Nói xong, mẹ Kiều còn xoay lại vỗ vai trấn an Kiều An Hảo: "Kiều Kiều đừng
sợ, có chú và thím ở đây, ngược lại thím muốn xem thử bà ta sẽ làm thế
nào!"
"Không phải con nhỏ đê tiện này thì còn có thể là ai!" Lúc này Hàn Như Sơ giống như đã mất đi lý trí.
Mẹ Kiều nghe Hàn Như Sơ mắng một câu "con nhỏ đê tiện" thì hoàn toàn nổi
giận: "Hàn Như Sơ, miệng mồm của bà dơ bẫn quá đi, bà dám nói ai đê tiện hả?"
"Tôi cho bà biết, cho dù chính là Kiều Kiều phát ra đoạn
ghi âm này, thì thế nào? Bà đã gây ra chuyện thương thiên hại lý như
vậy, còn sợ bị người ta biết sao? Bà cho rằng Kiều gia dễ bắt nạt lắm
phải không hả?"
Mẹ Kiều và Hàn Như Sơ tranh cãi, khiến không ít người chung quanh ở ngoài quan sát nhìn ngó.
Hứa Vạn Lý đã rời chỗ ngồi đứng lên, đi tới, nói với ba Kiều: "Ông xem,
nhiều người nhìn như vậy, lỡ có chuyện gì thì sao, chúng ta trở về rồi
hãy nói?"
Đừng nhìn bình thường tính cách mẹ Kiều ôn hòa và dịu
dàng, chuyện gì cũng để ba Kiều quyết định, nhưng ở một số thời khắc,
nếu bà không muốn lui bước, ba Kiều cũng không dám trêu vào bà.
Huống chi, bà có quan hệ máu mủ thân thiết với Kiều An Hảo hơn ba Kiều, vả
lại mẹ Kiều cũng không phải sai, vợ mình đang che chở cho cháu gái của
mình, sao ông lại không biết xấu hổ muốn đứng ra ngăn cản, tất nhiên chỉ nhìn mẹ Kiều mà không lên tiếng.
Mẹ Kiều "A" một tiếng: "Về nói
sau cái gì! Tôi nói cho các người biết, từ giờ trở đi Kiều gia và Hứa
gia, cắt đứt tình nghĩa, về sau không bao giờ có thể lui tới nữa! Khi
không vô duyên vô cớ khi dễ cháu gái nhà chúng tôi, các người cho là
Kiều gia chỉ ngồi không thôi à! Đánh vào mặt người khác, còn muốn người
khác quỳ xuống liếm chân, nghĩ hay lắm đó!"
Kiều An Hảo vốn đang rưng rưng nước mắt, khi nghe đến nửa câu nói sau của thím, suýt nữa nhịn không được mà bật cười.
Thật không nghĩ tới, thím ngoài việc đi đánh bài, thậm chí ngay cả từ ngữ Internet cũng có thể nói ra.
"Bà nghĩ rằng cháu gái nhà bà tốt lắm sao, cái con nhỏ đê tiện này, nó
không phải đã phụ lòng Gia Mộc nhà tôi sao?" Hàn Như Sơ đột nhiên giơ
tay lên, chỉ về phía Kiều An Hảo: "Đứa nhỏ của nó đáng chết, bởi vì đứa
nhỏ đó của nó..."
"Đủ rồi!" Làm như Hứa Gia Mộc biết mẹ mình sắp
nói ra điều gì, vốn vẫn luôn im lặng trầm mặc, đột nhiên thô bạo rống
lên, cắt đứt lời Hàn Như Sơ, sau đó đứng phắt dậy, kéo cánh tay Hàn Như
Sơ: "Rốt cuộc mẹ quậy đủ chưa, còn sợ chưa đủ mất mặt đúng không?"
Hứa Gia Mộc nói xong, trực tiếp kéo mẹ mình, vẻ mặt hung dữ đi thẳng ra ngoài cửa.
Thời điểm đi ngang qua bên cạnh Kiều An Hảo, bước chân của anh hơi khựng
lại, anh rất muốn ngẩng đầu nhìn Kiều An Hảo, nói với cô một tiếng thực
xin lỗi, nhưng anh không hề xoay mặt hay ngẩng đầu lên, cuối cùng cứ
dừng lại một giây như vậy, rồi lôi kéo mẹ mình đi thẳng ra.
-
Hứa Gia Mộc kéo Hàn Như Sơ ra khỏi "Bắc Kinh hội", không thèm để ý mẹ mình
vẫn luôn miệng kêu la: "Gia Mộc, buông mẹ ra.", đi thẳng đến trước xe
của Hứa gia, rồi mới ngừng lại.
Quản gia đang ngồi trong xe, nhìn thấy như vậy, vội vàng xuống xe: "Bà chủ, cậu chủ, có chuyện gì vậy?"
Hứa Gia Mộc căn bản không để ý đến quản gia, trực tiếp mở cửa ra, đẩy Hàn Như Sơ nhét vào trong, sau đó mới mở miệng: "Về nhà!"
Tiếp đó đóng rầm thật mạnh cửa xe lại.
Hàn Như Sơ vội vàng mở cửa ra: "Gia Mộc, con muốn đi đâu? Con không về nhà cùng mẹ sao?"