Càn Kình nhíu mày, khẽ cười. Mấy học viên này ăn no rửng mỡ cả ngày không có gì làm. Tốt nhất là học viện nên tăng thêm khoá học cho bọn họ!
- Sao? Không dám? Sợ à?
Khải Tát Tư hất hất cằm nói.
Càn Kình cười. Loại người như tên Khải Tát Tư này, thật không biết hắn
lấy đâu ra dũng khí mà dám tới trước mặt mình nhảy múa như vậy? Nếu mình có dư thời gian, còn không bằng đi kiếm thêm tiền hoặc là trở về phòng
nghiên cứu cái mũ kia còn tốt hơn! Dư hơi đâu mà đi tới khu rừng nhỏ kia làm gì?
- Tránh ra cho thoáng!
Càn Kình đưa tay đẩy Khải Tát Tư một cái. Một cái đẩy xem như nhẹ nhàng
nhưng lại khiến mông Khải Tát Tư trực tiếp tiếp xúc thân mật với mặt
đất, làm không ít bụi cuộn lên.
Khải Tát Tư nhìn theo bóng lưng Càn Kình dần đi xa, không cam lòng hô lớn:
- Càn Kình, sau bữa cơm chiều ngươi phải tới khu rừng nhỏ. Nếu không ngươi sẽ phải hối hận!
- Ngươi sẽ phải hối hận. Ngươi không tới khu rừng nhỏ, ngươi chắc chắn sẽ hối hận!
- Lão đại, vậy chúng ta ...
- Gấp cái gì?
Khải Tát Tư đứng dậy phủi mông, tỏ vẻ tự tin nói:
- Ta nhất định có biện pháp bắt hắn tới khu rừng nhỏ! Lần này ta đã tìm
được người giúp. Nếu không đánh cho hắn nằm liệt giường là không được!
- Lão đại ... hắn có vẻ như rất lợi hại!
- Sợ cái gì? Lợi hại cái gì chứ?
Khải Tát Tư hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nói:
- Hắn chẳng qua chỉ là một học viên chiến sĩ có tên trong mười người
đứng đầu về khả năng thực chiến mà thôi. Lần này ta tìm được người cũng ở trong mười người đứng đầu! Càn Kình chỉ là tên xếp cuối trong mười
người, cần gì phải sợ?
- Lão đại anh minh!
- Lão đại nói quá đúng!
Mấy tiểu đệ của Khải Tát Tư liên tục nịnh nọt hắn. Học viện Áo Khắc Lan
mỗi năm, mỗi khoá đều chọn ra mười người đứng đầu về khả năng thực
chiến. Tuy đều nằm trong nhóm mười người đứng đầu nhưng thực lực lại rất khác biệt. Ví dụ như đứng thứ tám và thứ chín tuy chỉ cách nhau một thứ tự nhưng người đứng thứ tám lại có thể dễ dàng đánh bại người đứng thứ
chín là chuyện rất bình thường!
Tuy Càn Kình cũng là một trong mười người đứng đầu, nhưng thứ hạng lại
cuối cùng. Hay nói là miễn cưỡng được thứ hạng này cũng được. Cho nên
nếu tìm được người có thứ hạng trên hắn tới đánh hắn, không cần phải lo
lắng gì nữa!
…
Áo Khắc Lan là một tiểu thành ở vùng biên giới. Nơi này rất gần với đám
Man nhân và thú tộc ở phương bắc, lại không có được vị trí chiến lược gì nên chậm rãi phát triển thành một tiểu thành thông thương. Thêm vào đó, nó nằm gần dãy núi Lạc Nhật Sơn, nên ở đây có rất nhiều thương nhân và
người thám hiểm lui tới.
Bởi vậy, khách điếm, cửa hàng rèn và các cửa hàng vũ khí cũng dần trở
thành nguồn thu nhập chủ yếu của tiểu thành Áo Khác Lan. Thậm chí quân
đội của đế quốc Tứ Hải cũng có đơn đặt hàng ở đây.
Sau khi Càn Kình rời khỏi chỗ của La Đức, lại không lập tức trở về
phòng. Hắn muốn đi ngủ, cần phải có c ga giường, không thể trực tiếp nằm lên trên đệm ngủ được. Nhưng muốn như vậy, hắn cần phải tìm một công
việc kiếm ra tiền.
Từ sau khi dính phải sự cố bị cái mũ rơi trúng đầu hôn mê, đã ba ngày
rồi Càn Kình liên tục ở lỳ trong ký túc xá không tới chỗ quán rượu của
lão Phúc Đặc làm công. Dựa theo thoả thuận ban đầu, xem như hắn tự động
bị đuổi việc, chỉ có thể tìm một công việc khác để làm. Tiền chi tiêu do gia tộc cung cấp, ngay cả ăn cơm còn không đủ no chứ đừng nói tới việc
bồi bổ dinh dưỡng cho cơ thể!
Bước đi trên con đường náo nhiệt của tiểu thành Áo Khắc Lan, Càn Kình
rất nhanh tìm được một cái ga giường được bán với giá rẻ trong cửa hàng. Sau khi hắn vui vẻ trả tiền, bắt đầu đi dạo xung quanh, muốn tìm một
công việc nào đó để làm công.
Học viện Áo Khắc Lan không phải là một trường học từ thiện không thu
tiền học phí. Cho nên những công việc dễ làm gần như đã bị các học viên
khác giành trước cả rồi.
Đi qua mấy con phố, mỗi lần Càn Kình đi vào cửa hàng nào hỏi thăm cũng
nhận được kết quả không nhận thêm người nữa, ngươi đi qua chỗ khác hỏi
thử xem ...
- Chúng ta không cần tuyển thêm người nữa ...
Lại một câu trả lời tương tự vang lên, Càn Kình thở dài quay người đi ra ngoài, căn bản không còn tâm tình nghe mấy câu sau nữa.
- Ngươi có thể tới cửa hàng rèn ở đầu đường hỏi thử. Chỗ đó hình như đang cần người ...
Càn Kình vừa mới bước ra khỏi cửa hàng, đột nhiên dừng chân lại. Rèn sắt không giống với các ngành nghề sản xuất khác. Việc này cần phải có sức
lực, chịu được nhiệt độ cao của lò lửa, còn cần phải có kĩ thuật nhất
định. Mà tiền công có được lại nhiều hơn so với các công việc khác.
Càn Kình còn nhớ rõ, khi mới vừa nhập học đã từng có học viên tìm không
được việc làm ở gần trường, cũng đã tới chỗ cửa hàng rèn Phất Lan Lâm ở
đầu phố làm công. Kết quả, ban đầu vốn tưởng rằng chỉ cần vung cái búa
sắt lên là có thể được nhận làm nhưng khi đó hắn mới biết được rèn sắt
cũng cần phải có kỹ thuật. Sau khi nhiều học viên gặp phải trắc trở như
vậy, mọi người đều biết công việc trong cửa hàng rèn không thích hợp với học viên học viện Áo Khắc Lan.
- Thợ rèn ... rèn sắt ...
Càn Kình lẩm bẩm nói, sau đó đột nhiên nhớ tới tối hôm trước, khi ở
trong trò chơi giả tưởng Thế giới vô tận kia mình đã liên tục đánh búa
mười sáu giờ. Thái độ của lão thợ rèn Bố Lai Khắc đối với mình dường như cũng khá thoả mãn. Có lẽ mình sẽ được nhận vào làm trong cửa hàng rèn
kia.
Càn Kình lập tức xoay người lại nhìn vị trung niên đang đứng sau quầy vừa chỉ điểm cho mình, cúi đầu nói:
- Cảm ơn!
Vị trung niên kia thoáng sững sờ một chút. Học viên của học viện Áo Khắc Lan tuy có ra ngoài làm công nhưng ỷ vào việc bản thân sau khi tốt
nghiệp ít nhất có thể trở thành một tuần phó giám sát, cũng xem như là
một chức quan ở tầng thấp nhất, nên có rất ít học viên cam chịu làm
những công việc hành xác như vậy.