Bởi vì đoạn đường xa, báo cảnh sát xong phải qua một tiếng sau, cảnh sát mới tới.
Kẻ ăn trộm đã tỉnh, lúc cảnh sát mang gã ta đi, thuận tiện còn lấy cây gậy gỗ gã dùng, dĩ nhiên cũng đưa Kiều An Hảo đi lấy khẩu cung, Trình Dạng
cùng Triệu Manh cũng đi theo.
Giống như mọi người suy đoán, người kia đúnglà người dân trong thôn trang, bởi vì đánh bạc thiếu không ít
tiền, hiện tại gần tới cuối năm, bị người ta đòi nợ, có nhà nhưng không
thể trở về, thường ở đi lâng la tới đây, vô ý nhìn thấy nơi đây có đoàn
làm phim tới, sau đó liền nảy lòng xấu xa.
Về phần tên trộm này bị ai đánh ngất, Kiều An Hảo cũng không nói được, chỉ có thể kể lại chi tiết lúc mình chứng kiến.
Chỉ là mặc dù nói không biết rốt cuộc là ai ra tay đánh người, nhưng mà bởi vì người bị đánh có lỗi trước, dù là từ luật pháp mà nói cũng là phòng
vệ chính đáng, huống chi nếu như không phải là người kia đột nhiên xuất
hiện, có lẽ gây ra tổn thương cho tính mạng, cho nên chép khẩu cung
xong, cảnh sát lại đưa bọn họ về đoàn làm phim, thuận tiện còn vây bao
vây bốn phía tìm vị anh hùng cứu mỹ nhân mà Kiều An Hảo không biết.
Có thể người kia đã rời đi, cảnh sát tìm một chút không được, cũng từ bỏ, rời đi.
Đêm hôm khuya khoắt lại có chuyện như vậy, đã đến bốn giờ sáng, Trình Dạng
và Triệu Manh cũng đã mệt đến mức không còn sức, trở về phòng của mình
liền ngủ mất.
Trên giường Kiều An Hảo dính một mảng máu lớn,
trong lòng cô có chút khó chịu, cho nên liền chen chúc trên giường lớn
của Triệu Manh, nghe tiếng hít thở ngủ say của Triệu Manh, cô không khó
chịu, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào cửa phòng, cau mày.
Rốt cuộc là ai, xuất hiện kịp thời như vậy, còn đánh tên tên trộm hôn mê?
Lúc ấy cô cũng chỉ là mới vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, chưa tỉnh hồn, cho nên lực chú ý cũng không phải quá tập trung, chỉ là thấy một
người cao lớn, nhưng trong nháy mắt, liền biến mất ngoài cửa.
Không biết có phải là cô quá nhớ Lục Cẩn Niên rồi hay không, cảm giác bóng
dáng đó, cùng với bóng dáng của anh trong trí nhớ, có mấy phần giống
nhau.
Kiều An Hảo vẫn suy nghĩ lung tung đến sáu giờ mới nhắm mắt, ngủ chưa được hai tiếng, lại bị Triệu Manh đánh thức.
Kế tiếp chính là trang điểm bận rộn, quay phim thử.
Bởi vì là buổi quay buổi cuối của “Thần Kiếm, tất cả mọi người đều tích
cực, trong quá trình quay chụp, Kiều An Hảo luôn luôn trong trạng thái
rất tốt, không biết là bởi vì tối hôm qua xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hay là bởi vì trong lòng đang nghĩ tới bóng người kia, hơi có vẻ không
yên lòng, bị nhắc một lần.
Chỉ là cũng may mọi người đều biết
chuyện tối hôm qua, cũng không trách cô lãng phí thời gian, thậm chí
còn có người nhiệt tình tiến lên trấn an cô đôi câu.
Kết thúc buổi quay, mọi người liền ai về phòng nấy, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Bắc Kinh.
Đệm dính máu, Kiều An Hảo trực tiếp vứt bỏ không cần đến, đang để cho Triệu Manh cuốn lại, lại có đồ rớt ra từ bên trong, rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng "bốp".
Triệu Manh nghiêng đầu theo bản năng, nhìn thấy là một gói thuốc, giơ chân lên, nói với Kiều An Hảo đang gấp quần áo:
"Đây là đồ tên tên trộm tối qua để lại à?"
Kiều An Hảo nghe được
lời nói của Triệu Manh, thuận tiện nhìn một cái, sau đó tầm mắt chợt
dừng lại, một lát sau, để quần áo trên tay xuống, đi tới, khom người
nhặt hộp thuốc lên.