Cảnh vật bắt đầu có
xu hướng bị một màu đen u ám bao phủ cũng là lúc thích hợp để hành động
bí mật. Trong cỗ kiệu, Ngân Phách vén rèm màu đồng nhìn sắc trời môi
mỏng khẽ nhếch, thời điểm không sai biệt lắm nên gặp một người, Sở Tử
Ngôn ở bên cạnh từng miếng xé thịt bánh bao cho vào miệng bắt gặp ánh
mắt của hắn liền hưng phấn lạ thường, trông thấy dáng vẻ không sợ trời
không sợ đất của nàng, hắn cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ cho qua.
-“Đi thôi”. Sở Tử Ngôn liền gật đầu một cái để Ngân Phách ôm mình phi nhanh ra khỏi cỗ kiệu đi về một phương hướng nào đó.
-“Trông chừng cẩn thận”. Ngân Phách để lại lời dặn dò cho Ngân Tu, bóng dáng
hai người sau đó liền lặn mất tâm. Đối với tu vi của Ngân Phách mang
thêm một người thật không có gì đáng ngại, hắn nhẹ nhàng ôm nàng phi
thân lên phía trước, màn đêm xuất hiện rất nhiều tinh tú lấp lánh không
theo thứ tự phô bày ánh sáng khiến cho bầu trời phi thường rực rỡ, làn
gió nhè nhẹ thổi bay lọn tóc mai trước trán nàng lộ ra khuôn mặt non nớt trắng mịn nổi bật giữa thảm trời đen. Ngân Phách dừng lại đứng vững
vàng trước một tòa kiến trúc tráng lệ mang khí thế phô thiên cái địa.
Trung tâm tòa kiến trúc được nổi bật bởi rất nhiều trụ cột bằng đá khắc
hình xà uốn lượn, mỗi một tư thế của thân xà đều vô cùng hiên ngang, khí thế. Không gian rộng lớn được bao trùm bởi màn đêm tăng thêm vẻ bí ẩn,
huyễn hoặc, từng đình đài lầu các cách trung tâm được xây dựng nối đuôi
nhau có trật tự, ngay ngắn. Sở Tử Ngôn nghi hoặc nhìn một tòa kiến trúc trước mắt, nếu nàng đoán không lầm đây chắc hẳn chính là địa phận Xà
tộc – Cung điện của Xà Vương.
-“Nơi đó chính là chỗ ở của
Xà Vương, những đình viện xung quanh là chỗ ở của hậu cung, xa hơn một
chút chính là chỗ của Thất lão hộ tộc và vài chức vụ quan trọng trong
tộc”. Ngân Phách hướng mắt ý chỉ Sở Tử Ngôn tòa kiến trúc lớn nhất nằm ở vị trí trung tâm sau đó cặn kẽ giải thích những nơi còn lại. Sở Tử Ngôn tiếu ý nhìn vào tòa kiến trúc xa hoa ở trung tâm kia lóe lên tia khinh
thường nhạn nhạt, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà ông ta,... hừ. Không
tiếp tục chần chừ, Ngân Phách nhanh chóng phi thân vào dãy nhà phía xa
sau đó hạ xuống vị trí căn phòng đầu tiên bễ nghễ đứng đó, lập tức phía
sau cánh cửa trong căn phòng được mở ra, một nam nhân muốn tuấn mỹ có
tuấn mỹ, muốn khí chất có khí chất cung kính bước ra mời bọn họ vào. Đi
sâu vào bên trong lướt qua hàng trăm trụ nhà đến một căn phòng cuối
cùng, người nam nhân mở cửa lách vào bên trong, phía trước đặt bốn bức
tượng ngọc thạch quý giá theo các hướng khác nhau, hắn lần lượt xoay các bức tượng tùy ý không theo một quy luật nào mà là dựa vào trí nhớ của
người sáng lập ra mật đạo này, động tác khá thong dong dường như cố ý để cho nàng nhìn thấy cụ thể, sau đó cánh cửa liền sát vách chầm chậm nặng nề mở ra, nàng gật đầu tán thưởng, nếu như vậy cho dù ngoại nhân có tìm ra bức tượng này cũng khó có thể mở cửa được, nếu động tác nhanh hơn
một chút quả thật muốn ghi nhớ tất cả không phải điều đơn giản. Đám
người bước vào, bên trong không ngờ lại rộng lớn vô cùng, trang bị vật
dụng đầy đủ có thể nói hoàn toàn so sánh được với những căn phòng ngoài
kia. Ngân Phách bước đến ngồi ở chủ vị, Sở Tử Ngôn cũng không câu nệ
trực tiếp ngồi xuống ghế bên phải phía dưới Ngân Phách.
-“Thuộc hạ bái kiến Thánh quân”. Nam nhân thành thật cung kính với Ngân Phách, Sở Tử Ngôn ý vị cười cười, nội gián a.
-“Đại trưởng lão gần đây có tốt không?”. Ngân Phách tà tứ trêu tức khiến nam
nhân đổ một thân mồ hôi liên tục nói không dám. Sở Tử Ngôn liền ngạc
nhiên không thôi, cư nhiên là Đại trưởng lão còn là một nam nhân trẻ
tuổi, nàng đã gặp qua một trong ba người của Thất lão, hắn ta còn có thể trẻ hơn cả Ẩn Huyền.
-“Trẻ như vậy?”. Sở Tử Ngôn thuận
miệng đưa ra nghi vấn. Nam nhân nghe thấy câu hỏi của Sở Tử Ngôn liền
phát hiện nàng cư nhiên là nhân loại nhưng hắn cũng không dám khinh
nhờn, đi bên cạnh Thánh quân nhất định không phải tầm thường.
-“Có thực lực thì có thể”. Nam nhân khí thế bễ ngễ anh khí thẳng lưng lên
tiếng, rất tự tin vào năng lực của mình, Sở Tử Ngôn cười nhẹ tán thưởng
khí phách thiếu niên của hắn.
-“Ngân Mặc, tình hình như thế
nào rồi”. Ngân Phách đi vào trọng tâm, Sở Tử Ngôn cũng nghiêm mặt tập
trung đem tình hình nắm bắt thật tốt, nàng cũng muốn thông hiểu nơi đây
tường tận để dễ dàng ứng phó, nơi này đoán chắc không thể yên bình không một gợn sóng rồi.
-“Sau khi đưa tin tức cho Ngân Tu báo cáo Thánh quân trong việc truy diệt người, lần này thất bại Xà Vương tạm
thời chưa có động tĩnh gì”.
-“Thật sao, hắn chắc chắn không
an phận như vậy”. Ngân Phách lơ đãng nói qua khiến Sở Tử Ngôn đau lòng
nhìn hắn khi thấy hắn vẫn vân đạm phong khinh hoàn toàn bình thường mới thả lỏng.
-“Chẳng qua, sắp tới người Hồ tộc đến đây”. Sở Tử Ngôn quả đoán không sai, đám người Lục Nhiễm sẽ đến đây, thật là cơ
duyên xảo hợp lại mang thêm một phiền toái cho nàng, với tính khí của
Lục Nhan kia e là Xà tộc gần đây không thể yên ổn rồi.
-“Là
vì mục đích hóa giải chuyện kinh động Đại vương tử Hồ tộc độ kiếp”. Mắt
Ngân Phách quét qua Sở Tử Ngôn làm nàng có chút mất tự nhiên, chuyện lần đó một tay nàng gây ra đương nhiên không thể quên rồi. Nhưng Xà Vương
cũng thật mưu mô, hòa hoãn hai bên chịu lui nhường bước, giảm bớt căng
thẳng chính là trăm lợi không hại cho hắn.
-“Không cần nhắc đến họ, thứ ta cần điều tra được chứ?”. Ngân Phách lười biếng lên tiếng.
-“Đúng như người dự liệu quả thật trong tay Xà Vương, tuy nhiên vẫn phải mất
một ít công phu vẽ lại bản đồ cơ quan”. Ngân Mặc áy náy đáp lời.
-“10 ngày nữa ta muốn nhìn thấy tất cả chúng”. Ngân Phách âm trầm cất tiếng, Ngân Mặc cung kính chắp tay nghe lệnh.
-“Tạm thời ta sẽ ở đây, ngươi thu xếp đi”. Ngân Mặc tuân lệnh sau đó lui xuống để lại không gian cho hai người.
-“Không ngờ đường đường là Đại trưởng lão Xà tộc lại là thuộc hạ của ngươi, bàn tay vươn thật dài a”. Sở Tử Ngôn hài hước cười, Ngân Phách cường đại
như vậy nàng đương nhiên vui thích không thôi rồi.
-“Qua
đây”. Ngân Phách phất tay ý bảo Sở Tử Ngôn ngồi bên cạnh hắn, nàng liền
nhu thuận đi đến, hắn nhẹ vén sợi tóc mai trên trán nàng, vuốt ve quầng
thâm dưới mí mắt khiến nàng có chút ngưa ngứa dễ chịu.
-“Mấy ngày qua thật vất vả cho ngươi, ở đây tịnh dưỡng, mọi chuyện khác không cần lo nghĩ, có biết không?”. Ngân Phách ân cần lo lắng cho Sở Tử Ngôn, nàng mỉm cười gật đầu. Trong chớp mắt đi đến một căn phòng khác nhìn
qua chính là phòng ngủ, Sở Tử Ngôn liền đuổi Ngân Phách ra ngoài chính
mình tự thanh tẩy cơ thể sau đó mắt nhắm mắt mở ngã mình xuống chiếc đệm êm ái, ấm áp phía dưới mệt mỏi ngủ say. Ngân Phách ở bên ngoài nghe
thấy tiếng hít thở đều đều của người trong lòng hiếm khi nhoẻn miệng
cười lắc đầu đi về phòng của hắn. Một đêm nay, Ngân Phách cùng Sở Tử
Ngôn sau bao nhiêu chuyện đã có thể có một giấc ngủ thoải mái đến sáng.