Mới vừa rồi còn nghĩ
lúc đầu Hàn Như không có việc gì oan ức, mới thuận miệng hỏi như vậy,
lại không nghĩ rằng, bà ta luôn luôn đa mưu túc trí, thế nhưng cũng có
lúc sai lầm!
Nói như thế, quả nhiên cô bị người ta hãm hại đẩy
xuống cầu thang... Hơn nữa ngày sinh nhật của Hàn Như Sơ, cô tính toán
để Hứa Gia Mộc nghe lén được nội dung, chính là cái này... Nói cách
khác, ở trong lòng Hứa Gia Mộc, anh ấy biết mẹ của mình luôn gây bất lợi cho cô…
"Bà Hứa, cô Kiều, hai người đang nói gì vậy?" Người phụ
nữ nhìn Hàn Như Sơ, vẻ mặt hơi kích động, không nhịn được tò mò hỏi một
câu.
Lúc này Hàn Như Sơ mới nhớ tới mình đang ở trong bữa tiệc,
vội vàng định thần, vừa muốn mượn cớ nào đó che giấy luống cuống vừa rồi của mình, kết quả bên tai lại truyền tới giọng nói trầm thấp của Kiều
An Hảo: "Làm sao anh Gia Mộc có thể nói cho con biết những điều này? Con chỉ thuận miệng nói một chút, không ngờ bác lại thốt ra sự thật, bác
Hứa, bác cần phải chú ý, đừng đến lúc không cẩn thận, lại không kín
miệng mà nói ra việc hại đứa bé của người khác..."
Lúc Kiều An
Hảo nói những lời này, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, đối với
người khác nhìn vào, giống như là con gái đang hội ý nói nhỏ với mẹ.
Hàn Như Sơ khi nghe câu "Hại chết đứa bé của người khác , mặc dù vẫn nỗ lực duy trì trạng thái bình tĩnh, nhưng cánh tay ôm Kiều An Hảo, rõ ràng
cảm thấy tay bà như muốn buông xuống.
Thật ra thì mức độ phản ứng của Hàn Như Sơ rất nhỏ, ít bị người ta phát hiện, nhưng Kiều An Hảo cố
tình theo dõi bà, lôi kéo tay bà, sau đó liền hất tay bà ra, âm thầm cắn răng một cái, trực tiếp ngã trên mặt đất, còn kèm theo một tiếng la
nhỏ.
Một loạt hình ảnh liên tiếp xảy ra, giống y hệt Kiều An Hảo bị Hàn Như Sơ đẩy ngã.
Trong nháy mắt khiến mọi người nhìn tới.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đúng vậy, tại sao lại đẩy người khác như vậy?"
"Đúng là…”
Có người tốt bụng tiến đến đỡ Kiều An Hảo đứng lên, quan tâm hỏi thăm một câu: "Không sao chứ?"
Hứa Gia Mộc đứng cách đó không xa, phát hiện sự khác thường bên kia, thấy
được bóng dáng của mẹ mình, không rõ tình trạng nơi này, nói với mọi
người đang nói chuyện xung quanh câu “xin lỗi”, sau đó nhanh chóng đi
tới, kết quả là thấy Kiều An Hảo được người ta đỡ dậy, anh nhăn trán,
vội vàng lách qua đám người, đi tới chỗ Kiều An Hảo .
Kiều An Hảo lắc đầu với người vừa đỡ mình, nói một tiếng"Cám ơn", sau đó liền thấy
Hứa Gia Mộc đang lách mình đi tới, cô rũ mi mắt, giả bộ nhưu không biết
chuyện gì, nghiêng đầu, nhìn về phía Hàn Như Sơ, bộ dáng ra vẻ vô tội:
"Bác Hứa, cháu có nói gì sai à? Tại sao đột nhiên đẩy cháu ngã?"
Cả đời này Hàn Như Sơ chưa bao giờ nếm qua cảm giác phải âm thầm chịu
đựng, luôn luôn cao quý sang trọng, nay lại bị cô làm hại khiến người ta chê cười.
Lúc này trên mặt Kiều An Hảo chỉ toàn là sự uất ức,
mọi người không nghi đều cho rằng Hàn Như Sơ gây ra mọi chuyện, bà giận
đến mức gương mặt trở nên đỏ bừng, giọng nói vô cùng đanh thép: "Cô nói
bậy, tôi đẩy cô bao giờ…."
Chỉ tiếc, lời trách cứ của Hàn Như Sơ còn chưa nói xong, đột nhiên bị Hứa Gia Mộc kéo lại.
Bà sững sờ, theo bản năng nhìn về phía con trai của mình, há miệng, mang
theo vài phần hốt hoảng giống như muốn giải thích gì đó với Hứa Gia Mộc.