Càn Kình lắc tay tỏ vẻ không hứng thú. Lần tỷ thí ngoài ý muốn này hắn
đã có được đáp án, nên cũng tới lúc hắn lấy tiền chạy đi mua ga giường
mới, sau đó trở về ký túc xá tiếp tục đội cái mũ cổ quái kia vào, tiếp
tục tiến vào trò chơi giả tưởng kia tiến hành huấn luyện.
- Không đấu sao?
Lỗ Địch lập tức đứng dậy bước tới bên cạnh Càn Kình, bộ dáng hung hãn nói:
Mấy học viên nhị ban cũng nhao nhao nhảy xuống giường đứng bên cạnh Lỗ
Địch. Là chiến sĩ, Lỗ Địch với một thân man lực cũng đủ để kiêu ngạo
trong nhị ban. Nếu hôm nay hắn để cho Càn Kình mang theo thắng lợi rời
đi, không khác gì bôi đen lên mặt của lớp nhị ban.
Càn Kình đưa mắt nhìn mấy người đang che trước tầm mắt. Ánh mắt cuối
cùng dừng lên trên người Lỗ Địch, liên tục cười lạnh. Hắn vốn tưởng rằng tên trâu điên này mặc dù có chút nóng tính nhưng tính cách vẫn phóng
khoáng. Không ngờ vậy thua lại không chịu được! Với tư cách của một
chiến sĩ, sinh ra trong trời đất này, thua cũng phải thua đường hoàng!
Dám chấp nhận mới là một trang nam tử!
La Lâm đứng một bên, lén lút quan sát sắc mặt của Càn Kình, sau đó lặng
lẽ kéo mấy người bạn học nhất ban lại. Càn Kình được công nhận có khả
năng thực chiến nằm trong mười người đứng đầu. Mặc dù không tranh đoạt
thứ hạng như những người khác, nhưng không ai dám nghi ngờ khả năng của
hắn!
So với những người khác, La Lâm hiểu rõ thực lực của Càn Kình hơn. Đừng
thấy Lỗ Địch cao to cường tráng như vậy, còn có thêm vài người bạn học
nhị ban tương trợ, nhưng nếu chọc tới Càn Kình chỉ sợ hắn cũng chỉ có
thể cùng với đám bạn học của mình tới y viện nghỉ ngơi một thời gian!
- Các ngươi muốn tàn phế sao?
Sắc mặt Càn Kình thoáng trầm xuống:
- Các ngươi quên Khải Tát Tư thế nào rồi sao?
Khải Tát Tư, cái tên này giống như một gáo nước lạnh dội xuống đầu đám
người Lỗ Địch. Cảnh tượng ngày đó, khi Càn Kình ra tay với Khải Tát Tư
lập tức hiện lên trong đầu bọn họ. Thân thể bọn họ không khỏi run lên.
Đám người Lỗ Địch khó xử nhìn nhau. Nếu như vừa rồi không nóng đầu còn
dễ nói. Hiện tại Càn Kình mới nói có mấy câu, nếu bọn họ bị chấn áp,
chuyện truyền ra, bọn họ làm sao còn mặt mũi ở trong học viện Áo Khắc
Lan này nữa?
- Không thể lui!
Hai mắt Lỗ Địch trở nên kiên định, chuyển lực chú ý tới túi tiền bên
hông La Lâm. Chỗ đó có rất nhiều tiền, nếu để Càn Kình cầm đi như vậy,
thật sự khó chịu!
- Nếu ngươi không muốn đấu cũng được, chỉ cần ngươi bảo hắn bỏ túi tiền xuống. Bằng không ...
Cặp lông mày của Càn Kình khẽ nhếch lên. Hắn xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay cường tráng, vỗ mạnh một cái xuống mặt bàn, nói:
- Bằng không thì thế nào? Các ngươi muốn cướp đồ trên tay ta sao?
Cái bàn gỗ rắn chắc dưới một chưởng của Càn Kình, lay động vài cái rồi đột nhiên vỡ thành mấy mảnh, đổ sập xuống đất.
Cả gian phòng trở nên yên tĩnh. Mấy miếng gỗ vụng còn nảy lên, phát ra
mấy tiếng động khe khẽ, nhưng lọt vào tai mấy người Lỗ Địch lại không
khác gì tiếng trống trận khiến cho trái tim của bọn họ chấn động mạnh!
Một chưởng đập vỡ bàn! Tuy đây là một cái bàn đã lâu năm không được tu
sửa nhưng tuyệt đối không yếu tới mức tuỳ tiện vỗ một chưởng là có thể
đánh vỡ như vậy!
Lỗ Địch hiểu rất rõ ràng, cho dù hắn dùng toàn lực đánh một chưởng,
tuyệt đối không cách nào đập vỡ được cái bàn này. Nếu vừa rồi trong lòng hắn còn nghi hoặc, hiện tại Càn Kình thể hiện lực lượng ra khiến không
một ai còn dám nghi ngờ nữa!
Càn Kình lén liếc nhìn những mảnh gỗ vụn dưới đất, trong lòng cũng thầm kinh ngạc:
Cái trò chơi giả tưởng kia huấn luyện thật có hiệu quả! Một chưởng vậy lại có thể đập nát cái bàn gỗ này!
- Sao?
Càn Kình đá mấy miếng gỗ dưới chân, ánh mắt đảo qua đám người Lỗ Địch, dùng giọng điệu uy hiếp nói:
- Các ngươi cũng muốn giống như cái bàn này sao?
Mấy người bạn học vừa rồi còn đứng bên cạnh trợ trận cho Lỗ Địch trong
nháy mắt tránh sang hai bên, tốc độ cực nhanh, đến nổi Càn Kình hoài
nghi nếu mình ra tay, có thể đánh trúng được mấy người này hay không?
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Lỗ Địch đứng trơ trọi một mình ở giữa.
Hắn thấy đám chiến hữu của mình đồng loạt phản bội trốn ra đằng sau, lại cứng rắn ngẩng đầu lên muốn nói một câu ngoan độc nào đó. Đột nhiên hắn lại thấy trong mắt Càn Kình loé lên hung quang, hắn cũng dùng tốc độ
nhanh nhất tránh sang một bên.
Càn Kình là ai? Là một trong mười đại cao thủ trong các học viên năm
nhất của học viện Áo Khắc Lan! Lỗ Địch cũng không hề quên được cảnh
tượng Khải Tát Tư bị Càn Kình hung hăng đánh trọng thương phải đưa vào
bệnh viện. Nghe nói hắn chỉ vừa mới hồi phục, trở lại học viện ngày hôm
nay.
Càn Kình lắc đầu nhìn Lỗ Địch nhảy sang một bên. Ban đầu hắn vốn tưởng
rằng tên trâu điên này cũng là một chiến sĩ có dũng khí. Hiện tại xem ra hắn đã đoán sai rồi. Làm mình uổng công cho hắn thêm một cơ hội vật
tay!
La Lâm ôm chặt túi tiền bên hông, dẫn đầu chạy ra ngoài, vui vẻ nhìn Càn Kình đi theo phía sau.
Càn Kình thấy La Lâm lại lộ ra bản tính gian thương, hắn rất hoài nghi
có phải tên này đến nhầm học viện hay không? Lẽ ra không phải là học
viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan này mà phải là học viện thương
nghiệp Áo Khắc Lan mới đúng.
La Lâm nhìn Càn Kình bước ra khỏi phòng, bước lên trước hai bước, vẻ mặt tươi cười hớn hở, có chút nịnh nọt nói:
- Ta đã nói mà. Ta làm sao có thể nhìn nhầm người được? Càn Kình, ngươi
thật không tự tin. Nếu như ngươi đi khiêu chiến Đạt Khắc, cho dù là thứ
hạng đầu tiên năm nhất cũng sẽ chiến thắng!
- Tranh đoạt thứ hạng?
Càn Kình cười lạnh một tiếng, đưa tay vỗ vào gáy của La Lâm một cái, nói:
- Sao ngươi vẫn ngây thơ như vậy hả? Vì một thứ hạng vô dụng mà ta phải
đi chiến đấu không công cho một đám người rảnh rỗi ngồi xem sao?