Mình chỉ lo nghĩ rèn một thanh Đấu Binh của riêng mình, bất tri bất giác lại dùng hết đống gang này.
Càn Kình tỉnh lại, nhìn biểu tình giật mình của mọi người chung quanh, có chút lúng túng gãi đầu:
- Cái này, không cẩn thận...
- Không có việc gì không có việc gì...
Phất Lan Tây liên tục lắc hai tay:
- Tuy rằng không biết ngươi muốn làm cái gì, chỉ có điều bất kể ngươi
muốn làm gì, ta nhất định toàn lực giúp đỡ! Không có quặng sắt đúng
không? Ai đó, đẩy xe gang bên kia tới cho Càn Kình!
- Cái này...
Càn Kình nhìn một đống gang đổ ào ào xuống dưới chân, có chút khó xử nhìn
Phất Lan Tây. Đây không chỉ là một đống gang. Có thể chúng nói là một
đống tiền! Cửa hàng rèn Phất Lan Lâm, mặc dù trước đây là cửa hàng rèn
đứng thứ hai tại Áo Khắc Lan, hiện tại tạm thời xếp thứ nhất, thu nhập
lại tạm thời còn xa mới nhiều bằng cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư.
Hai xe gang như vậy, đối với cửa hàng rèn Phất Lan Lâm mà nói cũng là một khoản chi không nhỏ.
- Càn Kình, cho ngươi sử dụng thì ngươi cứ sử dụng đi! Là nam nhân ít cái này cái kia thô!
Phất Lan Lâm dùng sức vung tay, vẻ mặt tỏ ra không vui:
- Chút tiền ấy lão tử vẫn chịu được!
Chịu được?
Mấy người thợ rèn đứng xung quanh khóe miệng giật giật. Giá khoáng thạch
sắt không tính là quá đắt, nhưng giá gang lại không rẻ. Khoáng thạch sắt hàm lượng thông thường, mười cân có thể sản xuất ra một cân gang. Một
ngàn cân gang này thì tương đương với vạn cân khoáng thạch!
Cửa hàng rèn Phất Lan Lâm cũng không giàu có gì. Hai nghìn cân gang tương đương với một phần mười tài sản của Phất Lan Lâm!
Trong ngực Càn Kình hơi nóng. Hắn cũng không biết là do phương pháp hít thở
rèn sắt hít hơi nóng vào chuyển động trong tử khiếu, khiến mình cảm thấy hơi nóng, hay cảm động trước lời nói của Phất Lan Lâm. Chỉ có điều hắn
âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải rèn cho Phất Lan Lâm mấy vũ khí đủ tư cách đưa ra bán đấu giá, để báo đáp hắn một chút.
Búa
rèn sắt lại giơ lên. Trong lúc nhất thời tiếng kim loại va chạm và tia
lửa văng khắp nơi lại trở thành tiếng động chính trong sân.
Lúc
ăn cơm trưa, mọi người cũng không hỏi Càn Kình rốt cuộc muốn làm gì, chỉ đứng một bên quan sát hắn rèn sắt mãi cho đến đêm khuya. Sau khi rèn
hết ba xe gặng, hắn mới chế tạo xong sắt tinh.
Phất Lan Lâm
thưởng thức kim loại trong tay khác hẳn với bình thường, suy đoán đây
rốt cuộc là vật gì, sao lại khác với tinh sắt thường ngày như vậy? Cho
dù Càn Kình có là thợ rèn cửu cấp thậm chí là thợ rèn thập cấp, loại cấp bậc thợ rèn có thể đánh chết người này, chế tạo ra cũng phải là tinh
sắt cửu cấp hoặc thập cấp mới đúng. Tại sao hắn sẽ chế tạo ra loại kim
loại kỳ lạ mình hoàn toàn không nhận biết như vậy?
Phất Lan Lâm
thời gian ăn cơm tối, nhỏ giọng hỏi Càn Kình đang mệt nhọc quá độ, tiêu
hao gần như tất cả đấu khí và lực lượng vào phương pháp hít thở rèn sắt:
- Đây là cái gì?
- Cái này.
Càn Kình cười cười:
- Là sắt tinh.
Leng keng...
Sắt tinh bóng loáng từ trong tay Phất Lan Lâm tuột ra rơi xuống mặt đất,
lăn đến bên cạnh lò lửa mới dừng lại. Hắn ngơ ngác nhìn Càn Kình, trong
đầu hoàn toàn trống rỗng.
Sắt tinh! Thứ chỉ tồn tại ở trong
truyền thuyết. Bản thân mình cũng chưa từng thấy qua. Sắt tinh được gọi
là nguyên liệu cực phẩm chỉ có dùng trong Đấu Binh! Sắt tinh hoàn toàn
không cùng một khái niệm với tinh sắt? Cho dù là tinh sắt thập cấp, ở
trước mặt sắt tinh cũng như đất đá, cục gạch?
- Ngươi...
- Trưởng cửa hàng.
Càn Kình gãi đầu nhỏ giọng nói:
- Mấy ngày nữa ta phải đi tham gia một thí luyện của học viện, cho nên
muốn thuận lợi rèn ra một thanh binh khí. Cuối cùng lo lắng nửa ngày, ta vẫn quyết định dứt khoát chế tạo một thanh Đấu Binh cho riêng mình...
Thoáng cái, bàn tay Phất Lan Lâm bịt miệng Càn Kình, sắc mặt thận trọng khác thường, thấp giọng nói:
- Chuyện này, ngươi nói cho ta một chút là được rồi. Ngàn vạn lần không
nên nói cho bất kỳ người nào khác. Ta không quan tâm ngươi có thật sự
chế tạo được Đấu Binh hay không, nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta. Vũ khí này
sau khi rèn xong, thử qua, lập tức dùng vải bọc kín lại cho ta! Toàn bộ
thành Áo Khắc Lan, mới có mấy thanh Đấu Binh? Ngươi chẳng qua chỉ là học viên chiến sĩ năm nhất, chỉ sợ cũng chỉ là chiến sĩ nhị, tam cấp? Nếu
như để cho chiến sĩ bát cấp trở lên chú ý, bọn họ thật sự sẽ vì thanh
Đấu Binh này, bí quá hoá liều giết ngươi đoạt vũ khí!
- Chỉ sợ không chỉ chiến sĩ bát cấp...
Phất Lan Lâm rất nghiêm túc suy nghĩ một chút lại nói:
- Ngay cả thành chủ đại nhân cũng có thể sẽ động tâm...
- Hắn không có Đấu Binh sao?
- Tiểu tử! Có người nào lại ngại Đấu Binh nhiều không?
Càn Kình vuốt bị Phất Lan Lâm nhảy dựng lên đập đỏ đầu gật đầu, chính là
bởi vì biết Phất Lan Lâm sẽ không nói ra đi Đấu Binh chuyện, mới có thể
nói cho vị này khả kính điếm trưởng, mình từ nhỏ đọc sách cũng biết Phất Lan Lâm nói đạo lý này.
Chỉ có điều Càn Kình không mấy lo lắng
đối với chuyện có người cướp đao. Bản thân hắn là chiến sĩ cửu cấp! Cho
dù trong tay không có Đấu Binh, tùy tiện cầm một con dao làm bếp thịt,
cơ hồ vẫn có thể xông pha trong toàn bộ thành Áo Khắc Lan. Nếu như thêm
một thanh Đấu Binh Trảm Mã Đao, ngoại trừ Lôi Địch và nữ nhi của hắn ra
còn có thành chủ, thật đúng không tìm ra được người nào có thể đơn đả
độc đấu đánh thắng được hắn.
Về phần thành chủ? Càn Kình cũng
không quá để ở trong lòng. Dựa theo lời Lôi Địch nói, vị thành chủ đại
nhân hiện tại Trát Gia Lạc là một người rất thông minh. Hơn nữa cuộc
sống hàng ngày cũng không tốt lắm, rất nhiều chuyện đều cần nhờ Lôi Địch giúp đỡ.
Một người thông minh, thời điểm cuộc sống hàng ngày còn không tốt, Càn Kình không tin hắn sẽ vì một thanh Đấu Binh, đắc tội Lôi Địch, người duy nhất có thể giúp hắn áp chế Khải gia.
Sau khi ăn tối trong cửa hàng rèn xong, Càn Kình nằm ở trên võng trong hậu viện
nghỉ ngơi một chút, ngửa đầu nhìn mặt trời chiều phía chân trời, cảm
nhận đấu khí trong cơ thể một lần nữa lại trở về từng chút một.
Một ngày điên cuồng rèn sắt tinh, Càn Kình cảm giác được lúc mình sử dụng
phương pháp hít thở rèn sắt, số nhiệt lượng có thể tích trữ trong cơ thể so với trước đây đã tăng lên. Đó là do đấu lực cửu cấp đã tăng lên.
Nhìn bầu trời đầy sao thay thế cho trời chiều, Càn Kình hoạt động cánh tay
đã khôi phục lực lượng nhảy xuống võng, muốn đi vào thế giới vô tận. Nếu chưa đủ thể lực, sắc mặt khó coi của Bố Lai Khắc có thể hù chết người.
Ban đêm trên đường phố Thành Áo Khắc Lan bình thường rất yên tĩnh. Ngoại
trừ mấy tửu quán có âm thanh huyên náo, cũng chỉ có quân nhân thỉnh
thoảng đi ngang qua trong thành.
Liên tiếp có vài tiếng kêu gào
không chút kiêng kỵ từ đầu đường đối diện vang lên. Càn Kình khẽ nhíu
mày nhìn ba người từ phía xa đi tới. Trong tay bọn họ cầm bình rượu, dắt nhau lắc lư trong gió đi về phía trước.
- Sớm như vậy đã uống say rồi sao?
Càn Kình ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời một chút.