Hôn Trộm 55 Lần

Chương 675: Tin Nhắn Trong Điện Thoại Di Động (23) (24) (25)


trướctiếp

Một cái ôm của anh, một câu nói đơn giản chắc chắn khiến tâm trạng nơm nớp lo sợ của Kiều An Hảo cuối cùng cũng ổn định, tựa như mất đi sức lực gục ở trên bả vai Lục Cẩn Niên, "oa oa" khóc lên.

Lục Cẩn Niên nghe tiếng khóc của cô thì yết hầu giật giật, nhưng không vỗ về an ủi, chỉ mặc cho cô khóc đủ rồi mới ôm cô xoay người lại, đặt cô ngồi lên bàn trang điểm, sau đó nâng mặt cô lên dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt: "Kiều Kiều, Lucy là vợ của một người bạn đạo diễn anh quen ở Mĩ, giữa anh và cô ấy không có mối quan hệ như em tưởng tượng đâu, hơn nữa chồng của cô ấy cũng ở trong khách sạn, chỉ là đã đi ngủ trước mà thôi."

Kiều An Hảo chớp chớp lông mi ướt nhẹp, hỏi: "Chồng của cô ấy cũng ở trong phòng sao?"

Lục Cẩn Niên khẽ gật đầu, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: "Nếu em không tin, hiện tại anh có thể dẫn em qua đó."

Chật vật lâu như vậy thì ra chỉ là hiểu lầm, người phụ nữ kia đã kết hôn, hơn nữa chồng của cô ấy còn ở trong phòng... Cô còn chạy tới nói với cô ấy những lời đó... Lúc này đột nhiên Kiều An Hảo cảm thấy có chút xấu hổ, còn lâu cô mới qua đấy!

Kiều An Hảo vội vã lắc đầu: "Vậy sao anh không nói cho em biết, hơn nửa đêm một mình chạy đến khách sạn Bốn Mùa?"

"Có chút chuyện riêng, đều đã qua rồi." Lục Cẩn Niên đáp cực kỳ khéo léo, tựa như không muốn nhắc tới chuyện này vậy, sau đó vòng vo chuyển chủ đề: "Kiều Kiều, giấy hôn thú ăn ngon không?"

Kiều An Hảo nhớ lại vừa rồi vì lo lắng mà làm ra những truyện kia, cô vỗ vỗ hai má, sau đó cảm nhận được trong miệng vẫn còn giấy, nháy mắt hai cái, liền vẫy tay gọi Lục Cẩn Niên: "Anh tới đây, em nói cho anh biết."

Lục Cẩn Niên thò đầu qua.

Kiều An Hảo bất ngờ ngẩng đầu lên, lấp kín miệng anh.

Toàn thân Lục Cẩn Niên cứng đờ, ngay sau đó môi Kiều An Hảo liền rời đi, tiếp đó anh phát hiện trong miệng của mình hình như có thêm thứ gì đó.

Lúc anh le đầu lưỡi ra, nhìn thấy Kiều An Hảo cười tủm tỉm, học theo giọng điệu vừa rồi của anh, "Ngài Lục, giấy hôn thú ăn ngon không?"

Trên mặt cô vẫn còn đọng nước mắt chưa khô, nụ cười tinh ranh mà xúc động.

Cô ngồi ở trước mặt anh, vươn tay ra là có thể đụng tới.

Lục Cẩn Niên có chút thất thần, yết hầu động đậy hai cái, nhất thời không chú ý thật sự nuốt mảnh giấy vụn ở trên đầu lưỡi xuống.

Anh vẫn không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô, còn cô thì lo lắng nhảy xuống bàn trang điểm, vươn tay ra vỗ vỗ sau lưng anh: "Lục Cẩn Niên, nhả ra mau..."

Kiều An Hảo còn chưa nói xong, tay của cô đã bị anh nắm được, sau đó cả người bị anh ôm lên lần nữa, một giây sâu môi cô bị anh xâm chiếm...

Kiều An Hảo bị hôn đến thân thể run nhẹ, sau đó cảm nhận được tay của người đang ông thò vào trong áo ngủ của cô, hô hấp của cô càng thêm dồn dập, còn nụ hôn của anh càng thêm nóng bỏng.

Lúc anh tiến vào trong cơ thể cô, tay cô đang nắm lấy vai anh không nhịn được tăng thêm sực lực, móng tay được cắt ngắn bấm vào trong da thịt anh, khiến anh càng thêm vui sướng.

Vận động trên bàn trang điểm được một nửa, Kiều An Hảo liền bị Lục Cẩn Niên ôm lên giường...

*

Sáng ngày hôm sau, Lục Cẩn Niên bị chuông điện thoại đánh thức, lúc anh mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang.

Anh có chút khó chịu nhíu mày lại, cầm điện thoại lên, nhìn xem đồng hồ vậy mà đã mười giờ sáng rồi, kinh ngạc gần nửa phút mới nghe điện thoại.

Điện thoại là từ Mĩ điện qua, có một cuộc hội nghị khẩn cấp, yêu cầu anh qua một chuyến, đã giúp anh đặt vé máy bay rồi.

Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên liếc nhìn thời gian, cách thời gian máy bay cất canh còn ba giờ nữa, anh cũng không sốt ruột ngồi dậy, ngược lại ôm lấy Kiều An Hảo tiếp tục nhắm mắt lại.

Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, hương vị ngọt ngào trên người cô cùng hương vị kích tình tối hôm qua của anh và cô còn sót lại lắp đầy trong hơi thở của anh, khiến anh trong nháy mắt có một ảo giác an nhàn đến chết.

Anh thật không dám tin, cách năm tháng, vậy mà có một ngày anh có thể cảm nhận được bình minh. Năm tháng trước đó, khi anh ở Mĩ, cả đêm đều ngồi không ngừng hút thuốc, không thể chìm vào giấc ngủ, cũng không dám đi ngủ, chỉ sợ lại là một cơn ác mộng.

Không có ai biết trong vòng mấy tháng ở Mĩ này, một giây một phút anh sống như thế nào.

Anh yêu cô, cho dù cô đối xử với anh như vậy anh vẫn yêu cô.

Thế nhưng anh lại hận cô, hận cô đối đãi tàn nhẫn với anh như vậy.

Anh muốn quên cô, rồi lại hằng đêm nhớ đến cô.

Tâm trạng mâu thuẫn này quả thật giày vò anh đến nổi điên.

Nếu có thể, cả đời này anh đều không muốn nhắc tới quãng thời gian ám ảnh đó.

Nếu không phải là Lucy, có lẽ lúc ấy anh đã chết ở nơi đất khách quê người rồi.

Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, chậm rãi mở mắt ra, cho dù là ngày đêm hay là tắm rửa bơi lội anh đều không lấy đồng hồ trên tay xuống.

Đêm đó lúc anh chờ ở cửa nhà họ Kiều, cảnh tượng cùng nội dung khi nhận được tin nhắn của cô xẹt qua trong đầu anh lần nữa, anh phát hiện, anh đã không còn cảm giác đau đớn cùng sụp đổ hít thở không thông của trước đây nữa, thay vào đó là chút thẫn thờ, cái loại thẫn thờ dường như đã có mấy đời.

Thì ra... người anh yêu, lại có sức mạnh cường đại như vậy, có thể đẩy anh xuống địa ngục, cũng có thể dẫn anh trở về nhân gian, có thể dùng một đao lấy mạnh anh, cũng có thể làm anh chết đi sống lại.

Thật ra dù có thế nào, cuối cùng cô vẫn thích anh, không phải sao?

Nếu đau đớn và yêu thương của mười ba năm có thể đổi lấy thời gian còn lại của kiếp này cầm tay nhau cả đời, như vậy đã đủ thỏa mãn rồi.

Cuối cùng trời cao vẫn không đối xử tệ với anh.

Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, khóe môi nhếch lên một đường cong, anh nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo mệt nhừ còn đang ngủ say, không nhịn được vươn tay ra yêu thương vuốt ve mặt cô, sau đó cúi đầu hôn vào mi tâm của cô một cái, anh không quấy nhiễu cô nữa mà lặng lẽ đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, sau đó cầm tờ giấy viết lại tin tức dán lên trên gương trong phòng tắm, qua loa thu dọn hành lý rồi rời đi.

TRước khi Lục Cẩn Niên khởi động xe, dường như nhớ ra cái gì đó, cầm di động lên gọi một cú điện thoại: "Lucy, là tôi... Không, cô ấy rất tốt... Chỉ là tôi có thể làm phiền cô và chồng cô tới nhà tôi làm khách... Ừm, đợi lát nữa tôi gởi địa chỉ sang cho cô, hiện tại tôi có chút việc cần phải đi Mĩ... Ừm, cảm ơn cô..."

Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên thông qua cửa sổ xe nhìn biệt thự tắm mình dưới ánh mặt trời, mới chậm rãi đánh xe quay đầu chạy đi.

Mặc dù tối hôm qua cô tin anh, nhưng anh vẫn muốn mời Lucy đến một chuyến, để cô ấy làm sáng tỏ mọi chuyện.

Mặc dù anh cực kỳ tham luyến sự bất an của cô, nhưng anh lại không muốn cô sống mà phải liên tục bất an như vậy.

*

Lúc Kiều An Hảo tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa, đi vào trong toalet xả sạch bụng xong, lúc rửa tay thì liếc mắt nhìn thấy tờ giấy Lục Cẩm Niên để lại.

Lại đi công tác rồi.

Kiều An Hảo đánh răng, đi ra ngoài, cầm điện thoại lên gọi cho Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên nhận điện thoại rất nhanh, cách đường dây điện thoại, Kiều An Hảo nghe thấy âm thanh nhắc nhở lên máy bay ở bên kia điện thoại.

"Tỉnh dậy rồi sao?"

"Vâng." Ngữ điệu của Kiều An Hảo mềm oặt: "Anh đi công tác mấy ngày vậy?"

"Xử lý xong chuyện sẽ về, có lẽ là thứ sáu."

"Ồ." Kiều An Hảo theo bản năng lấy điện thoại ở bên tai xuống, nhìn thứ ngày, hôm nay là thứ hai.

Lục Cẩn Niên ở bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói sa sút của Kiều An Hảo thì cười nhẹ một tiếng, mở miệng dặn dò Kiều An Hảo ăn cơm đúng giờ, buổi tối nhớ đắp kín mền vân vân...

Thật ra những lời này anh đã ghi vào trong tờ giấy đán ở trên gương rồi.

Mãi cho đến khi nữ tiếp viên hàng không đi qua thúc giục Lục Cẩn Niên tắt máy, hai người mới cúp điện thoại.

Kiều An Hảo liếc mắt nhìn thấy điện thoại của mình sắp hết pin thì mang đi sạc, sau đó xuống lầu mở tủ lạnh ra, lúc chuẩn bị làm gì đó ăn thì đột nhiên chuông cửa vang lên.

Kiều An Hảo tắt bếp ga, xoay người chạy tới cửa, nhìn người mới tới hiện lên trên màn hình máy giám thị trên tường, cô gái này Kiều An Hảo biết, là Lucy, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông, tóc vàng mắt xanh, chưa từng thấy qua.

Kiều An Hảo nhíu mày, có chút kinh ngạc kéo cửa ra, chào hỏi hai người xong mới dùng tiếng anh lễ phép hỏi thăm một câu: "Hai người tìm Lục Cẩn Niên sao? Anh ấy đi công tác rồi."

"Thật sao? Tiếc quá." Mở miệng chính là Lucy, nở một nụ cười xinh đẹp về phía Kiều An Hảo, sau đó chỉ chỉ vào trong nhà, hỏi: "Chúng tôi có thể đi vào ngồi một lát không?"

"Đương nhiên có thể." Kiều An Hảo vội vàng nhường đường, đưa dép lê cho hai người.

Kiều An Hảo tiếp đãi hai người ngồi xuống, chạy vào phòng bếp pha một bình cà phê bứng ra.

"Cảm ơn." Lucy rất thích cười, chưa nói gì đã cười trước rồi: "Cô là vợ của Niên sao?"

Kiều An Hảo gật đầu.

Lucy chỉ chỉ người đàn ông ngồi bên cạnh mình, giới thiệu với nắm rành: "Anh ấy là chồng tôi, tối hôm qua anh ấy cũng ở trong khách sạn."

Trong nháy mắt Kiều An Hảo liền nghĩ đến tối qua mình đi tìm Lucy lòng đầy căm phẫn nói những lời kia, sắc mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu nói một tiếng xin lỗi với Lucy: "Tối hôm qua thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi cô."

"Không sao." Lucy thoải mái cười một cái, bưng cà phê Kiều An Hảo pha lên, uống một ngụm, khen ngợi vài câu, lại hỏi: "Đây là nhà của cô và Niên sao?"

"Ừm." Kiều An Hảo chỉ chỉ trên lầu: "Có muốn lên tham quan không?"

Vẻ mặt Lucy kinh ngạc: "Có thể chứ?"

Kiều An Hảo gật đầu, đứng lên, làm một thế tay mời vợ chồng Lucy.

Kiểu cách trang trí của Cẩm Tú viên thiên về phong cách Châu Âu, đặc biệt mời nhà thiết kế nổi tiếng ở Châu Âu về thiết kế, rất hợp với thẩm mỹ của vợ chồng Lucy, hai người đi tham quan một vòng, trong miệng liên tục khen ngợi không dứt, lúc từ trên lầu đi xuống, Lucy cười chúm chím với chồng mình nói một câu: "Em có chút chuyện muốn nói với cô Lục chút, chồng yêu, hay là anh về khách sạn trước nhé?"

Chồng của Lucy cực kỳ sảng khoái đồng ý, hôn môi với Lucy một cái, nhiệt tình vẫy tay nói gặp lại với Kiều An Hảo, sau đó mới rời đi.

trướctiếp