Hôn Trộm 55 Lần

Chương 664: Tin Nhắn Trong Điện Thoại (14)


trướctiếp

Huống chi,không phải chỉ là nhẫn cưới thôi sao?

Có gì mà ghê gớm, là ai quy định kết hôn phải có nhẫn!

Cô và Lục Cẩn Niên muốn được đặc biệt!

Nhưng, cho dù cô có nghĩ ra vô số phương thức tự an ủi mình, rõ ràng trong lòng vẫn thấy rất buồn.

Vậy mà, lúc này cô lại bị một câu nói của anh, khiến cho tâm tình vui sướng và ấm áp.

- Lục Cẩn Niên, lúc chiều có phải em hơi quá đáng không?

- Anh không ngại em càng quá đáng.

Lời nói thật tốt.

-

Ăn xong cơm tối, lúc Lục Cẩn Niên kêu phục vụ tính tiền, đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó, vươn tay tới trước mặt Kiều An Hảo: "Di động."

Ban đầu Kiều An Hảo không hiểu chỉ nhìn anh nháy mắt hai lần, sau đó mới từ từ hiểu được, vội vàng móc điện thoại di động trong túi ra, đưa cho Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên cầm lấy, ngón tay ở phía trên bấm nhanh vài cái, sau đó trả lại di động cho Kiều An Hảo: "Say này có việc gì, thì gọi số điện thoại này."

Kiều An Hảo "Ồ" một tiếng, nhận lại điện thoại di động, thấy là dãy số nước Mỹ, cau mày, ngẩng đầu hỏi: "Anh đang ở trong nước, sao không đổi số nội địa?"

Lục Cẩn Niên cầm hóa đơn người phục vụ mang tới, vừa lấy bút ký tên, vừa trả lời: "Sau này anh đi đăng kí lại số mới, đến lúc đó sẽ nói cho em biết."

"Tại sao phải đăng kí lại số mới?" Kiều An Hảo nghi hoặc hỏi ngược lại: "Số điện thoại di động trước kia không tốt sao? Chỉ cần mua thẻ nạp lần nữa không phải liền có thể dùng sao?"

Số điện thoại di động trước kia... Khi Lục Cẩn Niên nghe đến mấy lời này, động tác ký tên rõ ràng khựng lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, có điều chỉ trong chốc lát, thì lấy lại tinh thần, tiếp tục ký tên, chỉ là nét bút không lưu loát như lúc nãy.

Ký xong, anh đem bút và hóa đơn đưa cho người phục vụ đứng một bên, sau đó lấy áo treo bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Đi thôi." Rồi xoay người đi trước, bước ra khỏi phòng.

Sao đột nhiên Lục Cẩn Niên trở nên có vẻ mất hứng vậy? Hình như cô đâu có nói sai cái gì...

Kiều An Hảo vẫn một mình ngồi đó, ngẩn ngơ trong chốc lát, mới cầm túi, đi ra khỏi phòng.

Đi ra nhà hàng, Lục Cẩn Niên đã lái xe đến trước cửa chờ, biểu tình trên mặt thoạt nhìn rất bình thường, cũng như lúc ăn cơm, thậm chí lúc cô lên xe, còn quay người qua, tự mình thắt dây an toàn cho cô, giống như vẻ không vui trong chớp mắt kia ở nhà hàng, chỉ là ảo giác của một mình cô.

Trở lại Cẩm Tú viên, thời gian đã không còn sớm, vẫn như trước, đầu tiên Kiều An Hảo tắm rửa sạch sẽ, sau đó pha nước sẵn, rồi đi ra kêu Lục Cẩn Niên.

Khi nằm ở trên giường, Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo, cũng không có hành động gì khác.

Kiều An Hảo cố ý cọ tới cọ lui trong lòng anh, nhưng cuối cùng anh chỉ hôn một cái ở môi cô, rồi siết chặt vòng ôm, khiến cô không thể động đậy được nữa.

Không biết rốt cuộc qua bao lâu, bóng đêm ngoài cửa sổ đã rất sâu, bên tai hoàn toàn yên tĩnh, khi Kiều An Hảo nhắm mắt lại sắp sửa ngủ, cảm giác được vòng tay của Lục Cẩn Niên đột nhiên nới lỏng, đem cô từ trong lòng dịch ra.

Chỉ trong chớp mắt, cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn không còn, nhưng vẫn như cũ nhắm mắt lại, giả bộ ra vẻ ngủ say, không nhúc nhích.

Cô cẩn thận lắng nghe động tác rất nhẹ của Lục Cẩn Niên leo xuống giường, sau đó đi vào phòng thay quần áo, rồi tiếng xột xoạt của âm thanh mặc quần áo truyền đến.

trướctiếp