Nhưng loại thiên vũ thạch
này rất yếu. Mỗi lần sử dụng đều sẽ tạo thành tiêu hao rất lớn. Cho nên
mặc dù là đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch, cũng sẽ không dễ dàng sử dụng thiên vũ thạch.
Càn Kính lấy nước được chuẩn bị sẵn bên cạnh tảng đá tưới lên trên Lưu
Vân Thạch. Một tay hắn cầm chuôi kiếm, một tay cầm mũi kiếm, cẩn thận
đặt thanh kiếm Thiên Lô ở trên Lưu Vân Thạch. Trong đầu hắn bắt đầu hồi
tưởng lại kỹ thuật tẩy phong đã được học.
Thanh kiếm Thiên Lô đối với người sử dụng kỹ thuật mài đao mà nói, quả
thực đã chết. Nhưng đối với người có tẩy phong thuật mà nói, thanh kiếm
Thiên Lô vẫn còn sống!
Keng!
Kim loại có nước trượt ở trên đá mài đao. Trái tim Lôi Địch bỗng nhiên
trở nên căng thẳng, khẩn trương nhìn thanh kiếm Thiên Lô trong tay Càn
Kính.
Đối với Lôi Địch, đây là một lần đánh cược! Những năm gần đây, mỗi khi
thấy thanh kiếm Thiên Lô đã cùng hắn chiến đấu tử vong, trong lòng luôn
cảm thấy đau đớn, rất nhiều lần muốn mạo hiểm đi mài kiếm.
Làm chủ nhân của kiếm, Lôi Địch có thể cảm giác được Đấu Binh của mình,
tình nguyện thân kiếm vỡ vụn, cũng tuyệt đối không muốn nằm chết ở trên
kệ như vậy.
Đánh cược!
Lôi Địch vẫn không cách nào quyết định. Nhưng thời điểm đối mặt với Càn
Kính, bỗng nhiên trong lòng hắn chợt tràn đầy lòng tin muốn đánh cược.
Bất luận kết quả thế nào, hắn đều muốn đánh cược một lần!
Mỗi lần thân kiếm và Lưu Vân Thạch ma sát, trái tim Lôi Địch đều co thắt lại. Hắn rất sợ lần ma sát tiếp theo, Đấu Binh sẽ vỡ vụn ra vĩnh viễn.
Keng... Keng... Keng...
Tiếng kim loại và đá mài va chạm liên tục vang lên. Không biết từ lúc
nào, một nữ nhân giống như tượng băng điêu khắc, toàn thân mặc y phục
màu trắng đã đứng ở bên cạnh Lôi Địch, hai tay khẽ nắm lấy gấu áo, trong ánh mắt lần đầu tiên lộ vẻ khẩn trương.
- Thật sự... thanh kiếm Thiên Lô thật sự có thể sống lại sao?
Theo thời gian trôi qua, Lôi Địch càng ngày càng không có tự tin. Mặc dù là các trưởng lão hồng bào của nghiệp đoàn thợ rèn, kết hợp với thiên
vũ thạch chỉ sợ cũng không thể khiến thanh kiếm Thiên Lô sống lại. Dù
sao làm sống lại một thanh Đấu Binh đã chết thật sự quá khó khăn. Tại
sao mình lại tin tưởng học viên chiến sĩ quá trẻ tuổi này?
Một ngày, từ sáng sớm đến trưa, trong thành không ít nhà đã thấy khói bếp từ trong ống khói bay lên.
Một tia kiếm quang lợi hại đến mức coi như có thể tổn thương người, từ
trên Lưu Vân Thạch chợt phản xạ dưới ánh mặt trời chói chang, khiến
nhiệt độ trong sân vốn hơi cao, bỗng nhiên giảm xuống rất nhiều.
- Ha ha! Thành công!
Cổ tay Càn Kính vung lên, rót đấu lực lục cấp vào thanh kiếm Thiên Lô.
Hắn nhất thời cảm giác vui sướng giống như cá vào nước. Mức độ truyền
đấu khí này so với cầm búa rèn sắt ở cửa hàng rèn hoàn toàn là hai
trường hợp khác hẳn nhau.
- Sống... Sống... Thật sự sống lại rồi...
Lôi Địch kinh ngạc nhìn thanh kiếm Thiên Lô, hai tay khẽ run tiếp nhận
chiến kiếm, nhẹ nhàng hôn nó, rót đấu khí vào trong. Tiếp đó hắn càng
sửng sốt hơn:
- Cái này...
- Sao có thể như vậy được?
Lôi Địch khiếp sợ nhìn thanh kiếm Thiên Lô trong tay. Lúc đó đã có rất
nhiều rèn tạo sư nhìn thấy nó đều nói nó thật sự đã chết. Cho dù là các
trưởng lão hồng bào nghiệp đoàn thợ rèn cũng nói, thanh kiếm Thiên Lô
này đã chết hoàn toàn, bất kể như thế nào cũng không có cách nào sống
lại!
Không ngờ đã sống lại! Bị nghiệp một đám người rất có quyền uy của đoàn
thợ rèn luôn xoay vần với kim loại, phán định Đấu Binh tử vong, không
ngờ ở trong tay một người trẻ tuổi, còn chỉ là ở trong tay một người
thiếu niên thợ rèn ngũ cấp đã sống lại!
Trong mắt nữ nhân kia đối với bất kỳ chuyện gì cũng không quan tâm, lần
đầu tiên lộ ra ánh mắt tò mò. Thanh kiếm Thiên Lô không phải đã sống lại sao? Vì sao phụ thân lại ngây người như vậy? Chẳng lẽ thanh kiếm Thiên
Lô chỉ là sống lại giả sao?
- Chuyện này... Làm sao có thể?
Thần sắc Lôi Địch cứng đờ trong nháy biến thành mừng như điên:
- Trời ạ! Thiên Lô thăng cấp! Không sai! Ta có thể cảm giác được, Đấu
Binh của ta mạnh hơn so với trước đây! Bởi vì... một lần nữa khai phong
nó mạnh hơn so với bất kỳ thời khắc nào trước đây! Càn Kính, Càn Kính
ngươi làm thế nào vậy?
Lôi Địch hưng phấn sắp ngất đi. Có thể khiến thanh kiếm Thiên Lô sống
lại đã giống như đang nằm mơ! Lại có người trong lúc làm Đấu Binh sống
lại, khiến phẩm chất của nó lại tăng lên.
Tiểu... Tiểu tử này là thần rèn sao? Điên rồi! Điên thật rồi! Không phải kiếm này không thể sống lại sao? Nhóm người nghiệp đoàn thợ rèn không
thể ngu ngốc như vậy chứ?
Mạnh hơn? Càn Kính ngơ ngác nhìn thanh kiếm Thiên Lô. Lẽ nào tẩy phong
thuật có thể thăng cấp cho vũ khí sao? Hay là liên quan đến khối Lưu Vân Thạch này? Xem ra, phải tìm thời gian hỏi đại thúc Bố Lai Khắc một
chút.
- Đại thúc Lôi Địch...
Càn Kính ôm bụng nói sang chuyện khác:
- Cái này, đã qua một buổi sáng, ta đói bụng.
- Đói bụng?
Lôi Địch vội vàng vỗ vào trán:
- Đúng, đúng, đúng. Đây là do ta sơ sót! Tới đây, tới đây, tới đây. Để
ta chiêu đãi ngươi thật tốt. Càn Kính, ngươi giúp ta làm Thiên Lô sống
lại, ta phải cảm ơn ngươi như thế nào?
Nữ nhân áo trắng nhẹ bước tới sau lưng Càn Kính, trong đôi mắt lộ vẻ suy tính, chỉ nhìn chằm chằm vào thân ảnh Càn Kính đang đi vào trong phòng.
- Càn Kính, ta nên cảm ơn ngươi thế nào? Cho kim tệ ngươi hình như quá
tầm thường. Không bằng ta thẳng thắn làm sư phụ ngươi? Ta tin tưởng, sau này ngươi sẽ có cơ hội vượt qua ta, tiếp nhận thân phận của ta, trở
thành người bảo vệ Áo Khắc Lan!
- Không thích? Vậy không bằng sau này ta đề cử ngươi tiến vào nghiệp đoàn chiến sĩ thì sao?
- Nếu không thì...
Càn Kính cười khổ lắc đầu liên tục. Chỉ ăn bữa cơm nà, hắn chí ít đã đẩy xuống mười mấy lần đề nghị thù lao của Lôi Địch. Tuy rằng đã giải thích qua với Lôi Địch, sở dĩ có thể khiến thanh kiếm Thiên Lô này sống lại,
hoàn toàn bởi vì bị trái tim chiến sĩ của đối phương cảm hóa, nhưng Lôi
Địch vẫn không ngừng đưa ra phương án.
Có thểlàm Thiên Lô sống lại, Lôi Địch vui muốn phát điên! Nếu như mình
là nữ nhân, hận không thể trực tiếp gả cho hắn, để báo đáp!
Trong giây phút cầm thanh kiếm Thiên Lô lên xem, Lôi Địch lại cảm giác
được loại cảm giác huyết mạch tương liên, thậm chí có một cảm giác muốn
cầm theo Thiên Lô đi tới trước chiến trường nhân ma, chém tám cái đầu,
mười cái đầu của Ma tộc, để thanh kiếm Thiên Lô đã ngủ say nhiều ngày
đang đặc biệt đói khát, nhấm nháp một chút máu tươi lâu ngày không thấy!
Mất đi Thiên Lô, giống như một người mất đi một cánh tay.
Người mất đi cánh tay có cảm giác thế nào? Mấy năm nay, Lôi Địch bởi vì
thanh kiếm Thiên Lô tử vong, không biết đã tự trách bao nhiêu lần, còn
có vô số lần hối hận từ trong cơn ác mộng thức tỉnh.
Hôm nay, Thiên Lô sống lại! Lôi Địch làm sao có thể không vui được?
Càn Kính đi tới thành Áo Khắc Lan ăn xong một bữa cơm trưa thịnh soạn
nhất, nhẹ vỗ vào cái bụng phồng lên có hơi lớn. Thân là chiến sĩ hẳn là
mỗi bữa ăn chỉ ăn no tám phần. Ăn no như vậy đối với thân thể cũng không tốt. Nhưng bữa cơm trưa thực sự ăn quá ngon, trong lúc nhất thời không
khống chế được.