oán trách mình. Diệp Trăn Trăn! Mày là phú bà có hơn mấy
tỉ! Làm thế nào mà ở trước mặt Bác sĩ Quý liền trở nên túng như vậy!
Diệp Trăn Trăn, ngẩng đầu lên!
Nhưng cô vẫn không dám nhìn Quý Triết Ngạn, cô thậm chí không dám để cho anh nhìn thấy sự yêu mến trong mắt mình.
Cô nhìn chằm chằm cái bóng dưới đất một lúc, chợt nghe Bác sĩ Quý ở bên cạnh nói: “Chúng ta trở về thôi.”
“Ừ, được.” Diệp Trăn Trăn gật đầu.
Chỉ là sau này, sẽ không có ai đẩy cô đi dạo vườn hoa như vậy nữa, phải không?
Sáng sớm hôm sau, Tôn Thiến đến bệnh viện đón có xuất viện, còn mang đến một chiếc váy màu hồng phấn. Diệp Trăn Trăn không biết phong cách ăn mặc
trước kia của mình, nhưng mà ren trắng cùng nơ bướm thật to bên hông,
làm cho cô hơi có chướng ngại tâm lý.
Có điều sau khi mặc vào không ngờ lại vừa người, cả người nhìn qua giống như một nàng công chúa ngủ say vừa tỉnh dậy.
Y tá bên cạnh oa một tiếng, hâm mộ lấy tay sờ nơ con bướm trên eo cô:
“Tôi đã nhìn thấy bộ quần áo này trên tạp chí, là bộ sưu tập mới nhất
của Bunny, mỗi một món đều là độc nhất vô nhị.”
Diệp Trăn Trăn
không hiểu những thứ này lắm, mặc dù kiến thức về những đồ vật thông
thường cô vẫn còn nhớ một ít, nhưng xa xỉ phẩm hiển nhiên không nằm ở
trong phạm vi này: “Phải vậy không?”
“Đúng vậy!” Y tá nặng nề gật đầu, “Cô có biết «TOMATO» không? Kỳ trước chính là làm số đặc biệt của
Bunny, món rẻ nhất cũng mất một năm tiền lương của tôi.”
Diệp Trăn Trăn tính toán một chút trong lòng, cái váy này đến năm sáu vạn?
Cô cảm thấy lát nữa cô phải đi cho cẩn thận, ngàn vạn lần chớ đem ren làm rách.
Y tá Lưu bên cạnh hâm mộ một hồi, thuận tay đưa một món đồ cho cô: “Đây
là bình xịt hơi cay tôi nói với cô lần trước, dùng tốt lắm, cô giữ phòng thân đi.”
Diệp Trăn Trăn nhìn cái bình trong tay Lưu y tá, hơi cảm động: “Cảm ơn.”
“Không có gì, không có gì.” Y tá Lưu cười, “Trực tiếp nhấn nơi này là được, nhắm ngay mắt phun, bảo đảm đặc biệt đau.”
Diệp Trăn Trăn cười đem bình xịt cất vào túi, y tá Lưu lại cầm một cái túi
ni lông tới: “Diệp tiểu thư, đây là đồ trang sức lấy từ trên người cô
xuống hôm phẫu thuật, cô nhìn thử xem.”
“Được, cảm ơn.” Diệp Trăn Trăn nhận túi ni lông, bên trong chứa một đôi bông tai và một chiếc
nhẫn. Chiếc nhẫn này cô đã nhìn thấy ở trên tay Tần Không, cô nghĩ một
chút, lấy nhẫn ra.
Thợ làm chiếc nhẫn vô cùng tinh tế, mặt trong
còn khắc hai chữ cái tiếng Anh, tuy đã trải qua thiết kế đặc thù nhưng
có thể nhận ra là Q và K.
Hẳn là Tần Không (Qín Kōng) viết tắt.
Diệp Trăn Trăn thử đeo nhẫn ở ngón giữa, kích cỡ vừa vặn, xem ra quả thật là nhẫn của cô.
Cô nhìn tay mình một lúc, đem nhẫn tháo xuống, cùng nhau bỏ vào trong bao.
Trên hành lang truyền tới một loạt tiếng bước chân, Bác sĩ Quý ngược sáng
xuất hiện ở cửa, Tôn Thiến và Tần Không đi theo phía sau.
Tôn
Thiến vừa vào cửa ánh mắt liền sáng, anh ta bước nhanh bên người Diệp
Trăn Trăn, muốn ôm cô, nhưng bị Diệp Trăn Trăn né tránh. Tần Không vô
cùng đau lòng, tủi thân nhìn cô: “Trăn Trăn, rõ ràng trước kia em rất
thích anh ôm em.”
Diệp Trăn Trăn giật giật khóe miệng, nhìn về Tôn Thiến ở một bên: “Mợ, thủ tục xong rồi à?”
“Đã xong, chúng ta đi thôi, để mợ giúp con cầm túi.” Tôn Thiến vô cùng tích cực đi tới, cầm túi Diệp Trăn Trăn liền đi ra ngoài. Tần Không vội vàng đuổi theo: “Chờ anh nữa!”
Diệp Trăn Trăn tới bên cạnh Quý Triết Ngạn, nhìn anh hồi lâu mới nói: “Bác sĩ Quý, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Y tá Lưu có chút 囧, chỉ là xuất viện thôi mà, bầu không khí sinh ly tử biệt này là xảy ra chuyện gì?
Diệp Trăn Trăn đi xuống lầu, dưới lầu đậu một chiếc xe hơi màu đen, Tôn
Thiến và Tần Không đang đứng cạnh xe. Lúc cô xuất hiện ở cửa, cửa xe
cũng “ầm” một tiếng mở ra, một người đàn ông mặc vest đen từ trên xe
bước xuống.
“Tiểu thư, chúc mừng đã ra viện.” Người đàn ông
khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, có lẽ là tài xế Diệp gia, giọng điệu cùng
động tác vô cùng cung kính.
Diệp Trăn Trăn không nhớ rõ anh ta là ai, chỉ có thể mỉm cười gật đầu với anh ta. Tài xế giúp cô mở cửa xe,
cô nhìn lên tòa nhà bệnh viện, suy sụp leo lên xe.