Yến tiệc giả dối cuối cùng cũng kết thúc, Sở Tử Ngôn vui vẻ ăn uống no say, nàng cơ hồ chân
chính nhận thức được rằng những người ở đây nội tâm từng người so với hồ sâu càng đen hơn, đều vặn vẹo cực kỳ khó coi, dã tâm không nhỏ, sự giả
dối lại không cần phải bàn, nàng thiết nghĩ những người này sống như vậy không mệt sao? Được Ngân Phách dìu ra khỏi đại điện Sở Tử Ngôn liền an
tâm dựa vào mặc ánh mắt Phượng Bắc Nhã nhưng hàng ngàn mũi dao xuyên phá nàng. Phượng Bắc Nhã đứng tại đại môn nhìn bóng dáng đôi bích nhân đi
đằng xa, âm thầm cắn răng lệ nóng doanh tròng xoay người liền bị một
tiếng kêu gọi lại, người này chính là Tam công chúa Hồ tộc vừa nãy còn
đôi co với Sở Tử Ngôn – Lục Nhan. Phượng Bắc Nhã nhướng mày nghi vấn
cũng không có hỏi lại mà chờ Lục Nhan lên tiếng trước.
-“Thỉnh Phượng cô nương có nhã ý cùng ta liên hợp”. Lục Nhan cười tà lên tiếng.
-“Chuyện gì?”. Phượng Bắc Nhã đã biết còn cố hỏi.
-“Chẳng phải nàng ta đoạt mất ý trung nhân của ngươi sao?”.
-“Không cần Tam công chúa bận tâm”. Phượng Bắc Nhã có chút khó chịu, nàng ta cư nhiên đâm trúng chỗ đau của nàng.
-“Nếu như nàng ta không còn, người bên cạnh Ngân Phách chỉ có thể là ngươi”.
Lục Nhan âm độc đắc ý nhìn Phượng Bắc Nhã, chắc chắn nàng ta sẽ vì điều
này mà trả giá mà cái nàng muốn chính là giết chết ả nha đầu nhân loại
kia, nếu như nàng ta đồng ý tội lỗi cũng sẽ không tính trên đầu nàng.
Phượng Bắc Nhã có chút do dự nhìn Lục Nhan, sau đó trong nháy mắt liền
có quyết định của chính mình. Phượng Bắc Nhã cùng Lục Nhan đều có mục
đích riêng của mình chi bằng hợp tác đem mọi chuyện giải quyết nhanh
gọn. Sau khi bàn bạc xong cả hai liền cười chào tạm biệt, trong ánh mắt
lóe lên tia sáng lạnh khiến lòng người lạnh buốt.
Trở về phòng,
nơi này cũng không phải là mật thất của Ngân Mặc mà là một biệt viện do
Xà vương phân phó chuẩn bị, nếu đã lộ diện cũng không thể công khai tới
lui phủ của Ngân Mặc sẽ khiến nhiều người sinh nghi. Ngân Phách liền để
Sở Tử Ngôn ngồi trên giường nghỉ ngơi, rót cho nàng chén trà ấm, bên
ngoài thật sự quá lạnh rồi. Sở Tử Ngôn tiếp nhận chén trà, môi mỏng khẽ
cong thích ý hưởng thụ. Ngân Phách liền ngồi vào phần giường còn lại, có chút suy nghĩ nhìn Sở Tử Ngôn.
-“Có chuyện gì sao”. Sở Tử Ngôn lúc này uống một ngụm trà mới lên tiếng hỏi.
-“Kỳ hạn đến rồi”. Ngân Phách trầm giọng nói.
-“Aaaa, nhanh như vậy!”. Sở Tử Ngôn thật có chút quên mất, đêm mai chính là kỳ
hạn 49 ngày uống máu của Ngân Phách, dạo này nàng thật không có chút tâm tư đi tính toán chỉ biết mỗi ngày cứ đến giờ liền uống máu cũng không
biết thật ra thời gian trôi qua bao nhiêu lâu rồi.
-“Ngày
mai ta giúp ngươi”. Ngân Phách ôm Sở Tử Ngôn vào lòng, có chút lo lắng
nói. Sở Tử Ngôn cười vui vẻ, thật ra một chút nàng cũng không sợ, dường
như chỉ cần là chuyện của Ngân Phách làm nàng đều vô điều kiện tín
nhiệm, đó là một tín ngưỡng ăn sâu trong tiềm thức của nàng, làm như thế nào cũng không thể mất đi.
-“Không sợ sao?”. Ngân Phách sủng nịnh vuốt ve bàn tay hơi lạnh của Sở Tử Ngôn cười nói.
-“Có gì phải sợ, Thánh quân nhà ta rất lợi hại nha”. Câu nói này triệt để
làm Ngân Phách cười vui vẻ, Sở Tử Ngôn cũng kiềm lòng không đậu đôi môi
anh đào khẽ giương lên một đường cong. Thật ra từ lâu hai người họ đã
sinh ra sự ăn ý cùng tương thông, chỉ cần đối phương nghĩ gì người còn
lại liền hiểu, Ngân Phách thật sự vui vẻ không vì câu khen ngợi của Sở
Tử Ngôn mà là sự tín nhiệm tuyệt đối kia, dù hoàn toàn đặt tính mệnh
chính mình vào trong tay hắn, nàng lại chẳng mảy may lo sợ, như vậy hắn
chỉ có thể nguyện ý nàng, dung túng nàng, nếu như nàng xảy ra chuyện,
Ngân Phách hắn liền đem mạng mình bồi theo. Sở Tử Ngôn có chút mệt mỏi
ngáp một cái thật to sau đó trực tiếp ở trong lòng Ngân Phách ngủ say.
Ngân Phách nhẹ vén lọn tóc mai trước mặt nàng lộ ra cái trán nhẵn mịn
liền hôn nhẹ lên đó khẽ cười, sau đó đặt nàng an vị trên giường đắp
chăn, nhìn tiểu nhân nhi ngủ an giấc, hắn tình nguyện nàng cứ như vậy để hắn bảo hộ nàng cả đời, nhưng tiểu nha đầu này lại bất đồng khăng khăng muốn cùng hắn gánh vác, khiến hắn có giận cũng không có lòng dạ nào
trách nàng được, chỉ có thể thuận theo nàng dùng hết khả năng của chính
mình bảo hộ nàng.
Sau khi, Ngân Phách rời khỏi phòng Sở Tử Ngôn
liền mở mắt tỉnh dậy xếp bằng ngồi trên giường, tâm thức liền động dò
xét vào bên trong Càn Khôn chỉ lấy ra những thứ cần thiết. Sở Tử Ngôn
từng thăm dò với Nhạc Phong Hoa về việc dung hợp máu của nàng cùng Ngân
Phách liền đổi lại câu trả lời nửa vời, nếu thành công đương nhiên trăm
lợi không hại nhưng nếu thất bại tổn thương căn cơ là chuyện không thể
tránh khỏi, nói dễ liền dễ, chẳng qua chủ yếu dựa vào bản thân nàng có
đủ năng lực tiếp nhận hay không, đây là lựa chọn nguy hiểm nhưng hiệu
quả lại không tưởng.
Sở Tử Ngôn từ khi rời khỏi Huyễn Băng thành cho đến khi đến địa phận Xà tộc mới bắt đầu tu luyện, Nhạc Phong Hoa
từng nói trong cơ thể nàng có một chút lực lượng sức mạnh vẫn là hơn
không có gì, ít nhất có thể bảo trụ cái mạng nhỏ của nàng, cũng không
thể hoàn toàn dựa vào Ngân Phách chính nàng cũng nên tự giúp lấy bản
thân mình. Cầm trên tay là quyển Nhất Mạch hạ phổ, lòng liền muộn phiền
không thôi, đây là cuốn đầu tiên trong bộ Cửu Mạch liền còn 8 quyển còn
lại chia ra, Nhị Tam hạ phổ, Tứ Ngũ Lục trung phổ cuối cùng là Thất Bát
Cửu thượng phổ, bộ Cửu Mạch này nàng tìm được trong Thiên Thủ các vừa
nhìn thấy liền vừa ý, chỉ là bắt đầu tu luyện liền không dễ dàng như
vậy, trước tiên trong thời gian ngắn nhất nàng nhất định phải hoàn thành tam quyển hạ phổ này, chỉ là trong lúc tu luyện có một điều kỳ quái
xuất hiện, trong đan điền xuất hiện một dải sương mù dày đặc chiếm một
nửa nàng có cố gắng như thế nào cũng không thể khai thông, chỉ có thể
dùng nửa phần còn lại tích tụ linh lực tu luyện, hiệu quả giảm đi không
ít, tuy nhiên hiện tại cũng không thể quản nhiều như vậy trước đem linh
lực tích tụ vững trong đan điền là được.
Sở Tử Ngôn bắt đầu dựa
vào quyển Nhất Mạch hạ phổ tu luyện, trên đỉnh đầu liền mơ hồ xuất ra
làn khói trắng phiêu miễu vờn quanh, cả người nàng mỗi lần tích tụ linh
lực liền cảm thấy thư thái không thôi có thể luyện được mười mấy canh
giờ cũng không là gì. Đến khi mở mắt, đã là trưa ngày hôm sau, mồ hôi
dính ướt y phục, Sở Tử Ngôn nhíu mày liền trực tiếp đi tắm rửa. Coi như
linh lực có thể nói ổn định trong đan điền, bây giờ thể lực cũng cần
phải nâng cao, nghĩ liền làm Sở Tử Ngôn quyết định ra ngoài tản bộ vận
động gân cốt. Nhấc chân đến phòng Ngân Phách lại không thấy bóng người,
Sở Tử Ngôn liền thôi tự mình đi dạo cũng không đi quá xa biệt viện, địa
phương này nàng vẫn chưa quen thuộc vả lại con người ở đây cũng không
tốt lành gì, nàng cũng không nên khinh suất gây phiền phức cho Ngân
Phách nhưng chính nàng nghĩ như vậy cũng không phải ai cũng nghĩ như
thế, nàng không đi trêu phiền phức lý nào phiền phức lại tìm đến tận
nơi. Thật đau đầu a!