Mấy tên nhất ban, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trên mặt đầy vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta cũng cược Lỗ Địch ....
Càn Kình vừa nghe được đám bạn cùng lớp này cũng muốn cược cho Lỗ Địch,
thiếu chút nữa tức tới hộc máu. Tốt xấu gì cũng là bạn học chung gần
một năm, vậy mà bọn họ lại đặt cược cho người ngoài thắng?
- Các ngươi cũng cược cho Lỗ Địch thắng? Vậy làm sao mà cược được?
- Cược Lỗ Địch? Xem ra các ngươi cũng không quá đần, cũng biết bạn học
của các ngươi không được! Nhưng các ngươi thật không có nghĩa khí. Dù
sao các ngươi cũng là bạn cùng lớp với hắn!
Mấy tên ban nhị ngồi trên giường ngươi một câu ta một câu, nhao nhao
thảo luận không ngừng, khiến mấy tên bên ban nhất đỏ bừng mặt, nhưng
không ai đổi lại đặt cược cho Càn Kình thắng ...
La Lâm đi tới trước bàn. Càn Kình trừng mắt nhìn hắn. Càn Kình quá hiểu
tên La Lâm này. Tên này không phải là loại người kiên trì có nguyên tắc. Loại chuyện như lâm trận đặt cược tiền cho Lỗ Địch, La Lâm không phải
không làm được!
La Lâm bị Càn Kình trừng mắt một cái, thân thể không tự chủ được ớn lạnh rùng mình. Hắn cũng rất hiểu tính tình của Càn Kình bạn cùng phòng này
của mình thế nào!
Bình thường, Càn Kình luôn cười hỉ hả, tính cách xem như rất tốt, đối
với mọi người đều rất hiền lành hữu lễ. Nhưng nếu có ai đó chọc tới hắn, tên đó chắc chắn không may rồi.
Càn Kình là loại người chấp hành câu có thù tất báo đến cùng!
La Lâm không hề quên. Hơn hai tháng trước, học viên Khải Tát Tư năm nhất ban tam vì theo đuổi hoa hậu giảng đường Chu Lễ Ti đã dẫn theo hai
người chặn La Lâm trong nhà vệ sinh, hung hăng giáo huấn một trận, cảnh
cáo hắn không được tới gần Chu Lễ Ti.
Đến tối, Càn Kình thấy trên mặt La Lâm chỗ xanh chỗ tím, hỏi ra mới biết được mọi việc. Lúc đó Càn Kình chỉ nói một câu:
- Tán gái phải dựa vào bản lĩnh, mà dựa vào thủ đoạn hèn hạ sau lưng là đồ vứt đi! Việc này sẽ không dễ qua như vậy đâu!
Lúc đó, La Lâm chỉ cho rằng Càn Kình thuận miệng nói để phát tiết một
chút thôi. Nhưng thật không ngờ, hơn một tháng sau, trong lần trao đổi
so tài giữa các ban cùng cấp, không ngờ Càn Kình lại tìm thẳng tới Khải
Tát Tư yêu cầu so tài.
Hơn nữa, ngay khi cuộc chiến đầu vừa bắt đầu, Càn Kình tay cầm gậy gỗ hung hăng đập cho Khải Tát Tư một trận tơi bời.
Trận đấu đó có thể nói là kết thúc trong thời gian cực ngắn. Dường như
hai người chỉ vừa phất tay một cái, Càn Kình đã đánh ngã Khải Tát Tư
xuống đất. Lúc đó xem như Khải Tát Tư đã thua, nhưng Càn Kình lại không
để cho hắn có cơ hội mở miệng nhận thua. Quyền thứ nhất đánh xuống,
khiến cho Khải Tát Tư máu me đầy miệng. Sau đó hắn tiếp tục đè gã xuống
đất, một trận mưa quyền đấm cước đá đổ lên người Khải Tát Tư.
Khi mấy lão sư phát hiện tình huống có chút bất thường, lập tức chạy tới kéo Càn Kình ra. Nhưng lúc đó, khuôn mặt vốn được xem là anh tuấn của
Khải Tát Tư đã hoàn toàn biến dạng. Nghe nói khi tên Khải Tát Tư về đến
nhà, mẫu thân hắn phải phân biệt cả buổi mới xác định được hắn chính là
đứa con bà nuôi dưỡng mấy chục năm!
Không phải việc của bản thân, chỉ là việc của bạn cùng phòng Càn Kình đã có thể hung hăng tới mức đó, La Lâm rất hoài nghi nếu hắn lâm trận lật
lọng có thể sẽ bị Càn Kình trực tiếp giết chết rồi phơi thây ngoài đồng
hoang không?
- Ta ...
La Lâm bất đắc dĩ thở dài vài cái, đặt mấy đồng tiền lên bàn, hữu khí vô lực, không tình nguyện nói:
- Ta ... cược cho Càn Kình!
Mấy tên ban nhất nhìn La Lâm giống như nhìn thằng ngốc. Còn mấy tên bên ban nhị thông cảm, nhìn hắn giơ ngón tay cái lên nói:
- Có gan!
Có gan? Đương nhiên là có gan! Biết rõ là Lỗ Địch mạnh hơn Càn Kình
nhiều, nhưng La Lâm vẫn lấy tiền đặt cược cho Càn Kình, mọi người sao có thể không cho rằng đầu óc hắn có vấn đề chứ?
Lỗ Địch cảm giác năm ngón tay của Càn Kình lại phát lực, khiến cặp lông
mày rậm màu nâu của hắn không khỏi nhướng lên, vẻ kinh ngạc như muốn bắn thẳng ra khỏi đôi mắt trâu của hắn!
Trong hệ chiến sĩ năm nhất, Lỗ Địch ngoại trừ khi đối mặt với hai tên
chân chính có một phần sáu huyết thống Man nhân ra chưa từng thấy người
nào lại có sức lực lớn như Càn Kình!
Càn Kình nghi hoặc đánh giá Lôi Địch. Trong lòng hắn cũng âm thầm suy
đoán, chẳng lẽ tên Lôi Địch này cố ý muốn thua? Hay là đang muốn trêu
đùa mình nên mới cố ý tự dồn bản thân vào tình thế nguy hiểm, sau đó mới thắng hiểm, thể hiện sức lực của bản thân?
Trong lúc hai người còn đang hiếu kỳ, La Lâm đã nắm lấy nắm tay của hai người kéo tới vị trí chính giữa, buông tay ra quát:
- Bắt đầu!
Ầm!
Cái bàn lập tức phát ra một tiếng va đập cực mạnh. Chấn động khiến cho cả cái bàn giống như bị lún xuống.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngơ ngác nhìn một cảnh tượng kinh người trước mắt. Ngay trong giây lát, khi La Lâm hô lên hai chữ bắt đầu, cánh tay Càn Kình thoáng động một chút đã trực tiếp nện thẳng mu bàn tay của Lôi Địch thật mạnh xuống mặt bàn!
Càn Kình ... thắng ...
Càn Kình chẳng những thắng hơn nữa còn thắng rất gọn gàng và linh hoạt.
Ngay cả thời gian để phản ứng Lôi Địch cũng không có đã bị Càn Kình hạ
trong nháy mắt.
Thắng bại phân ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người đều sững sờ, không cách nào tiếp nhận được sự thật vừa phát sinh trước mắt.
Lôi Địch là ai? Là một trong ba người đứng đầu về man lực trong chiến sĩ hệ năm thứ nhất! Man lực của hắn rất gần với hai người có được một phần sáu huyết thống Man nhân!
Cho dù là đám học viên năm thứ hai, nếu đơn thuần so đấu man lực với Lôi Địch cũng có rất nhiều người không phải là đối thủ của hắn.
Đám ban nhị đều đồng loạt ngơ ngác nhìn Càn Kình, ai cũng cảm thấy kỳ
quái. Vì sao một người xét về lực lượng đơn thuần, cùng lắm chỉ có thể
miễn cưỡng đứng vào danh sách 50 người đứng đầu, lại có thể vật tay
thắng được Lôi Địch?
Sự việc xảy ra quá nhanh. Càn Kình cũng ngơ ngác nhìn cánh tay mình đang đè lên cánh tay của Lôi Địch. Bản thân hắn cũng không rõ vừa rồi đã
phát sinh chuyện gì. Tại sao hắn chỉ phát một chút lực đã có thể nhanh
gọn hạ gục Lôi Địch như vậy?
Càn Kình thậm chí còn hoài nghi, có phải hắn đang nằm mơ hay không? Lần
này thắng quá mức không chân thực. Đấu vật tay, hắn lại có thể lập tức
hạ gục Lôi Địch?