Từ trước đến nay, Triệu Manh là người thích ngủ muộn, ăn xong tổ yến, liền ngồi trước bàn sách nghịch máy tính, chơi còn chưa tới nửa giờ, đã ngáp liên tục, cuối cùng thật sự không thể chịu được nữa mới đứng lên, đi tắm, lúc lên
giường, Kiều An Hảo đã sớm ngủ say.
-
Sau hai ngày, Kiều
An Hảo vẫn hay nôn mửa như cũ, trước kia cô cũng thường xuyên thấy trong bụng không thoải mái, nhưng cùng lắm cũng chỉ hai ba ngày, sau đó cơ
thể theo bản năng điều tiết hết ra, cũng không vấn đề gì, ai ngờ lần này vậy mà giằng co đến mấy ngày, cũng không thấy tốt lên, trong lòng cô
không nhịn được nổi lên chút lo lắng, muốn đi bệnh viện kiểm tra xem
sao, rốt cuộc hôm trước vừa mới nghĩ như vậy, hôm sau ăn cái gì đó, lại
hoàn toàn không thấy ghê tởm hay buồn nôn nữa, hai ngày trước thấy thịt
nướng đã muốn phun ra, nhưng bây giờ trong bụng cũng không thấy có chút
nào không thoải mái, Kiều An Hảo cho rằng mình đã bình thường như mấy
lần trước, bản thân đã tự điều tiết, vì thế cô hoàn toàn yên tâm.
Lấy tổ yến của Hàn Như Sơ ra, ước chừng có khoảng bốn mươi lọ, mỗi lúc trời tối Triệu Manh đều ăn một lọ, nói ra có vẻ lợi hại vậy thôi, chứ dù
Kiều An Hảo không ăn mỗi ngày giống như Triệu manh nhưng cũng đã liên
tục ăn hết năm sáu lọ.
Cũng không biết có phải gần đây quay phim
quá mệt mỏi hay không, Kiều An Hảo luôn mệt rã rời, mà Triệu manh cũng
thấy cô thường xuyên ngáp liên tục.
Mãi đến một buổi tối, khi
Kiều An Hảo quay phim xong, cũng mới có tám giờ, vậy mà không thể mở mắt ra được, lúc đóng chung cùng Lục Cẩn Niên, còn ngáp một cái, khiến cho
cảnh quay bị gián đoạn, phải quay lại.
Kiều An Hảo uống hết nửa
chai nước lạnh, muốn tinh thần tỉnh táo một chút, muốn lần quay thứ hai
được thuận lợi, kết quả sắp quay xong xuôi, lại không thể khống chế được ngáp mấy cái, khiến đoạn diễn phải NG.
Sau khi Kiều An Hảo tiến
vào đoàn làm phim, biểu hiện luôn rất tốt, vậy mà giờ lại bị NG hai lần, đạo diễn không hề tức giận, chỉ phân phó lại để Kiều An Hảo nghỉ ngơi
nửa giờ.
Kiều An Hảo cũng không biết gần đây mình có chuyện gì,
ngày trước ngủ bảy tiếng, cũng đã đủ, nhưng hai ngày nay lại muốn chết,
tuy đạo diễn không trách móc cô, nhưng đã NG hai lần liên tục, cũng chậm trễ không ít thời gian, mà đêm nay lại là đêm quay phim, khó tránh khỏi sẽ liên lụy nhiều người cùng thức đêm theo.
Kiều An Hảo cố gắng cho lần quay thứ ba của mình thuận lợi thành công xong, một mình đi ra khỏi phim trường.
Vừa mới có một trận mưa đổ xuống, nhiệt độ giảm không ít, Kiều An Hảo chỉ
mặc một chiếc váy ngắn mỏng manh, gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình, trong nháy mắt tinh thần đã tỉnh táo không ít.
Vì muốn duy trì
loại tinh thần này, Kiều An Hảo trực tiếp đi bộ ở bên ngoài, sau cùng
nhìn thấy một gốc cây hoa dâm bụt vừa nở, liền ngừng lại, ngắm nhìn.
Vừa lúc lại có một trận gió lạnh thổi đến, không khí ẩm ướt hỗn loạn sau
cơn mưa, khiến cánh hoa rời lả tả xuống, có giọt nước mưa bắn vào da
thịt trần trụi của cô, lạnh khiến cô run rẩy cả người, ôm bả vai, chà
chàn chân, lúc vừa định quay về phim trường, đột nhiên có một chiếc áo
khoác lên vai cô.
Kiều An Hảo lặng đi một chút, quay đầu, nhìn
thấy Lục Cẩn Niên, chẳng biết từ lúc nào đã yên lặng không một tiếng
động xuất hiện ở phía sau mình.
Lục Cẩn Niên giống như không hề chú ý đến đáy mắt kinh ngạc của Kiều An Hảo, vươn tay, chỉnh lại áo khoác trên vai cô.