Đang sung sướng bỗng nơi nào đó bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt. Trán
Bạch Tử Hiên lấm tấm mồ hôi, bàn tay anh nắm chặt, trái tim như ngừng
đập. Vốn dĩ nó đã dịu đi một chút rồi bây giờ bị cô nắm lại cương lên
khó chịu đến đáng sợ. Đúng là lợn lành chữa thành lợn què.
Cái
gì mà cứ chọc vào "cô bé" của cô thế này, ngứa quá đi, nó chán sống rồi
hả? Lâm Đình lấy tay gãi gãi chỗ vừa bị Bạch Tử Hiên chọc vào, tiện tay
liền cầm luôn cái lửa nóng của anh vứt đi không thương tiếc. Trong lòng
thầm cảm thán: Thật phiền phức!
Lửa nóng của anh bị cô dùng sức
ném đi khiến cơ thể anh cũng chao đảo. Thật là khóc không ra nước mắt.
Anh nhảy xuống giường, chạy ngay vào nhà tắm với tốc độ tên lửa.
Nước lạnh cứ ào ào xả xuống cơ thể Bạch Tử Hiên. Ngồi trong bồn tắm, anh vừa đổ nước lạnh vào lửa nóng của mình vừa lấy tay xoa xoa nó, thi thoảng
lại đánh vào nó mấy phát kêu đen đét.
- Cái tên chết tiệt này mày không muốn sống nữa à, cô ấy mà nổi hứng muốn xẻo mày thì tao cũng
không cứu được mày đâu. Hơn hai mươi nằm qua mày yên tĩnh như thế tao
còn tưởng mày ngoan lắm hoá ra mày cũng thú tính như vậy, hại cả tao
luôn. Chết tiệt!
Nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy lần mà vẫn
chưa ngủ được. Lòng đầy phiền muộn: Không biết mai cô sẽ xử lý anh như
thế nào đây nữa.