Cô gái tóc vàng kia
là vợ của một vị đạo diễn mà Lục Cẩn Niên đã từng quen khi quay phim ở
Hollywood, vốn là một bác sĩ tâm lý, tên là Lucy, biết đêm nay anh sẽ về Mỹ, vì thế cố ý mời anh cùng ăn một bữa cơm.
Xe dừng ở cửa khách sạn, Lục Cẩn Niên nói một tiếng cảm ơn với Lucy, tiện thể đẩy cửa xuống xe, ai ngờ Lucy cũng theo anh xuống xe, còn gọi anh lại.
Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn về phía Lucy, Lucy lại cười khanh khách mở miệng
nói: "Niên, tôi cảm thấy tối nay anh có chút không bình tĩnh, trong lòng luôn không yên, có chuyện gì phiền lòng sao? Nói ra, có lẽ tôi có thể
giúp anh một chút."
Lục Cẩn Niên nhàn nhạt mở miệng: "Tôi không sao."
"Niên, anh không lừa tôi được đâu, đừng quên nghề nghiệp của tôi là gì, dù tối nay anh đã rất cố gắng để biểu hiện mình đang rất bình tĩnh, nhưng tôi
vẫn có thể thấy anh có chút khác thường, ví dụ như trong lúc ăn cơm, anh nhìn ra cửa sổ mười chín lần, lúc tôi lái xe đưa anh trở lại, anh cũng
nhiều lần nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu đến mất hồn, thậm chí tối
nay trong quá trình chúng ta nói chuyện, có bốn lần tôi nói chuyện với
anh, anh cũng không trả lời tôi..."
Lúc Lucy đang mang vẻ mặt tươi như hoa mà nói hăng say, bất chợt một tiếng kêu trong trẻo dịu dàng truyền đến: "Ông xã."
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Lục Cẩn Niên, lại run lên một chút.
Lời Lucy đang muốn nói, bị phản ứng kỳ lạ này của anh khiến phải dừng lại,
cau mày, quan tâm hỏi một câu: "Niên, anh làm sao vậy?"
Lục Cẩn
Niên còn chưa kịp lắc đầu với Lucy, đột nhiên lại có một bóng dáng nhỏ
nhắn vọt tới, nhào thẳng vào trong lòng Lục Cẩn Niên: "Ông xã, anh đã đi đâu vậy? Em ở đây đợi anh đã lâu rồi."
Lucy bị cô gái lao tới
một cách bất ngờ này làm cho hoảng sợ, mặc dù cô không hiểu tiếng trung, nhưng cũng biết mấy từ tiếng trung, "Ông xã" chính là một từ trong đó,
cô nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn Niên, dùng tiếng anh hỏi: "Niên, không phải anh vẫn chưa kết hôn sao? Sao cô ấy lại gọi anh là ông xã?"
Kiều An Hảo biết tiếng anh, vừa nghe thấy lời của Lucy, càng thêm xác định quan hệ của cô ấy và Lục Cẩn Niên không bình thường.
Mặc kệ rốt cuộc Lục Cẩn Niên có thật sự thích hay chỉ giả vờ thích cô gái
ngoại quốc này hay không, nhất định cô phải nghĩ cách khiến cô gái ngoại quốc này biết khó mà lui, từ nay về sau cũng không đến làm phiền Lục
Cẩn Niên nữa.
Tròng mắt của Kiều An Hảo đảo liên hai vòng, sau đó lại giống như đang chứng tỏ địa vị của bản thân, nhón chân lên, hôn hai cái bẹp bẹp lên mặt của Lục Cẩn Niên, vừa rồi không dễ dàng gì Lục Cẩn
Niên mới có thể khiến đầu óc mình khôi phục lại bình thường, lúc này, cả người lại càng trở nên cứng nhắc.
Mà Kiều An Hảo cứ nhưu bị
nghiện, cứ mở miệng gọi ông xã không ngừng, làm nũng mà nói: "Ông xã, em cố ý đi từ Bắc Kinh đến đây để tìm anh, ông xã, ngồi máy bay mệt
quá..., ông xã, em có một tin tức tốt muốn nói cho anh..."
Kiều
An Hảo buột miệng nói một câu cuối cùng, căn bản trong đầu cũng không
biết mình có tin tức tốt gì để nói cho Lục Cẩn Niên, vì vậy ngập ngừng
một chút, sau đó liền nháy hai cái mắt, nói: "Ông xã, em có thai rồi!"
Đúng đúng đúng, cô đã có thai, nhất định cô gái ngoại quốc này sẽ biết khó mà lui!
Sau khi nói xong, Kiều An Hảo mới nhớ tới việc mình đang nói tiếng trung,
lỡ như cô gái tóc vàng này nghe không hiểu thì làm thế nào?
Đôi
mắt to của Kiều An Hảo loé lên hai cái, sau đó lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Lucy, tiếp tục dùng tiếng anh lặp lại lần nữa: "Ông xã, em có
thai rồi, anh có vui không?"