Càn Kính cúi đầu nhìn hai người, đưa tay ra nắm lấy cổ áo hai người, trực tiếp kéo hai người đang vô lực đi về phía trước:
- Ta thật sự quá chán ghét các ngươi! Không sai, ta đánh các ngươi không
phải bởi những lý do như các ngươi nghĩ. Ta đánh các ngươi chính bởi vì
nụ cười đáng ghét của các ngươi. Về phần ra tay đánh lén, lẽ nào ta phải chờ đến khi các ngươi động thủ đánh ta, ta mới đánh trả sao?
- Ngươi... Ngươi...
Tên đầu trọc thân thể vẫn co ro, mắt chợt phát hiện ra vị trí của mình. Hắn lộ vẻ không thể tin được kinh ngạc chất vấn:
- Ngươi muốn... muốn làm...
- Ta muốn làm gì?
Càn Kính cười híp mắt thả tay đang nắm cổ áo tên đầu trọc ra, liền thấy đầu trọc thét lên kinh sợ rơi thẳng xuống.
Sau đó, sâu phía dưới truyền đến một tiếng tõm. Nước giếng phẳng lặng văng
lên. Còn có cả tiếng chửi rủa của tên đầu trọc ở trong nước.
Càn Kính cười tủm tỉm nhìn một gã học trưởng trên tay khác:
- Bây giờ, ngươi biết ta muốn làm gì rồi chứ? Nhớ kỹ, sau này không nên
lộ ra nụ cười khiến người ta chán ghét như vậy. Đúng, chính là nụ cười
cho rằng người ta là tiểu cẩu để trêu chọc. Nụ cười này, trong lòng ta
có bóng ma...
Tõm...
Tên học viên chiến sĩ năm hai thứ hai còn không kịp nói vài lời uy hiếp Càn Kính, kiểu như học trưởng năm hai chắc chắn sẽ không bỏ qua hắn, thân thể đã ở trong giếng nước.
- Thật là kỳ quái.
Càn Kính cúi đầu nhìn vào trong giếng nước, vẻ mặt nghi ngờ lắc đầu:
- Ta thật sự không hiểu. Người đáng ghét như thế, không ngờ có thể bắn ra bọt nước đẹp như vậy. Không có đạo lý.
Trong giếng nước, hai học viên năm hai còn đang chửi rủa. Bích Lạc đứng trên
mặt đất, rụt rè nhìn Càn Kính. Nàng sợ Càn Kính cũng muốn lấy mũ của
mình xuống. Nếu như mình không đồng ý, không biết có phải hắn cũng sẽ bị ném mình vào trong nước hay không.
- Ta nói này.
Càn Kính đặt mông ngồi ở bên giếng nhìn Bích Lạc:
- Học tỷ, vừa nhìn cũng biết những bộ quần áo này đều không phải là của
học tỷ. Tại sao học tỷ lại mang chúng tới đây giăt? Thời gian này không
phải một trong những thời gian tốt nhất để ma pháp sư ngồi thiền sao?
Học tỷ chạy tới đây giặt quần áo để làm gì?
- Càn Kính, năm hai chúng ta...
Trong giếng nước vọng ra tiếng hét đầy tức giận, khiến Bích Lạc không còn
dũng khí nói chuyện nữa. Nàng bắt đầu đưa ánh mắt lo lắng, nhìn về phía
giếng nước.
Càn Kính nhăn mặt. Hắn vẫn chưa từng thấy qua nữ nhân nào nhát gan như vậy. Đương nhiên, hắn cũng chưa từng thấy qua học
trưởng phách lối như vậy.
- Ta nói...
Càn Kính thăm dò nhìn hai người trong giếng nước, giọng nói hoàn toàn không chút tức giận nào:
- Nếu như các ngươi còn kêu gào nữa, có tin ta lập tức đi rèn luyện lực
cánh tay chiến sĩ huấn dọn sạch mấy khối đá này, sau đó ném tất cả vào
các ngươi hay không? Đừng thấy các ngươi rơi xuống giếng, ta không ngại
dùng thêm tảng đá đập chết các ngươi. Rơi xuống giếng? Bỏ đá xuống? Ừ!
Bỏ đá xuống giếng!
Càn Kính vuốt cằm, nhìn hai học trưởng ngâm mình ở trong nước đã ngậm miệng vừa cười vừa nói:
- Ta chợt phát hiện, ta còn có thiên tài về ngôn ngữ. Câu dài như vậy, kỳ thực có thể đơn giản hoá thành bốn chữ bỏ đá xuống giếng. Có đúng là ta rất thông minh hay không?
Hai học viên chiến sĩ năm hai ngâm
mình ở trong nước, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, nào
dám đáp lại câu hỏi của Càn Kính. Đối với một cuồng nhân không hỏi xem
người khác có thể bơi hay không, đã trực tiếp ném người xuống, ai dám
cam đoan hắn thực sự không... bỏ đá xuống giếng! Không sai! Ai dám cam
đoan hắn không bỏ đá xuống giếng?
- Càn Kính!
Một giọng nói đầy cao ngạo và phẫn nộ đột nhiên vang lên sau lưng Càn Kính.
Hai tay Chu Lễ Tư chống nạnh đứng ở dưới ánh trăng. Hôm nay nàng cố ý thay
đổi trang phục. Toàn thân nàng mặc y phục màu đỏ bó sát người, lộ ra
những đường cong nóng bỏng hoàn mỹ nhất trong số các bạn học cùng lứa
tuổi với nàng. Mái tóc dài thả tùy ý xuống hai vai chỗ, có một sự mê
người không nói hết được.
Tối nay, Chu Lễ Tư chờ ở bên ngoài ký
túc xá của Càn Kính rất lâu, nhưng đợi mãi vẫn không đợi được Càn Kính.
Nếu không phải vừa nghe được có người thét chói tai, chạy tới xem chuyện gì xảy ra, sợ rằng nàng vẫn còn đợi.
- Càn Kính!
Hai tay Chu Lễ Tư chống nạnh trừng mắt với Càn Kính. Trong đôi mắt tuyệt đẹp chớp động vẻ phẫn nộ:
- Bây giờ ngươi lập tức xin lỗi ta, ta có thể sẽ tha thứ cho sự vô lễ của ngươi sáng sớm.
Chu Lễ Tư lớn như vậy, chưa bao giờ bị người khác đối xử như lúc sáng sớm.
Ngày hôm nay hắn cố ý đợi Càn Kính nửa ngày yêu cầu hắn nói xin lỗi,
không nghĩ tới cuối cùng phải chờ lâu như vậy.
- Nàng... Nàng...
Càn Kính chỉ vào Chu Lễ Tư do dự một chút, biểu tình rất nghiêm túc:
- Nàng là ai?
...
Yên tĩnh. Bên cạnh giếng nước lại rơi vào sự yên tĩnh. Toàn thân Chu Lễ Tư
run rẩy. Đó không phải là run rẩy vì sợ hãi, mà là run rẩy vì phẫn nộ.
Lại có người sáng sớm vừa gặp mình, buổi tối hỏi mình là ai! Còn hỏi với vẻ mặt thành thật, hoàn toàn không nhìn ra được là giả vờ.
- Ta là ai? Ta là Chu Lễ Tư!
Tiếng phẫn nộ run rẩy, vô cùng chuẩn xác truyền vào trong tai Càn Kính.
Kỳ thực không thể trách Càn Kính được. Sáng sớm, hắn không cẩn thận nhìn
đối phương, chỉ nhìn lướt qua một chút. Hơn nữa lúc đó Chu Lễ Tư mặc ma
pháp bào dài. Hiện tại, nàng lại mặc trang phục bó sát người. Hơn nữa
Càn Kính vốn không để ý tới chuyện nàng làm ban sáng.
Không nhận
ra được, Càn Kính cảm giác mình không có lỗi gì. Nếu như là bản thân
mình có lỗi, hẳn sẽ mình nhớ kỹ. Còn nếu không quan tâm, vậy cũng không
cần nhớ tên làm gì.
- A.
Vẻ mặt Càn Kính như biểu hiện ta nhớ ra rồi, sau đó lộ vẻ nghi hoặc:
- Tại sao ta phải xin lỗi nàng?
- Tại sao ngươi phải xin lỗi ta sao?
Ngón tay Chu Lễ Tư run rẩy. Nàng vốn tưởng rằng buổi sáng Càn Kính làm trò
như vậy vì có mặt quá nhiều người nên xấu hổ, cố ý tỏ ra lạnh nhạt với
mình. Buổi tối gặp, tất nhiên hắn sẽ nhận sai, xin lỗi mình. Nhưng nàng
thật sự không ngờ được đối phương ngay cả một chút hối lỗi cũng không
có.
- Nàng cũng không biết? Vậy nàng bảo ta xin lỗi nàng làm gì?
Càn Kính không để ý tới Chu Lễ Tư. Con người kiêu ngạo như vậy lại khiến
hắn nhớ lại một nữ nhân khác. Trong nháy mắt vừa nãy, hắn thậm chí cảm
giác hình ảnh của hai người kia trùng khớp với nhau. Tuy rằng vẻ ngoài
của các nàng khác nhau, nhưng ánh mắt cao cao tại thượng không coi người khác ra gì, cho rằng tất cả nam nhân đều phải nịnh bợ trước bộ dạng
xinh đẹp của nàng, thật sự không có gì khác biệt.
- Bích Lạc, có thể có được thiên phú về tinh thần lực và nhận biết nguyên tố, là một chuyện rất may mắn.
Càn Kính nhớ tới mình bất luận cố gắng thế nào, đến nay vẫn không - cảm
giác được bất kỳ nguyên tố ma pháp nào, ánh mắt lộ vẻ ao ước:
- Lúc này, nàng nên trở về ngồi thiền, chứ không phải ở chỗ này làm người giặt quần áo hộ cho người khác.
- Ngươi cho rằng nàng muốn giặt quần áo hộ người khác sao?